Trung Tâm Của Sự Rắc Rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Trúc đến công ty với tâm trạng nơm nớp lo sợ, không hiểu sao cứ có cảm giác bất an khó tả.

Ngồi trong phòng làm việc nghĩ ngợi miên man, vừa uống hết ly cafe đã nghe thư kí đến báo có cô gái tìm. Đương nhiên đã biết là ai, liền cho vào gặp, muốn giải quyết càng nhanh càng tốt.

- Cô qua sofa ngồi đi. - Thanh Trúc lấy oai phong ra lệnh.

Mở hộc tủ bàn cầm mấy cọc tiền và một bản hợp đồng đến sau, ngồi đối diện.

- Giấy khám thai đâu?

Thùy Chi lấy trong túi xách ra đưa, liền cầm lên xem, đúng là đầy đủ thông tin, thời gian thai kì dường như cũng trùng khớp. Để sang bên, quăng ra một bản hợp đồng đã soạn sẵn từ hôm qua.

- Cô đọc đi rồi kí, tôi mới giao tiền. - Nhíu đôi mắt nghi hoặc ngạo nghễ nhìn người kia, dù thật sự khí thế Thanh Trúc không còn như xưa đi nữa, nhìn bên ngoài khó nhận biết.

Cô ta lật giở xem sơ, lập tức cầm bút kí vào, bởi con số quan trọng trong hợp đồng rất vừa ý. Coi bộ tổng giám đốc phóng khoáng hơn cô tưởng. Thanh Trúc đếm lại sấp tiền trên bàn trong lúc cô ta hối hả kí tên, làm gọn lẹ cho xong một lần.

Tờ giấy nhanh chóng đẩy qua trước mặt, Thanh Trúc đẩy mấy cộc tiền về phía đôi mắt sáng rỡ của Thùy Chi, cầm bút. Nhưng chưa kịp kí, sấp tiền và bản hợp đồng bị ai đó giật lấy bay lơ lửng.

Thùy Chi luyến tiếc nhìn theo cọc tiền lớn, đang hí hửng tưởng đã là của mình ai ngờ... Còn Thanh Trúc nghe tim giật thót một cái, ngờ ngợ, chầm chậm ngẩng lên.

...Gương mặt rất quen thuộc, quen quá quen... Thanh Trúc tức khắc lạnh sống lưng, lông măng đồng loạt dựng đứng toàn thân.

- V...vo...vợ...... - Môi lấp bấp như hết hơi.

Một cái nghiến răng ken két, tia nhìn sắc bén tựa hồ thanh trường kiếm được nung đỏ đảo qua Thanh Trúc, qua Thùy Linh, dừng lại nơi mấy tờ giấy trên bàn.

Thanh Trúc có cảm giác máu trong người đông cứng lại, thậm chí nhịp thở đột ngột trì hoãn khi bàn tay thon dài kiêu sa của cô vợ cầm sấp giấy khám thai lên xem, rồi đến bản hợp đồng Thanh Trúc mới đặt bút chưa kịp kí. Tơ máu ngày càng đầy rẫy hiện ra trong đôi mắt long lanh của Thùy Linh, đỏ theo từng dòng chữ cô lướt qua.

-Vợ... Bé đừng hiểu lầm, Cái... Cái này không phải như Bé nghĩ... Vợ nghe anh giải thích...

Thanh Trúc không còn biết sống chết, lập tức nắm lấy bàn tay run rẫy cầm sấp giấy tờ của Thùy Linh, giọng nói lạc đi mấy tông.

Cô trợn mắt nhìn anh chồng cắt không giọt máu trước mặt, vung mạnh một cái để thoát khỏi bàn tay đầy mồ hôi lạnh khiến Thanh Trúc chới với. Tuy nhiên, là vung ra sau lưng mình, chứ trong vô thức vẫn không đẩy Thanh Trúc về hướng Thùy Chi đang đứng. Bằng thái độ dửng dưng, dời ánh mắt qua cô gái kia, nhướn mày phun một câu hỏi.

- Cô có thai?

Cô gái kia gật đầu, thái độ khó chịu nhưng đắc ý vênh mặt.

- Cô cần tiền? - Thùy Linh lại hỏi ba chữ vỏn vẹn, hơi thở có thể đóng băng mọi thứ xung quanh.

Cô gái kia gật đầu, đôi mày cau lại bực bội, ánh mắt chăm chăm nhìn Thanh Trúc như muốn đàm phán với người đó hơn là Thùy Linh.

Đứng trước thái độ bất hợp tác của cô ta, Thùy Linh nhếch nụ cười nửa miệng nhạt nhẽo khinh thường, khoanh tay lấy dáng vẻ cao ngạo vốn có thừa, lớn tiếng ra lệnh một câu vọng ra ngoài.

- Mary, mời cô ta qua phòng chờ một lát.

Lập tức cánh cửa mở ra, Mary khúm núm đi vào như đã đợi sẵn nãy giờ, lịch sự mời Thùy Chi qua phòng chờ. Bây giờ có lẽ lệnh của Thùy Linh là lệnh trời, không ai dám cãi.

- Vợ... - Thanh Trúc nhìn cánh cửa khép lại chỉ còn mình và vợ đứng lại trong phòng, có cảm tưởng sắp bị xé xác, nhưng không...

Cô thậm chí không thèm nhìn mình lấy một lần, cánh môi mấp máy nhẹ, rít qua kẽ răng một câu không nóng không lạnh.

- Cô gái lần trước anh đưa đi khách sạn trước mặt tôi?.

Ai đó thật thà gật gật mà không biết mình đang đứng trước một ngọn lửa ghen dị thường lớn. Bản thân Thanh Trúc vẫn chưa ý thức được cơn thịnh nộ đó đang ở mức khủng khiếp như thế nào? Phụ nữ hung dữ không đáng sợ, phụ nữ hung dữ khi ghen mới đáng sợ.

- Anh cần người sinh con cho mình đến vậy sao?.

- Không... Không phải...Gil... - Oan ức quá, oan ức đến nổi khóc không thành tiếng. Nếu có thực sự cần người sinh con, chỉ duy nhất muốn có con với Thùy Linh.

Cô không để ý đến mọi lời giải thích vào lúc này, lập tức cắt ngang bằng câu mệnh lệnh lạnh ngắt.

- Lên phòng chủ tịch. - Nuốt một hơi thở như tiếp tục nén xuống tiếp những cảm xúc nãy giờ cố nén.

Chỉ bấy nhiêu, xoay lưng rời đi cầm theo tất cả tiền bạc giấy tờ, Thanh Trúc biết chắc có cơn thịnh nộ càng lúc càng nén chặt, không thể tưởng tượng nổi khi nó bục trào sẽ khủng khiếp nhường nào? Và kể cả nghĩ cũng không dám. Mặc dù trong lòng vô cùng kinh hãi, nhưng căn bản không dám trốn tránh, không dám cãi lời, lũi thũi theo sau.

...

Cạch...

Thanh Nhã tập trung đọc một bản hợp đồng lớn, nghe tiếng mở cửa khô khốc đường đột liền ngẩng lên. Vốn định nghiêm khắc trách ai đó sao lại dám ngang nhiên vào phòng chủ tịch không gõ cửa? Nhưng nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu vô cùng phẫn nộ, dáng hình mảnh khảnh mang đầy uy lực bước vào bỗng chùn xuống, nuốt khan một hơi.

Anh chưa kịp lên tiếng hỏi chuyện, Thùy Linh đã ngạo nghễ lướt đến ngồi xuống sofa, vắt chéo chân quyền lực, quăng mạnh mọi thứ xuống bàn, nhàn nhạt khoanh tay chờ đợi. Tiếp theo là một cái dáng cao lớn ỉu xìu cúi đầu bước vào, bằng vẻ khúm núm của tên tội phạm bị bắt quả tang.

Anh lờ mờ đoán ra được, không chắc lắm, bỗng cảm giác mặt mình nóng lên, trán tuôn mồ hôi lạnh thay một ai đó dù máy lạnh đang dừng lại ở con số 18. Dần dừ một loáng, chợt bắt gặp ánh mắt long lanh nai tơ của em trai nhìn mình cầu cứu, Thanh Nhã thở gắt, bước đến sofa ngồi đối diện.

- Thím ba, có chuyện gì? - Anh nhanh chóng tìm giọng nói, giữ một chút thần khí người thủ lĩnh dẫn đầu từ gia đình đến công ty, vớt vác tôn nghiêm đang bị ai đó làm lu mờ.

Cô lãnh đạm hất mặt về phía cọc tiền và mấy tờ giấy bừa bộn vừa quăng xuống bàn, nhướn mày phun một câu tựa sự việc chẳng liên quan đến mình.

- Tác phẩm của em trai anh đó, chủ tịch xem xét rồi cân nhắc phải xử thế nào? Nếu không giải quyết được nữa thì đem về cho Lê lão phu nhân giải quyết.

Thanh Trúc mím môi, đan hai tay trước người chịu tội. Thanh Nhã ngước mắt nhìn em trai, hai đôi mắt giao nhau tại một điểm, hai anh em đều vô thức nuốt khan.

Anh lướt qua giấy khám thai và bản hợp đồng một lượt, cảm thấy sởn da gà thay Thanh Trúc. Phụ nữ ghen lồng lộn la hét không đáng sợ, phụ nữ ghen mà bình tĩnh mới nguy hiểm. Đảm bảo trên đời, không cô vợ nào bắt tại trận một cô gái khác đem cái thai đến đòi chồng mình chịu trách nhiệm mà có thể bình tĩnh thế này.

- Thím ba từ từ đã, chuyện này tôi biết.

Câu nói như ngòi nổ.

- Dĩ nhiên là anh phải biết. - Cô nhếch môi nụ cười nửa miệng âm hiểm. - Tiền cũng là do anh đưa chứ ai?

Thanh Nhã thật sự muốn bỏ chạy trước ánh mắt thâm thuý đang chiếu trực diện về phía mình. Không thể tin được cô gái nhìn bề ngoài mỏng manh nhẹ nhàng, khi ghìm xuống liền kinh hãi vầy. Nhất định sau này, sẽ phải hạn chế Kiều Thảo nhà mình chơi chung với cô em dâu, nếu không muốn thê thảm như Thanh Trúc bây giờ.

- Nghe tôi giải thích đã, không như thím ba nghĩ...

- Đúng đúng... Không phải như Bé nghĩ đâu vợ ơi... - Thanh Trúc khẩn trương bồi vào câu nói của anh mình, nãy giờ chỉ chờ có ai đó giúp mình giải thích. Nhưng câu nói không đúng lúc ngược lại nhận về ánh mắt sôi máu hơn.

- ANH IM ĐI!

Thùy Linh gắt lên, ai đó lập tức ngậm miệng lại, biết mình không nên nói leo trong lúc này, cúi đầu nhìn xuống mũi chân.

Chỉ có Thanh Nhã được lên tiếng giữa căn phòng thanh tĩnh, tiếng máy lạnh khe khẽ rè rè, anh kiên nhẫn ngồi giải thích, cầu mong lọt tai cô chút nào hay chút nấy.

...

...

...

- Gọi cho tác giả cái thai đến đây. - Cô yên lặng nhấp ngụm trà, hời hợt, không biết có tin những gì Thanh Nhã trình bày tường tận từ nãy đến giờ hay không?

Thanh Trúc lập cập gọi điện cho tên đàn em đến.

...

...

Thùy Linh khoanh tay, dựa lưng vào ghế, đôi mắt phẳng lặng không như mặt hồ nhìn anh chàng khép nép đứng sau lưng Thanh Trúc.

- Cái thai thật sự là của cậu? - Ánh mắt sắc lẻm ném về phía anh ta cái nhìn dò xét, anh chàng lập tức ớn lạnh.

- Dạ, chắc vậy. - Anh ta ấp úng cúi mặt trả lời, gương mặt sợ sệt không dám ngẩng lên, đúng là vợ của Đại Ca quá khủng khiếp, trăm nghe không bằng một thấy.

- Gọi cô gái đó lên đây.

Thùy Linh trở thành tâm điểm quyền lực nhất, một lời nói ra, tất cả nhất nhất nghe theo tựa nữ hoàng chễm chệ trên ngai vàng.

Thùy Chi lập tức được mời đến, mắt cô ta không thể dời khỏi sấp tiền lớn trên bàn, có lẽ đang nghĩ xem đến bao giờ số nằm trong túi mình, chờ đợi quả thật nôn nóng, sao mọi chuyện lại lâu lắc như vậy chứ? Tất cả đều nằm ngoài dự tính.

- Cô cần người chịu trách nhiệm cái thai? - Thùy Linh nhếch môi cười giễu cợt.

- Đúng vậy, tất cả là tại Thanh Tr...

- Không cần nói! - Cô lớn tiếng cắt ngang. - Tác giả cái thai là cậu ta. - Hất mặt về phía anh chàng. - CHỒNG TÔI không liên quan, nên không cần phải đưa tiền cho cô. Còn nếu cô khăng khăng đòi anh ấy bồi thường, thì sinh đứa bé ra rồi xét nghiệm ADN đem đến nói chuyện với tôi. - Chữ "chồng tôi" được nhấn mạnh chủ quyền, và ngữ điệu cững rắn quả quyết khiến người ta ngỡ ngàng.

Thanh Nhã, Thanh Trúc và cả anh chàng "tiểu tốt" nọ đều sững lại, mặt méo sệch với phán quyết cuối cùng của Thùy Linh, nhìn nhau không dám nói.

Thùy Chi mặt đỏ lên, cực kì tức giận, chỉ vào Thanh Trúc.

- Chính anh ta đưa tôi vào khách sạn đêm đó.

- Vậy nếu cô giết người, người bán dao phải chịu tội? - Thùy Linh khoanh tay nhướn mày hỏi lại, vẫn ngồi trên sofa với tư thế ôn hoà, ngữ điệu thanh đạm không giống như đang cãi nhau. Đối với những kẻ không xứng tầm, hà cớ gì đôi co cho tuột đẳng cấp?

- Cô... Cô...

- Cô đi mà bắt anh ta chịu trách nhiệm, đừng hòng moi của Lê Gia một xu. Bây giờ cô có thể rời đi trước khi bảo vệ lôi cô ra khỏi đây.

Thùy Chi ú ớ lưỡi cứng đờ, không còn lời nào để nói, đành ôm bộ mặt bất mãn quầy quả bỏ đi.

Cánh cửa đóng rầm, Thùy Linh đứng hướng về phía Thanh Nhã:

- Cầm tiền của anh lại đi. - Không phải cô keo kiệt bủn xỉn, mà là đối với những kẻ không xứng đáng, sẽ không để họ có cơ hội đoạt được ý nguyện. Chuyện này càng không, nhất là cô gái đó.

Hất mặt về phía anh chàng đang rịn mồ hôi.

- Giấy khám thai trên bàn là của anh, cầm về mà tự giải quyết.

Cuối cùng dừng mắt chỗ Thanh Trúc đang run rẫy:

- Về nhà ngay cho tôi! Anh đúng là trung tâm của sự rắc rối mà. - Lần này cô gần như là gầm lên, sau đó bỏ đi ra trước. Cánh cửa đóng rầm.

Thanh Nhã lắc đầu ngao ngán, quả thật ghê gớm, giải quyết nhanh gọn bằng cái cách độc đoán khó lường, người phụ nữ như vầy không biết đáng yêu hay đáng sợ đây??

Thanh Trúc trước khi về nhà nộp mạng, trừng mắt gằn giọng với Thanh Nhã.

- Là anh nói nên cô ấy mới đến công ty bắt quả tang phải không? Chuyện này chỉ có anh biết.

- Không không, anh không nói với vợ em, thề luôn... - Thanh Trúc quả quyết, sau đó sực nhớ, nhỏ giọng lí nhí. - Anh chỉ kể với vợ anh thôiii...

- Trời ơi, anh giết em luôn điiiiii...

Thanh Trúc đau khổ gào thét, đem gương mặt bất mãn chạy theo Thùy Linh, không dám để cô ấy đợi lâu, chậm trễ còn chết lớn hơn nữa. Không phải quá sợ vợ đến mất hết hình tượng, mà là trong chuyện này thừa nhận, mình có lỗi thật, đáng lẽ không nên giấu giếm cô ấy.

Haizzz...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net