Tổng Giám Đốc Bế Tắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cộc cộc cộc...

Thanh Nhã gõ cửa phòng làm việc của Thanh Trúc khi tới giờ cơm trưa.

- Đi ăn cơm.

Thanh Trúc gật gù thu xếp hồ sơ, cả tháng dọn ra ngoài cũng coi như ổn định, có điều tình hình kinh tế bản thân không mấy khả quan, chỉ là giấu giếm không dám nói với ai, người khác biết được chắc đào lỗ chui mất.

Nhà hàng Pháp năm sao gần công ty, dĩ nhiên chỉ tầng lớp đẳng cấp như mấy vị lãnh đạo ở đây mới dám vào, lâu rồi mới ghé, hồi trước biến cố xảy ra, hai anh em vẫn hay sang đây ăn trưa, còn căntin của công ty dĩ nhiên không tương đồng vị thế.

Thanh Trúc cũng hỏi thăm vài điều, mấy hôm trước anh cũng qua tân gia, thấy tổ ấm nhỏ của đứa em liền sinh thèm thuồng. Vợ chồng nó ra riêng thì vui rồi, báo hại kế hoạch ra riêng của vợ chồng anh hai đành tan thành mây khói.

Thanh Nhã vốn định đợi Kiều Thảo sinh con xong, đám cưới xong xin ra riêng, rốt cuộc bị Thanh Trúc phỏng tay trên, vậy coi như suốt đời phải trụ lại đại gia đình Lê Gia, vợ mình phải làm dâu, con mình phải làm cháu quốc dân! >.< Một đứa đi mất rồi, đứa lớn xin đi nữa chẳng những không cho mà e rằng bị làm cho một trận nên thân. Thanh Nhã càng nghĩ càng ấm ức.

- Trả tiền đi, anh quên mang ví rồi. - Thanh Nhã nhàn nhã lau miệng sau khi ăn xong, thản nhiên nói, lúc nãy anh xuống rủ Thanh Trúc đi ăn quên mang theo ví.

Thanh Trúc vừa nghe xong câu nói liền hoảng hồn.

- Cái... Cái gì? Anh rủ em đi ăn mà kêu trả tiền là sao?

Thanh Nhã trợn mắt nhìn thái độ khẩn trương hiếm thấy của Thanh Trúc. Chỉ là một bữa ăn bình thường, có sao đâu mà "xanh mặt" dữ vậy, trước đây đi ăn ai trả chẳng được? Chỉ là con số chẳng đáng bao nhiêu.

- Em sao vậy? Hai quên mang ví thì em trả đi. - Anh thấy lạ nhíu mày hỏi, còn có chuyện ai rủ đi ăn trả tiền nữa sao?

- Em... Em cũng... cũng quên mang ví rồi. - Thanh Trúc lấp bấp, tự nhiên trán rịn mồ hôi.

- Trời đất, có vậy thôi đó hả? Làm gì cuống dữ vậy? - Thanh Nhã lấy điện thoại gọi cho Oanh, một lát cô trợ lí mang ví xuống cho anh trả tiền, cả ba trở lên.

Thanh Trúc kín đáo thở phào, từ bé đến lớn lần đầu tiên có cảm giác đứng tim như vậy, nghĩ lại thật tủi thân quá!

...

Hết cái xui này đến cái xui khác, cuộc đời Thanh Trúc dường như bắt đầu gặp nhiều bế tắc từ lúc vợ quản hết tiền.

- Tổng giám đốc, có một cô gái nhất định đòi gặp anh.

Thanh Trúc nhíu mày khi cô thư kí vào báo, cô gái nào nữa?

- Được cho vào.

Cánh cửa phòng đóng lại có người bước vào, Thanh Trúc xếp lại bộ hồ sơ đang xem xét, ngẩng lên... Một vài giây sững người.

- Thùy Chi. - Bỗng có một dự cảm bất an ập tới, cô gái này từ lâu đâu còn liên quan đến mình nữa. - Cô đến tìm tôi có việc gì?

Một ánh mắt khó hiểu, kèm chút căm phẫn trước thái độ dửng dưng như chẳng liên quan đến mình của Thanh Trúc.

- Báo cho anh biết, tôi có thai rồi.

Ặc, Thanh Trúc thoáng giật mình rồi nhếch môi một nụ cười khinh khỉnh, quăng mạnh chiếc bút máy xuống bàn.

- Này cô, cô đừng có nói cái thai là của tôi nha, tôi làm sao làm cho cô có thai được chứ? Chắc cô quên giới tính sinh học tôi vẫn là con gái sao? Cô ăn nằm với thằng ất ơ nào rồi mang đến đổ cho tôi sao? Bị thiểu năng hả? Thật trơ trẽn!.

- Tôi tính kỹ rồi, cái thai trùng khớp từ đêm ngủ với anh, trước và sau đó tôi không quan hệ với ai. - Thùy Chi uỷ khuất nói, thật ra cô không biết làm gì nữa, hết cách mới tìm đến Thanh Trúc, cái kho tiền trước đây nuôi mình là Lê Gia Khánh bây giờ trở thành tử tù, cô bị sa thải khỏi công ty không còn dựa vào ai được nữa, không nghề nghiệp còn mang thêm đứa bé trong bụng.

- Nhưng tôi không thể làm cô có thai. -  Thanh Trúc đanh mặt chối bỏ.

- Hôm đó chính anh đưa tôi đi khách sạn.

- Tôi không biết.

- Được, vậy tôi đến Lê Gia làm rõ. - Thùy Chi quay đi.

Thanh Trúc sững lại, chợt ngẫm nghĩ, không phải sợ cô ta, trên thực tế bản thân và cô ta không có gì, vã lại căn bản ai cũng biết mình không làm cô ta có thai được. Nhưng, xét về tình dù gì cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Hơn nữa, lần trước cũng vì vụ đưa cô ta đi khách sạn, hai vợ chồng có chút hiểu lầm, bây giờ cô ta đến làm ầm lên vừa mất mặt vừa lớn chuyện.

- Này... - Cô gái dừng bước, Thanh Trúc chẹp miệng một cái, do dự mở miệng.

- Vậy cô muốn gì?

- Đằng nào tôi cũng không thể phá cái thai này, chỉ muốn...

- Cô cần tiền chứ gì? - Thanh Trúc cắt ngang, nhướn mày hỏi.

Thấy cô ta im lặng liền biết mình đoán đúng.

- Được rồi, ngày mai cô đến đây đem theo giấy khám thai tôi mới tin, khi giao tiền tôi phải soạn hợp đồng đàng hoàng, không muốn dây dưa, đề phòng sau này cô tráo trở lật lộng.

Cô ta không trả lời, đi ra ngoài biểu hiện đồng ý.

Thanh Trúc ngồi lại, bực tức lấy điện thoại ra bấm số, đầu dây bên kia vừa bắt máy liền trút hết bực tức hét lớn.

- Thằng ăn hại, lần trước tao kêu mày đến khách sạn làm thế nào con nhỏ có thai, đến tìm tao đòi chịu trách nhiệm kìaaaaaa...

"Trời ơi Đại Ca, có gì từ từ nói" - Giọng khúm núm của anh chàng chịu đựng nghe quát mắng.

- Từ từ cái con khỉ, bây giờ phải làm sao đây? Vợ tao mà biết là ra đường ở. - Hoá ra chỉ là sợ vợ biết lại có chuyện thôi mà.

"Đại Ca, em thừa nhận, lần đó có hơi ẩu một chút, nhưng mà chuyện cũng lỡ..."

- Lỡ lỡ lỡ... Biến khuất mắt luôn đi, để tao thấy mặt một lần nữa sẽ không yên đâu.

Thanh Trúc tức giận cúp máy quăng điện thoại, đi tới đi lui nghĩ ngợi, lần này chết chắc rồi, bực bội quá đá văng hết mấy cái ghế chờn vờn trong phòng.

Nghĩ tới nghĩ lui, có còn cách nào nữa đâu, chỉ còn nước cuối cùng... Lên phòng chủ tịch.

...

...

-------------------------------

Thanh Nhã điềm thản uống trà, vừa nghe người đối diện huyên thuyên tường thuật trực tiếp đủ thứ, cuối cùng chị vắt chéo chân, chấp hai tay trước gối hời hợt hỏi.

- Giải thích nhiều tới như vậy làm gì? Ý là em cần tiền đưa cho cô gái đó?

- Thì lần đó cũng là em tìm chứng cứ mà anh hai, không phải nhờ chứng cứ quan trọng trong USB đó mới phá án được sao? Anh hai phải giúp em mới được.

- Sao em không nói rõ với vợ? Ờ mà, phái mạnh lại để vợ nắm hết tiền như vậy thật là mất mặt. Mẹ với bà nội mà biết là ít nhục lắm ha.

- Ê, nè nè, anh đừng có nói với ai đấy, trời ơi giúp em lần này đi, hoặc ứng trước lương tháng này cũng được, ứng lương hai ba tháng cũng được. - Thanh Trúc đem gương mặt khổ sở, bất quá thì cũng chỉ có thể nhăn nhó năn nỉ trước mặt Thanh Nhã, chứ người khác thì chẳng bao giờ.

- Vậy tới cuối tháng không trả lương cho em vào tài khoản, vợ em tìm anh thì sao? Thôi, thôi, em dâu "hiền" lắm, không chơi. - Thanh Nhã nhún vai thè lưỡi ngán ngẩm, cái độ ghê gớm của cô gái đó anh đã có lần kinh qua, ma còn bắt được huống chi người, thấy điềm điềm chứ không dễ đối phó vậy đâu.

Thanh Trúc nghe anh hai nói mới ngẫm ra, cũng đúng, tới cuối tháng mà không phát lương vào tài khoản kiểu gì cũng đổ bể.

- Trời ơi vậy anh đưa cho em một ít đi, cái đó dễ mà, với anh có đáng nhiêu đâu.

- Anh phải để dành tiền cho vợ đẻ. - Đúng là đối với anh không đáng bao nhiêu, nhưng Thanh Nhã cố tình giỡn nhây xem vẻ mặt khó coi của đứa em vốn cao ngạo này, quả thật chỉ có Thùy Linh trị được đứa bá đạo như Gil.

- Vợ anh đẻ trên cung trăng hảaaaaa... - Thanh Trúc uất ức không chịu nổi nữa, đứng bật dậy bức xúc hét lên, rõ ràng mình vì việc công mới phải đi với cô ta, mà bây giờ có chuyện phải ôm một mình. - Có đưa không thì nói?

Thanh Nhã nuốt khan đứng lên đi đến mở két sắt, chưa gì đã bắt đầu hoá điên lên, sợ vợ quá hoá rồ rồi. Mà đúng, vợ nó thì cả làng đều sợ chứ có phải mỗi nó sợ đâu.

Anh lấy mấy sấp tiền mặt mệnh giá lớn xếp thành cọc dày hơn gang tay, để lên bàn trước mặt Thanh Trúc. Có điều, Thanh Nhã chưa chịu thôi, nhướn mày.

- Cái này là cho mượn đó nha, nhớ trả.

Thanh Trúc không nói không rằng, trưng gương mặt bất mãn gom mấy cọc tiền vào túi xách đi nhanh ra ngoài, chỗ tiền này nếu là ngày xưa chỉ đủ cho mình uống vài chai rượu chứ ở đó làm thấy ghê...

Đi đến cửa, có vẻ còn ấm ức nên quay lại quát lớn một câu:

- Cái mặt anh rất là xấu!

- Hahaahahaaa...

Đóng cửa đi ra ngoài rồi mà vẫn còn văng vẳng vọng lại tiếng cười man trá thoả mãn của Thanh Nhã bên trong. Thiệt là tức chết, bộ vui lắm sao?

...

...

------------------------------

Thanh Trúc đi làm về sớm, lủi thủi đi tắm, tắm nhanh ra nhà bếp thấy Thùy Linh đang đứng nấu ăn, bỗng rất ngoan ngoãn chạy vào lăn xăn giúp vợ dọn cơm.

- Này, có chuyện gì sao chồng? - Thùy Linh lấy làm lạ trước thái độ ngoan ngoãn bất thường.

- Đâu... Đâu có... Chỉ muốn giúp vợ nấu ăn.

Thùy Linh cau mày không nói, bình thường đâu có vậy, đi làm về là nằm ườn trên sofa chơi game, chờ cô nấu ăn xong gọi à ơi một hồi mới bò qua ăn cơm. Hoặc là theo sau lưng cô ôm ôm ấp ấp trong lúc nấu ăn, còn hôm nay tự nhiên phụ dọn cơm, lại còn lấm la lấm lét rất đáng nghi.

Ăn cơm xong, Thanh Trúc nhận phần rửa chén dọn dẹp, đến lúc bước ra phòng khách thấy vợ đang ngồi xem tivi ăn trái cây liền sà xuống.

- Để Gil bóp chân cho.

Thùy Linh thoáng cau mày, nuốt miếng bưởi cũng tự nhiên nghẹn lại.

- Gil muốn cái gì sao?

- Không, chỉ muốn giúp Bé thư giãn. - Thật ra không phải muốn xin gì. Chỉ là có tật giật mình, làm chuyện xấu sau lưng vợ nên muốn "bù đắp" một chút.

- Hôm nay ở công ty có việc gì hả?

Thanh Trúc đang yên lặng nghĩ ngợi đến thất thần chuyện sáng nay ở công ty, nghe câu hỏi bỗng giật thót một cái, sau đó nhanh chóng lấy bình tĩnh.

- Không không, đâu có.

- Ờ.

Cô nhếch môi nhưng không nói gì, tiếp tục ăn trái cây, nét thâm thuý thoáng gợn sâu trong đáy mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net