Chương 35: Một màn đẫm máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35: Một màn đẫm máu

"Người như vậy không phải nên chết sao?".

--------

"Anh đã xem tin tức, xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không nói cho anh biết?"

Dung Ân kinh ngạc, lời vừa định nói, lại nuốt vào trong, thì ra, dũng khí của cô cũng chỉ có vậy, trong chốc lát, đã rất nhanh bị sự sợ hãi chèn ép, "Em không muốn anh phải lo lắng".

"Em như vậy, anh lại càng lo lắng hơn", Diêm Việt giọng nói có chút trách móc hờn giận, nhưng thực tâm lại không đành lòng, "Em yên tâm, hãy ngủ một giấc, chuyện này không cần quá lo lắng".

Dung Ân nở nụ cười, cảm giác được che chở, bảo vệ khiến cõi lòng cô trở nên vô cùng ấm áp, ít nhất, cô không còn phải tự mình đối diện với chuyện này.

"Em ra ngoài bây giờ được không?"

"Cũng muộn rồi, hôm khác được không anh?" Dung Ân theo dọc hành lang đi lên, từng bước giống như trái tim cô từng nhịp lại nhảy múa hạnh phúc, "Mẹ nói, hôm nào anh hãy đến nhà ăn cơm"

"Được, không biết bao lâu rồi anh chưa được thưởng thức món sườn do mẹ em đích thân làm?"

Dung Ân nhẹ nhàng mở cửa, đóng cửa phòng lại, bật sáng đèn, không khí gian phòng bao trùm sự thanh tịnh "Nếu vậy, mẹ em nhất định sẽ rất vui".

"Ừ", âm thanh vọng lại từ đầu dây bên kia, người đàn ông cũng cười dịu dàng, "Em ngủ sớm đi, anh còn văn kiện cần phải xử lý".

"Vâng" Dung Ân nằm xuống giường, toan tắt điện thoại. "Ân Ân", người đàn ông gọi với lại, "Em còn quên chuyện gì không?"

Dung Ân nằm bật dậy, cẩn thận suy nghĩ, "Không có ạ".

"Vậy sao một năm không gặp, thói quen cũng đã thay đổi?" Thanh âm Diêm Việt, cố ý để lộ sự bất mãn.

Dung Ân khóe mắt hơi động, sắc mặt hạnh phúc mà rạng rỡ, ghé sát môi hôn thành tiếng vào loa điện thoại "Được rồi chứ?"

"Ân Ân, em quả thật đã học được cách không biết ngượng nữa rồi?" Hai chữ Ân Ân do Diêm Việt thốt ra, bất luận, so với ai khác cũng đều ấm áp và nuông chiều hơn cả.

Dung Ân nằm ở trên giường, sắc mặt ửng hồng "Em cúp máy đây" 

"Ừ"

Người đàn ông tắt điện thoại, Dung Ân vừa muốn nói chuyện tiếp, bất chợt tiếng "Bíp Bíp" vang lên, cô tắt điện thoại, xem như không nghe thấy, ném điện thoại vào một góc.

Ở dưới lầu, từ rất lâu, một chiếc xe hơi màu đen đã đứng lặng im trong góc khuất, Diêm Việt ánh mắt xuyên qua cửa sổ, chăm chú nhìn căn phòng đèn điện vẫn đang bật sáng trên lầu nọ, tiện tay vứt điện thoại xuống, khởi động xe rồi nhanh chóng phóng đi mất hút.

Ngày hôm sau, Dung Ân vẫn như mọi ngày đi làm bình thường.

Đồng nghiệp không ngừng khiêu khích bóng gió, chỉ trích vì cô mà công ty để tuột mất dự án Vạn Đạt, có người còn làm bộ thương hại, an ủi, thậm chí còn hỏi đã nhận được giấy triệu tập của tòa án hay chưa, Lý Hủy giải tán đám người bậu xậu quanh Dung Ân, quan tâm mà mang bữa sáng đặt trên bàn làm việc của Dung Ân, "Trông cậu hấp tấp như vậy, hẳn đang rất đói bụng rồi"

"Cám ơn cậu"

"Có chuyện gì cứ nói cho mình biết", Lý Hủy tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói, "Đừng để ý đến mấy bà tám buôn chuyện làm gì, đều là ghen tị với cậu mà thôi".

Dung Ân nhịn không được, bật cười, Lý Hủy ra hiệu nói cô không được cười to thành tiếng, "Được rồi, chuyện lão già háo sắc kia, thật sự vu khống cậu như vậy sao?"

"Bằng không hắn ta cũng không dám nói sẽ kiện mình"

"Chuyện tớ lo lắng nhất là sự việc này xảy ra, Dung Ân, cậu đã nghĩ sẽ phải làm gì chưa?" Lý Hủy không khỏi lo lắng thay Dung Ân, xem xét thái độ của công ty hiện nay mà nói, dường như hoàn toàn không quan tâm "Kiện thì kiện chứ sao" Dung Ân đem văn kiện kẹp lại để vào trong ngăn kéo, "Lão ta còn không sợ tai tiếng, mình có gì phải sợ chứ".

"Ý mình không phải vậy", Lý Hủy chống tay lên cằm, "Trừ khi, cậu có người đằng sau hậu thuẫn, nói gì sự việc cũng rất phức tạp, cậu nghĩ xem, giám đốc Lý chính là đại diện bên Chính phủ, lão ta có quyền thế như vậy, bị ai đó chọc tới, về sau, ai là người phải chịu thiệt cơ chứ?"

Dung Ân dừng động tác, thôi không thu xếp tài liệu, điểm này, đúng là không thể xem thường.

Nếu như Diêm Việt nhúng tay vào chuyện này, chắc chắn sẽ mua vào không biết bao nhiêu rắc rối, Lý Hủy thấy Dung Ân vẻ mặt lo lắng, liền kéo tay áo cô, "Như vậy đi, hết giờ làm, mình cùng cậu đến bệnh viện, thứ nhất, hãy nói lời xin

lỗi giám đốc Lý đã, thứ hai, cũng tiện thăm dò ý tứ hắn ta ra sao".

"Mình không đi" Nhớ tới diện mạo ghê tởm của lão già đó, Dung Ân trongnngười đã cảm thấy nôn nao, khó chịu.

"Trước mắt, đây là cách giải quyết tốt nhất, Dung Ân, ngộ nhỡ, cậu thật sự phải ngồi tù, người nhà cậu phải làm sao cơ chứ?"

Tâm tình hiếm khi khá lên một chút, một câu nói này của Lý Hủy lại khiến Dung Ân trở nên nặng nề, cô tuy rằng không đồng ý, nhưng hết giờ, vẫn cùng Lý Hủy đến gặp tay giám đốc kia.

Sau khi hỏi thăm y tá, hai người đi thang máy lên tầng năm, Lý Hủy dẫn trước, tay trái mở hé cửa phòng bệnh ngó vào.

"Hai người tìm ai?" Một người phụ nữ khuôn mặt trang điểm đúng mực, tuổi tác chừng bốn mươi, đứng nhìn hai cô gái nọ.

"À, chúng tôi muốn hỏi thăm, người trong phòng bệnh này đâu rồi? Đã xuất viện chưa?"

Người phụ nữ kia nghe xong, vội vàng bước qua hai người, đẩy cửa mở ra, Dung Ân vừa kịp ló đầu nhìn vào, quả thật không có ai.

"Bác sĩ, bác sĩ...." Lúc này, người phụ nữ nọ giống như hoàn toàn mất bình tĩnh, lôi lôi kéo kéo một bác sĩ vừa đi từ hành lang lên, "Chồng tôi đâu? Ông ấy tại sao không có trong phòng?"

"Phu nhân, bà bình tĩnh...."

"Ông ấy không thể tự mình đi đâu được, các người đem ông ấy đi đâu rồi?"

Cục diện, nhanh chóng rơi vào hỗn loạn, cách đó không xa, một vài người đàn ông tráng kiện xông tới, Dung Ân nhìn thấy, vội vàng nắm chặt tay Lý Hủy, làm như không thấy, gấp rút bỏ chạy Vào trong thang máy, cô lấy tay vỗ nhẹ lên ngực trấn an tinh thần, "Chúng ta phải đi mau thôi, mấy người kia chắc chắn là vệ sỹ của ông ta...."

Lời nói, chưa kịp dứt, thang máy đến tầng bốn thì dừng lại, "Lùi lại, nhường chỗ một chút, vào trong".

Theo sau tiếng hô to, một vài y tá vội vã đẩy giường bệnh vào trong, một bệnh nhân nằm trên khăn trải giường trắng tinh, khắp mặt đều là máu, Lý Hủy sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, lo lắng siết chặt cánh tay Dung Ân.

Trong khoang mũi, máu của bệnh nhân nọ chảy ra không ngừng, mỗi lúc một nhiều hơn khiến y tá không sao cầm được hết, y tá căng thẳng nhìn chằm chằm vào con số đang từ từ giảm xuống đưa thang máy xuống tầng trệt, đầu của người bệnh nhân dựa vào ngay sát đầu gối của Lý Hủy và Dung Ân, Dung Ân

ánh mắt vô ý liếc qua, nhưng lại nhìn ra khuôn mặt đầy sẹo của bệnh nhân nọ. Mặc dù nhìn lướt qua rất nhanh, Dung Ân cũng nhận ra đó là giám đốc Lý. Lý Hủy nhắm chặt mắt không dám nhìn, Dung Ân xem như không nhìn thấy, nhưng tim cô, lại đập mạnh liên hồi, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Giám đốc Lý dường như đang hấp hối, sau khi ho khan vài tiếng. máu từ trong miệng xổ ra rất nhiều Cửa thang máy vừa mở ra, y tá vội vã đẩy giường bệnh ra ngoài, hướng tới phía phòng cấp cứu.

"Thật là xui xẻo", hai chân Lý Hủy vô lực tựa toàn thân vào cánh tay Dung Ân, "Mình không sợ trời không sợ đất, nhưng máu thì...".

"Dung Ân" Thấy cô thất thần, bước đi chậm chạp lại không nói lời nào, Lý Hủy tưởng rằng cô bị dọa đến phát khiếp.

Cố gắng thu tay lại, Dung Ân kìm chế sự kích động, "Chúng ta mau về nhà thôi".

"Ừ, nơi này thật đáng sợ mà".

Đi tới cửa bệnh viện, nhà Lý Hủy ở khá gần đây, Dung Ân vốn định mời cô ăn cơm tối, nhưng sau khi chứng kiến một màn vừa rồi, ăn lúc này có lẽ nuốt cũng không trôi, nên đành thôi, cả hai nhanh chóng chia tay nhau.

Dung Ân càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, hướng phía nhà ga đi tới, vừa lúc điện thoại di dộng đổ chuông.

"Ân Ân, em đang ở đâu?"

"Việt, em đang ở cổng bệnh viện"

Người đàn ông bỗng nhiên hơi dừng lại, "Em đến đó làm gì?" Giọng điệu mang theo sự không hài lòng.

Dung Ân hiểu rõ, nếu cô nói đến đây xin lỗi giám đốc Lý, Diêm Việt nhất định sẽ rất tức giận, "Không có việc gì, chỉ là một đồng nghiệp của em trong người cảm thấy khó chịu, em đưa cô ấy về nhà,vừa hay nhà cô ấy ở gần bệnh viện, nên tiện đường đưa cô ấy vào trong kiểm tra".

"Ừ, em ở lại đó, mười phút nữa, anh qua đón"

Dung Ân vốn dĩ cũng có chuyện muốn hỏi anh, "Vâng".

Thời gian, với Diêm Việt luôn rất chuẩn xác, Dung Ân bước lên xe, anh lấy từ ghế sau một con chuột túi màu xám tro đưa cho cô, "Nợ của em, quà sinh nhật".

Đây cũng chính là lời hứa trước đây anh đã nói với Dung Ân, cô nhận lấy, "Anh còn nhớ sao?"

Tay anh đặt lên đầu Dung Ân rồi xoa nhẹ, "Bất ngờ phải không, lời anh đã nói, đương nhiên sẽ nhớ rất kĩ".

Màn đêm dần buông xuống, Diêm Việt lái xe đến khách sạn Cao Tửu, bên trong có rất nhiều phòng bày trí sang trọng, thanh nhã, vào phòng ăn, Diêm Việt yêu cầu bảo vệ đứng bên ngoài, không cho phép ai làm phiền. "Việt", Dung Ân nhìn bàn ăn thịnh soạn, chỉ là, cảm thấy không muốn ăn, "Lúc ở

bệnh viện, em có gặp giám đốc Lý".

Diêm Việt ngồi trên ghế sô pha bên cạnh cô, cầm trên tay ly rượu vang đỏ sóng sánh bóng loáng, anh khẽ nhấp một ngụm, "Lão ta chưa chết?"

Dung Ân sống lưng đông cứng, tay phải vội vã nắm lấy tay Diêm Việt, "Việt, lẽ nào là anh thật sao?"

Nhìn cô vẻ mặt khẩn trương, người đàn ông khóe miệng nhếch lên một nụ cười khêu gợi, "Người như vậy không phải nên chết sao?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net