Chương 3: Bạch vương khóc rồi !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm Lâm Dĩnh sau khi vệ sinh cá nhân xong liền đi thẳng một mạch ra sau vườn trồng rau. Ở đó có rất nhiều những ghế sô pha trá hình đá tảng. Lâm Dĩnh cho rằng ngồi ở đó oai hơn nhiều so với việc nằm ườn trong văn phòng máy lạnh bật vù vù hay hùng hục sửa chữa đồ trong nhà kho.

Tu Văn công kích thất bại sau gần một ngày rượt đuổi, Diêm vương lại mất tăm mất tích liền giận cá chém thớt, bạ đâu cũng mắng người, còn dám phân công cô vệ sinh dụng cụ hành hình. Cô cực lực phản đối. Cô được Diêm vương "tiến cử" vào đây để tra tấn, không phải để làm chân sai vặt. Với lại dụng cụ hành hình ở âm giới tuy có sạch sẽ, không bị dính máu như ở dương gian nhưng lại ghê rợn hơn rất nhiều. Mỗi lần đụng vào lại có hàng triệu linh hồn quẫy đạp muốn thoát ra. Vệ sinh dụng cụ, nói cách khác là "gỡ" hết các âm hồn ra khỏi dụng cụ.

Khi nghe Lâm Dĩnh phản bác, Tu Văn chỉ điềm đạm nói rằng:

- Thực tập sinh trên nhân giới bắt đầu từ việc bưng trà nước, quỷ hành hình dưới âm giới bắt đầu từ việc quét dọn lau chùi.

- Tôi là người Diêm vương đưa đến, cô nể Diêm vương mà tha cho tôi đi. Lũ quỷ nam cùng phòng bóc lột sức lao động của tôi đến tận cùng rồi. Tôi làm không nổi đâu.

Tu Văn lặng lẽ rút điện thoại ra ấn số, áp lên tai:

- Alo, trưởng phòng cấp cao của bộ Hình, Tu Văn đây. Phòng tài chính các người không cần phát lương cho số 129103 cuối tháng này. Tất cả lương thưởng đều xung vào công quỹ đi. Đúng, là tự nguyên.

- Tôi sẽ làm hết sức mình thưa trưởng phòng.


Kết cục, Tu Văn lái xe đi nhậu, còn Lâm Dĩnh kéo lê cái xác vào kho chứa đồ, vác hết tất cả ra bảo trì.

Lâm Dĩnh vừa đặt mông xuống, chân đã dẫm lên cái gì đó mềm mềm. Lâm Dĩnh hồn vía lên mây, chẳng lẽ đạp phải rắn rồi? Cô thường thấy sách miêu tả quỷ xà rất hung dữ, cắn quỷ còn bị chết, hôm nay xui xẻo đạp trúng mình nó, không biết còn có thể lết về được kí túc xá không?

Quả thật làm quỷ rồi vẫn còn sợ chết. Và rồi khi nhận ra không phải là rắn, Lâm Dĩnh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô lại phát hiện ra chính là cánh tay của một ai đó, lập tức dùng hết sức kéo kẻ đó ra khỏi lùm cây.

- Diêm vương đại nhân. - Cô thốt lên.

Diêm vương đại nhân khi trước ngồi trên thư án uy nghiêm nay còn đâu. Trước mặt Lâm Dĩnh là một tên tóc rối xù, quần áo tả tơi trông thật thảm hại. Lâm Dĩnh hốt hoảng vỗ vào mặt Diêm vương:

- Đại nhân. Đại nhân.

Hắn vẫn nằm thẳng cẳng dưới đất, không một phản ứng. Lâm Dĩnh dùng chân đá đá vào người, cũng chẳng thèm động đậy. Lâm Dĩnh rốt cuộc không biết đánh thức lão Diêm vương kiểu gì, nhớ đến mấy bộ phim truyền hình cô hay xem thường hắt nước vào mặt là tỉnh lại. Thế nhưng ngay lập tức cô gạt bỏ ý định đó.

Cô không hề muốn tiền (nợ) của mình tăng thêm nữa. Trong đầu đột nhiên bóng đèn loé sáng, cô ghé sát tai Diêm vương thì thầm:

- Diêm vương đại nhân, Tula cô cô đến rồi kìa.

Hắn giật nảy mình theo bản năng, nhanh chóng vùng dậy:

- Ở đâu? Nàng ta ở đâu?

Lâm Dĩnh không biết hôm trước Tu Văn đã làm những gì mà khiến Diêm vương bị ám ảnh đến vậy. Cô chép miệng, thầm thương xót số phận "đào hoa" của Diêm vương.

- Đại nhân, ở đây không có Tu Văn, chỉ có Lâm Dĩnh tôi thôi. Tu Văn đi nhậu rồi, còn lâu mới về.

Diêm vương sau trận hoảng sợ cuối cùng cũng đã lấy lại tinh thần. Hắn đứng hiên ngang giữa... vườn rau, tay hất mái tóc trắng dài nay đã gần như nhuộm thành màu đất về phía sau, khẽ ho vài tiếng:

- E hèm ! Ta không phải bị Tu Văn ức hiếp, ta chỉ nhường nhịn, nhường nhịn, nhường nhịn thôi. Bổn vương không bao giờ động thủ với nữ nhân. Càng không so đo chấp vặt với nữ nhân.

Chà, chữ "nhường nhịn" nhắc lại ba lần cơ đấy. Chà, việc quan trọng phải nhắc ba lần cơ đấy. Lâm Dĩnh đáp lại bằng một nụ cười đầy "thiện cảm". Nếu có thời gian mà biện minh thì lão hãy mau về nhà thay đồ đi, đừng ở đây lảm nhảm với cô, cô thực sự còn rất nhiều việc phải làm.

- Diêm vương đại nhân à, Tu Văn giao cho tôi lau chùi dụng cụ hành hình, lát nữa cô ấy quay lại kiểm tra. Diêm vương muốn thoát thì mau về phủ đi. Lỡ lát nữa Tu Văn về, đại nhân có vắt chân lên cổ chạy cũng không kịp đâu.

Tức khắc đã không còn thấy bóng dáng lão ta đâu nữa. Cứ như lão biết dụng thuật độn thổ vậy. Lâm Dĩnh ngao ngán ngồi xuống làm tiếp công việc, lại thở ngắn than dài không biết lúc nào mới thoát khỏi đây được.

Khi số dụng cụ kia đã được Lâm Dĩnh lau chùi bóng loáng và đang chờ để được bê vào trong kho thì nữ chính của chúng ta gần như đã không còn sức mà đứng lên sau hơn ba tiếng giữ nguyên một tư thế. Cô ngồi đấm lưng, mặt nhăn nhó như sắp khóc đến nơi:

- Cái địa ngục quái quỷ này, cả lão già Diêm vương lẫn Tu trưởng phòng, thật giống như Phong Đằng, đều là bọn tư bản hút máu người.

Hình như câu nói đã chọc cho ai đó nhột nhột.

- Này, ngươi vừa nói gì nhắc lại lần nữa xem.

Lâm Dĩnh giật thót mình nhìn quanh không thấy ai, tìm mãi mới phát hiện một tiểu quỷ nấp ở bụi cây gần đó lọ mọ bước ra. Điều đáng nói hơn trên tay còn cầm cuốn tiểu thuyết "Sam Sam đến đây ăn nào". Tiểu quỷ da trắng như tuyết, hai mắt xếch ngược, mọc trên đầu hai cái sừng con con trông rất đáng yêu, tóc trắng bạch kim y hệt lão Diêm vương. Duy có một điểm Lâm Dĩnh không hiểu nổi. Đó là tay phải nó cầm chuỳ đúng chất quỷ hành hình, tại sao tay trái nó lại cầm tiểu thuyết?

Hơn nữa là ngôn Tình. Là ngôn tình đấy. Không lẽ bệnh cuồng ngôn tình đã lây lan xuống tận âm phủ?

Tiểu quỷ quắc mắt nhìn Lâm Dĩnh, khuôn mặt cau cau có có của nó hết đỏ lại thành đen. Lâm Dĩnh buồn cười trước biểu hiện của thằng bé bị cuồng ngôn tình, ngoắc tay bảo:

- Ê, nhóc con là ai mà dám nói với ta như vậy, không sợ ta lấy chuỳ phang cho một phát nát sọ à?

Nói xong còn phá lên cười man rợ. Cốt là để hù doạ tâm hồn yếu ớt trẻ con nào đó, ai dè chưa kịp doạ nó thì đã bị nó doạ lại. Tiểu quỷ đó thân thủ nhanh nhẹn,thoát một cái nhảy ra sau lưng cô, răng nanh nhọn hoắt nhe ra hù doạ, giơ chân đá cho cô một phát nằm đo đất, sau đó còn ngồi đè lên lưng, thụi tới tấp vào đầu cô. Lâm Dĩnh đau điếng, may là đã thành quỷ rồi chứ không chắc giờ này bị đấm lên tiên luôn mất. Tiểu quỷ ra sức đấm đá Lâm Dĩnh khiến cô la oai oái:

- Đại ca xin tha mạng !

Còn có gì nhục hơn khi phải xin xỏ một thằng đáng tuổi cháu mình(?). Nhưng vì mạng sống. Phải nhịn.

Tiểu quỷ hung hãn thôi đánh, trèo khỏi lưng rồi ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Dĩnh, chỉ tay vào cô rồi hỏi:

- Ta trước giờ chưa thấy ngươi, cũng chưa hề nghe Diêm vương nói đến việc tăng nhân viên ở địa ngục. Nói, ngươi tên gì? Thuộc bộ nào? Làm việc đã được lâu chưa? Có ai chống lưng không? Hay là gián điện do Thần Chết phái đến?

Lâm Dĩnh nén đau đứng dậy, quên mất vừa xin xỏ đối phương xong đã ra vẻ không sợ trời cũng chẳng sợ đấy, vênh mặt lên khiêu khích tiểu quỷ:

- Ha, nực cười. Ngươi là gì mà ta phải trình báo với ngươi? Diêm vương thấy ta còn phải chạy xa ba bước nữa là.

Tên quỷ đó há hốc mồm, bùm cái biến lớn, nhưng không phải về dạng khổng lồ như mấy quyển tiểu thuyết hay nhắc đến mà lại trở thành một thiếu niên da trắng tóc trắng, giữa trán có một chiếc sừng nhọn hoắt, đẹp trai rạng ngời. Lâm Dĩnh không ngờ con quỷ con ban nãy còn có thể biến ra vẻ ngoài lừa tình thế này. Tính háo sắc của cô lại trỗi dậy, cô ngẩn ra một lúc. Tên quỷ kia còn thấy ái ngại thay cô, có lòng tốt vỗ vai cô nhắc nhở:

- Háo sắc ! Nước miếng chảy sắp chạm đất rồi kìa.

- Đâu? Ở đâu? - Lâm Dĩnh sực tỉnh nhảy dựng lên, lấy ống tay lau khoé miệng.

Quỷ nam kia thấy Lâm Dĩnh có vẻ rất tự nhiên, hình như thực sự không biết hắn là ai.

- Này, ngươi thực không biết ta là ai à?

- Không.

Tên quỷ kia sờ cằm, chép miệng cảm thán:

- Chậc chậc, quả là đáng tiếc lớn cho ai chưa từng nghe danh ta. Bổn vương xin trân trọng giới thiệu với ngươi: vị mà khắp thiên đình phải nể trọng, khắp âm giới phải phục tùng, khắp nhân gian phải kinh sợ, nghe danh thôi đã lạnh từ đầu đến chân; kẻ đứng đầu điều khiển thất Diêm vương, từ thiên giới đến địa ngục không ai không biết. Bổn vương xưng danh Đại Đầu Ô Quỷ Bạch vương, tên huý là Giả Thần. Bổn gia...

Lâm Dĩnh ngu ngơ,nghe loáng thoáng được cái gì mà "kính sợ", "Thất Diêm vương", còn cả "Bạch", "Giả Thần". Tên quỷ đó cứ thao thao bất tuyệt, cộng thêm cái ngôn ngữ cổ pha lung tung làm cô cứ như vịt nghe sấm, hai lỗ tai lùng bùng.

Sau khi nói đã đời, tên quỷ xưng là Giả Thần đó mới nhìn cô với vẻ mặt đầy tự hào:

- Thế nào, chỉ nghe ta sơ lược đến đó cũng đủ biết ta vĩ đại cỡ nào rồi đúng không?

- À...

Lâm Dĩnh định hỏi lại xem hắn đang nói cái gì thì Giả Thần lại vô tư vỗ vai cô rồi phát biểu như thể đúng rồi:

- Thôi, thôi, khỏi cần ngươi nói ta cũng biết hiện giờ ngươi xúc động đến nỗi không nói nên lời bởi vì không ngờ có dịp gặp gỡ một nhân vật tầm cỡ lục giới thế này. Ta hiểu cảm giác của ngươi mà.

Nói xong Giả Thần phá lên cười mãn nguyện như kiểu chinh phục đỉnh Everest vậy. Lâm Dĩnh thắc mắc không biết có nên gọi điện báo cho cục An Ninh hay là trại tâm thần nữa đây.

Đột nhiên mặt tên quỷ đó tái mét, quay ngoắt về phía sau.

Cuốn tiểu thuyết được hối lộ mới tinh giờ đã bị nhấn chìm trong màu đất. Lúc nãy không cẩn thận vứt sách lao vào đánh Lâm Dĩnh, giẫm một phát trúng luôn, sách còn dính bê bết không đọc được chữ. Giả Thần sốc toàn tập, ôm cuốn sách ngồi xổm xuống khóc hu hu. Mới đọc chưa hết một phần ba, lẽ nào giờ lại phải vứt đi?

Ôi Phong Đằng ! Ôi Sam Sam ! Bổn vương ta giờ biết sống sao đây?

Tu Văn đúng lúc đi nhậu cùng bạn bè về, bắt gặp cảnh tượng ở vườn rau mà không khỏi sững sờ. Giả Thần gia gia của cô đang ngồi khóc giữa vườn rau, bên cạnh là quỷ hành hình số 129103 vỗ lưng dỗ dành. Tu Văn vội vàng chạy đến:

- Bạch vương, ngài làm sao vậy?

Bạch quỷ quay qua nhìn Tu Văn, miệng mếu máo bảo:

- Tu Văn, hỏng rồi.

- Hỏng? Hỏng gì ạ?

- Truyện của bổn vương.

Tu Văn nhìn cuốn truyện rách bẩn dưới đất liền hiểu ngay ra vấn đề. Cô lấy điện thoại ra gọi cho cấp dưới:

- Alo, Tu Văn đây. Cậu sai quỷ gác đến áp giải số 129103 vào trại giam đi... Tội á? Làm Bạch vương khóc rồi.

************************

"Tôi là quỷ hành hình" là sản phẩm được tạo ra từ chất xám và trí tưởng tượng của ScorOct, nghiêm cấm mọi hành vi sao chép, đạo nhái, bưng bê đi khắp nơi nhằm mục đích lợi nhuận và phi lợi nhuận. Nếu bạn đang đọc tác phẩm ở một web không phải là w.a.t.t.p.a.d, vui lòng trở về xem bản gốc đầy đủ theo link dẫn: https://my.w.tt/3j1hJjYZJO

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net