4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chủ tử ! Cẩn thận !

- Tiểu Bạch Thố !

Tiêu Băng quay ra đằng sau đã thấy bạch thố nằm trên đất, kim châm, có kim châm trên người, là ám khí sao ?

Tiếp với câu chuyện trước, thật may vì thỏ con có giường riêng nhưng chỉ thích chui vào lòng nam tử kia mà ngủ, đang chìm trong hảo mộng, tai thỏ đột nhiên phát hiện có tiếng động lạ, có hơi bực một chút nhưng liền dụi vào Tiêu Băng để báo hiệu. Tiêu Băng cũng vì vậy mà thức giấc, đi kiểm tra xung quanh. Quả đúng như vậy, Tiêu Băng mãi cúi người kiểm tra các bụi cây, đã có người nhanh chóng phóng kim châm tẩm độc. Đúng là muốn lấy mạng Tiêu Băng. Quay trở lại tình hình lúc nãy. Tiêu Băng vội bế thỏ con vào phòng, nhẹ lấy kim châm ra xem xét vết thương, độc tố có lẽ không mạnh nhưng cũng đủ để làm tê liệt đối phương.

- Bạch Thố, ráng chịu đựng, chỉ đau một chút thôi.

- Chủ...tử.

- Ngoan, không được động đậy, nếu không ta cũng không cứu được ngươi.

Tiêu Băng lấy một ít lá thuốc có sẵn, vò nát rồi nhẹ nhàng đắp lên vết thương, thỏ con cũng theo từng động tác kia mà co rút người, mắt cũng không mở để tránh nhìn thấy lại càng thêm đau. Cảm nhận được chất độc đang ngừng phát tán, thỏ con khẽ mở mắt, đôi tai khẽ vểnh lên rồi lại cụp xuống, cái mũi khịt một chút, cái miệng cũng không chịu yên đã vội than

- A~ chủ tử, đau...!

- Ngươi biết đau mà còn hành động liều lĩnh như vậy, may cho ngươi không phải kịch độc, không thì cái mạng của ngươi phải trao về Hoàng Hà từ sớm rồi.

- Cũng đâu phải tại ta.

- Ha, con thỏ nhà ngươi có phải độc làm ngươi phát ngốc không?

- Đâu có a, xét về niên kỷ, ta hơn chủ tử đến mấy đời đó. Ui...

- Vậy sao?

Vừa hết câu thì cái đầu nhỏ đã bị cốc một cái đau điếng. Tiêu Băng à, người ta đang bị thương đó, không đáng để nương tình sao Tiêu Băng.

- Chưa hết, người đã hứa với ta chiều chuộng ta ba ngày rồi kia mà. Chưa chi đã ra tay ăn hiếp ta rồi.

- Được, hết ba ngày, ta sẽ cho ngươi biết tay. Còn bây giờ, tiểu bạch thố phải nghỉ ngơi, trong vòng ba ngày cũng không được chạy nhảy. Nghe chưa?

- Ba...ba ngày lận hả? Vậy...vậy đâu được a.

- Không chịu thì ta bỏ mặc ngươi, sống chết không qua tâm nữa.

- Này, đâu được, ba ngày này, người vẫn phải cưng chiều ta.

- Hảo, ta có tránh né sao ! Bây giờ chịu ngủ chưa?

- Được, đưa ta về giường đi.

- Giường nào đây tiểu bạch thố ?

- Của ta a !

Tiêu Băng nhếch mép cười rồi cũng làm theo lời con thỏ ngốc kia, còn thỏ con thì cười hì hì khoái chí. Hằng ngày là chỉ có nó làm việc hầu chủ tử, lần này có cơ hội trả thù rồi. Một ngày trôi qua, Tiêu Băng cũng như thường lệ là đi tập luyện, thỏ con thì vẫn ngủ say khướt chẳng biết gì, không ngờ con thỏ này cũng ghê thật, thức mới chỉ một đêm mà phải ngủ bù đến tận một ngày, xem ra ngày đầu tiên hầu hạ cũng không khó khăn. Sang ngày thứ hai, thỏ nhỏ đến giờ Ngọ mới tỉnh giấc, Tiêu Băng thì đang đọc sách ở bàn gỗ bên cạnh, nó liền định chạy lại xem thử thì đã nghe thấy tiếng nói có tám phần trêu ghẹo rồi

- Đã tỉnh giấc rồi sao? Ta còn tưởng ngươi là một tiểu trư chứ chẳng phải là bạch thố nữa !

- Trư gì mà trư chứ, người ta vẫn còn dáng lắm đó nha.

- Dáng ? Ngươi là giống cái sao ?

- Cái thì đã sao ? Không lẽ, thỏ cũng phải phân biệt à ?

- Ta cứ tưởng ngươi là giống đực, có thỏ cái nào mà quậy phá ta thâu đêm không ?

- Khoan đã, ta nhớ suốt ngày qua ta đâu thức giấc, sao lại quậy người được ?

- Ngươi nhìn lại bãi chiến trường trên giường ngươi đi.

Thỏ con đảo mắt nhìn quanh, hai bên má cùng đôi tai có hơi đỏ một chút. Gối thì rách bươm, chăn bị quăng tứ tung, rèm che cũng bị quào rách từ lúc nào. Nó liền cười hì hì cho qua chuyện đáng xấu hổ kia. Ngẫm lại chuyện đêm hôm trước xảy ra, nó không khỏi thắc mắc

- Chủ tử, người có từng lầm lỗi với ai không ?

- Ngươi hỏi để là gì ?

- Thì tại sao đêm hôm đó, lại có người tập kích người chứ ! Chẳng phải là đáng ngờ sao ?

- Ta trước giờ ít xuống núi, đều ở đây tu luyện, sao có thể lầm lỗi với ai.

- Với các sư huynh đệ của người chẳng hạn, ta thấy họ cũng không tốt lành gì !

- Này, ngươi đừng lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Họ đều là những người nhìn ta lớn lên, sao có thể vậy được !

- Chính vì vậy mới đáng ngờ, chủ tử thử nghĩ xem. Nhìn người từng ngày lớn lên, ắt hẳn rất am hiểu về kiếm thuật của người, lỡ như sanh tâm đố kị thì chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Ta thấy người vẫn nên cẩn thận thì hơn.

- Ngươi còn nói nữa, ta lấy thước gỗ hầu ngươi !

- Ây khoan, đó là suy đoán của ta, người tin hay không còn tùy. Đừng vội đem thước ra mà dọa ta như vậy chứ !

Tiêu Băng chỉ quay đầu sang chỗ khác, đây là đang tránh mặt hay đang trách thầm nó sao, quá lộ liễu rồi đó

- Haizz...bỏ qua chuyện này đi. Quá cử rồi, không ăn được nữa, chủ tử, lát nữa cho ta ăn kẹo hồ lô nha !

- Khi nào tu luyện được thành người, ta sẽ cho ăn ! Còn bây giờ thì không !

- Vậy chiều nay ta sẽ ăn món gì a ?

- Không cần chờ đâu, tới ngay thôi !

Nói rồi, Tiêu Băng đi ra ngoài, chỉ vài phút sau đã bưng vào một đĩa thức ăn, do khuất tầm nhìn, thỏ con cũng chỉ biết tò mò mà dõi theo. Cuối cùng đặt lên bàn chính là

- Cà rốt nguyên củ !

- Hảaaaaa !!! Có phải không vậy ? Vẫn là cà rốt.

Thỏ con bĩu môi nhẹ rồi cũng ngoan ngoãn mà cho đống cà rốt kia an phận trong chiếc bụng nhỏ, đói quá mà, đã gần như 2 ngày chưa ăn gì rồi còn đâu. Ăn no rồi, mắt lại muốn híp lại, thỏ nhỏ liền bò trở lại chiếc giường êm ái của Tiêu Băng mà nhảy phóc lên, nằm yên vị ở đó rồi chễm chệ cất tiếng

- Chủ tử, nay cho ta ngủ chung với người nha ! Giường của ta cần có thời gian sửa rồi a !

- Ngươi là giống cái, sao lại ngủ cùng ta được !

- Nhưng ta cũng là thỏ, khi nào tu luyện đến hình người đi rồi hẳn tính.

- Ta thật hết cách với ngươi.

- Mau lên, lại đây ngủ với ta.

Tiêu Băng cũng bị thỏ nhỏ này làm phát phiền, đành tiến lại giường mà nghỉ lưng một chút. Thỏ con nhân cơ hội, bò lên người Tiêu Băng rồi cất giọng nũng nịu

- Lạnh ! Ôm ! Ôm !

- Haizz !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net