CHAP 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ngày hôm sau cũng chính là ngày sinh nhật của cậu, mẹ cậu đã làm rất nhiều món mà cậu thích và có cả bánh kem cùng các ngọn nến nữa. Thế là cậu đã 21 tuổi, nhưng cậu lại không mấy vui vẻ cho lắm bởi vì năm nào cũng vậy, vào ngày sinh nhật của cậu cũng chỉ có cậu và ba mẹ cậu cùng nhau mừng sinh nhật mà không có một ai khác nữa. Cậu cảm thấy buồn lắm vì cậu không có đến một người bạn mà mọi người xung quanh thì cứ kì thị vì vẻ ngoại khác thường của cậu, cậu cứ luôn tự thắc mắc rằng tại sao cậu lại có vẻ ngoài khác lạ như thế, cậu cũng không hề giống ba mẹ cậu một chút nào cả, cậu luôn muốn tìm một lí do nào đó để hỏi cả hai nhưng lại sợ họ buồn nên cậu đành ngậm ngùi coi như mình không hề để ý đến những chuyện này.

Thấy cậu có vẻ buồn nên mẹ cậu đi đến bên cậu hỏi:

          - Sao thế Anatole?? Có chuyện gì sao con?? Sao con buồn vậy???

Anatole với gương mặt buồn bã nhìn ra cửa nói:

          - Sinh nhật năm nay cũng vậy ạ, cũng chỉ có con và ba mẹ thôi, không còn ai khác nữa.

Ba Anatole nghe vậy liền đặt tay lên vai cậu vỗ vỗ nói:

          - Không sao đâu con trai. Do bọn người đó có mắt mà như mù nên mới cho rằng sự đặc biệt của con là không tốt. Con đừng để tâm đến những người đó làm gì, không có bạn cũng không sao, điều đó không cần thiết. Chỉ cần con khỏe mạnh, được sống một cuộc sống vui vẻ và đầy hạnh phúc là được rồi.

Anatole có vẻ như được an ủi khi nghe những lời nói từ cha, cậu gật đầu mỉm cười và cùng ba mẹ ngồi vào bàn chuẩn bị nhập tiệc. Mọi người cùng nhau ăn những món ngon mà mẹ cậu đã chuẩn bị, cả gia đình ba người sum vầy bên nhau, ai nấy đều rất vui vẻ cùng nhau hát mừng sinh nhật cho Anatole nhưng gia đình ấy lại không biết rằng đó chính là lần cuối cùng mà cả ba người có thể vui vẻ, sum vầy cùng nhau như này.

Tối hôm đó, Anatole cứ trằn trọc không ngủ được, cậu quyết định đi ra bờ biển hóng mát cho khoay khỏa. Bên ngoài lúc này, Mặt Trăng đã lên cao và soi sáng cho cả một vùng nhưng kì lạ thay, Mặt Trăng hôm nay lại có màu xanh và ánh sáng của nó cung rất đặc biệt, khung cảnh trước mắt khiến cho Anatole vô cùng tò mò vì trước giờ cậu chưa từng thấy Mặt Trăng như vậy, cậu đứng ngẩng người quan sát Mặt Trăng một cách chăm chú thì từ đằng xa, ở giữa đại dương mênh mông lại có một tiếng gầm đầy uy lực phát lên làm cho cậu không khỏi giật mình. Với tình khí tò mò của mình, Anatole vội nhìn về phía tiếng gầm ấy thì cậu thật sự hốt hoảng khi thấy sinh vật ấy, sinh vật mà cậu đã nhìn thấy trước khi hôn mê và trong giấc mộng đang giương đầu ra khỏi mặt nước mà nhìn lên Mặt Trăng. Chưa kịp phản ứng gì thì đột nhiên sinh vật ấy quay mặt sang nhìn cậu rồi bơi nhanh với vận tốc thật lớn về phía cậu, ngay thời khắc ấy cơ thể cậu như bị đóng băng, bất động không thể di chuyển. Sinh vật ấy tiến thẳng vào bờ đến trước mặt cậu, nó cúi đầu xuống nhìn cậu thật kĩ với một ánh mắt buồn bã như đang muốn nói gì đó với cậu nhưng lại không nói được, sinh vật ấy bắt đầu rơi nước mắt những giọt nước mắt rất chi là đau khổ, Anatole thấy vậy liền cảm thấy động lòng mà không còn chút gì gọi là sợ hãi nữa, cơ thể cậu cũng trở lại bình thường không còn bất động nữa, cậu tiến đến gần sinh vật ấy, càng tiến gần lòng cậu càng đau như cắt, cứ như cậu và sinh vật ấy đang hòa làm một vậy, cậu có thể cảm nhận được mọi đau khổ của nó từng trãi qua, lúc ấy nước mắt cậu cũng bắt đầu rơi nhưng không hiểu lí do là tại sao. Anatole vốn có tính tình hiền hòa, lương thiện nên cậu đã không ngần ngại mà đến trước sinh vật ấy và đặt tay lên hai má nó để lau nước mắt. Nhưng khi Anatole chạm vào nước mắt của sinh vật kì lạ đó thì những giọt nước mắt ấy liền phát sáng và rút hết vào tay cậu. Ngay lúc đó Anatole bắt đầu cảm thấy có một nguồn năng lượng rất lớn, rất khác lạ bắt đầu xuất hiện bên trong, cả người cậu dần bay lên trên không trung và bắt đầu sáng lên, ánh sáng phát ra từ người cậu ngày càng mạnh và nó thực sự rất sáng, nó sáng như ánh Mặt Trời vào buổi ban mai vậy, ánh sáng ấy đến cứ như là ánh bình minh xua tan đi bóng tối sâu thẳm của màn đêm, sáng khắp một vùng trời. Với sức quá lớn và cơ thể chưa thể thích nghi, Anatole hét lên một tiếng thật lớn rồi ngất đi, ánh sáng từ cơ thể cậu lúc ấy cứ như nổ tung mà lan ra khắp hướng, cậu bắt đầu rơi từ trên cao rơi xuống nhưng sinh vật kia đã kịp thời đỡ lấy cậu và đặt cậu nằm xuống, nó nhìn cậu một lúc lâu rồi trở về đại dương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#anatole