Chap 32: Kỉ vật của mẹ (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi thấy người bước ra từ chiếc Bently sang trọng, Dương Bách thật muốn tát vào mặt mình một cái.

Đây không phải là ông vua trong giới kinh doanh, Boss lớn của tập đoàn Hàn Thị- Hàn Tử Phàm sao?

Đây không phải là vị thái nhà họ Hàn, tu dưỡng ở nước ngoài năm năm, vừa về nước đã gây tiếng vang lớn, tạo dựng cơ ngơi của riêng mình.

Người đàn ông này từng là ông xã hoàn hảo trong lòng nhiều cô gái. Xét về dung mạo khí chất, hay là tiền bạc danh vọng thì cũng khó có ai sánh bằng.

Nhưng đáng tiếc, hai năm trước Hàn Tử Phàm đã tuyên bố kết hôn, đả kích bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ tại thành phố S này.

Từ khi kết hôn, người đàn ông này vô cùng kín tiếng, ai cũng suy đoán Hàn Thiếu Phu Nhân là thần thánh phương nào, không ngờ...

Dương Bách khẽ khàng cắn môi, Minh Thiên vậy mà là thụ a~~~~

Vũ Phong nhìn bảo bối si ngốc đứng đó, làm sao không hiểu cái đầu nhỏ đang nghĩ gì, lặng lẽ kéo tay áo cậu một cái.

Dương Bách giật mình, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, quay sang cười nham hiểm với Vũ Phong một cái.

Những người xung quanh thấy cảnh này đều lắc đầu, quả nhiên là bị dạy hư rồi.

Đương nhiên không phải ai ở đây cũng biết nhau, nên sau đó chính là màn chào hỏi.

Hàn Tử Phàm nhìn Dương Bách, rèm mi khẽ cụp, che dấu một ý vị sâu xa.

Người khác không thấy, nhưng đứng gần như vậy, Minh Thiên không bỏ sót bất kì biểu cảm nào của lão công, liền đưa qua một ánh mắt khẳng định.

Hàn Tử Phàm tiếp nhận thông tin từ Minh Thiên, khóe môi khẽ nhếch, vô cùng lịch sự mở lời:

- Cũng không còn sớm, hôm nay tôi mời mọi người một bữa cơm, Thiên Thiên hẳn cũng có điều muốn nói.

Một bữa cơm của Hàn thái tử đương nhiên không thể qua loa, địa điểm chính là nhà hàng năm sao Royal Queen, một trong chuỗi nhà hàng khách sạn cao cấp của Hàn thị.

Dương Bách cực kì thích bài trí nơi đây. Không phải là dạng xa hoa choáng ngợp, mà vô cùng sang trọng quyền lực.

Sảnh chính trang trí rất dịu mắt, vật bài trí cũng không nhiều, nhưng giá trị mỗi món phải nói là liên thành. Tường lát bạch ngọc, sàn nhà sáng bóng, mỗi bậc thang đều đính một viên minh châu dẫn đường, thật sự rất thích hợp với cái tên Queen của mình.

Tầng đầu tiên là khu vực nhà kính thủy cung, cảm giác như đang ở đại dương. Tầng tiếp theo là khu vực thẻ vàng, dùng để tổ chức tiệc. Cuối cùng là khu vực VIP, dành cho khách hàng có thẻ kim cương.

Hiển nhiên, mọi người tiến vào khu vực VIP. Nhân viên phục vụ đưa mấy người Dương Bách đến căn phòng cuối hành lang, đây là phòng dành riêng cho Hàn Tử Phàm.

Bài trí trong phòng khiến Dương Bách nghĩ đến căn biệt thự của Vũ Phong, thầm nghĩ quả nhiên là gu thẩm mỹ của người có tiền.

Sau khi đã yên vị, mọi người bắt đầu bàn luận sôi nổi về vụ án lần này.

- Tôi đã nói rồi, rõ ràng vụ án cũ không đơn giản như vậy, bắt được con quái vật đó thì thế nào, không phải chỉ là vật thế thân thôi ư?- Ngô Hân không kiềm chế được nói ra, lời này hắn đã nói vài năm trước rồi.

Lần này không ai có thể phản bác hắn, ai có thể lập lại sai lầm nhiều thế chứ.

- Mấy lão hồ ly này chắc chắn không đơn giản đi, làm ra chuyện hay gì mà giờ cứ phải giấu giấu giếm giếm.- Ngô Hân lại tiếp tục, đây là cơ hội phát tiết trong bao nhiêu năm của hắn đi.

Vũ Lạc khẽ khàng an ủi Ngô Hân, cũng xoa dịu bầu không khí căng thẳng:

- Thôi được rồi, hôm nay mọi người cũng vất vả, chúng ta ăn trước đi.

Nhưng hình như lần này không có tác dụng mấy.

Ngô Hân chính khí lẫm liệt đập bàn, cười đến là vô lại:

- Chắc chắn chúng ta phải vạch trần bí mật này, ông đây đã tò mò từ lâu lắm rồi.

Vũ Lạc chỉ biết im lặng lắc đầu.

Hàn Tử Phàm khẽ cười một tiếng, nói với Vũ Lạc:

- Dùng bữa xong, làm phiền anh em đến nhà tôi một chuyến.

Vũ Lạc lập tức đáp ứng.

              ________________________

Đoàn người lại một lần nữa di chuyển đến căn biệt thự của Hàn Tử Phàm và Minh Thiên.

Hàn Tử Phàm dẫn mọi người qua một quãng sân rộng, phía sau tòa nhà chính có một nhà kho.

Sau hai cánh cửa sắt nặng trịch là một không gian hộp rộng khoảng 50 mét vuông.

Hàn Tử Phàm bước đến một góc phòng, ở đó có một cửa hầm bí mật. Sau khi qua một hồi dùng sức, đường vào hầm cũng dần lộ diện.

Bên dưới là một cầu thang rộng, hai bên là đèn âm tường cảm ứng. Hầm lại hơi sâu, nên không thấy rõ nổi bên dưới.

Minh Thiên vừa đi phía sau đoàn người, vừa nói:

- Mọi người cũng biết, mẹ tôi qua đời cũng đã năm năm. Trước khi bà chết có để lại một số vật, lúc đầu tôi luôn cho rằng chúng không quan trọng, nhưng mà vì vụ án bây giờ, chúng ít nhiều có liên quan.

Phía dưới hầm khá tối, lại có vẻ lâu ngày không có người quét dọn, mọi thứ đều phủ một lớp bụi mỏng.

Đoàn người cứ thế đi đến cuối căn phòng, cho đến khi đụng phải một vật lớn.

Dưới ánh đèn lờ mờ, mọi người đều chưa nhìn thấu cái thứ to lớn kia. Đến khi nhìn tỏ, trước mắt chính là một một cái rương lớn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net