Hoàn hảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều người thắc mắc rằng tại sao B Ray lại chọn Andree. Trong khi xung quanh cậu có nhiều người (có vẻ) tốt hơn hắn nhiều thì cậu chỉ chăm chăm vào mỗi mình tên badboiz ấy mà thôi.

Tại sao nhỉ? Nhiều khi B Ray cũng chẳng biết vì sao nữa.

Andree không phải kiểu đàn ông lãng mạn như trong phim. Hắn là một tay chơi chính hiệu, không hoa hồng, không nến, không những lời nói sến súa tình cảm. Với Andree, tình yêu của hắn không thể hiện qua những điều đó.

Nhiều khi yêu nhau mà B Ray lại cảm thấy tên này thật vô vị. Hắn rất kiệm lời, ít khi nào mở miệng ra than phiền hay khen chê gì cậu, cũng chẳng bao giờ chịu nói mấy lời yêu thương như các cặp đôi bình thường khác.

Nhiều lúc B Ray cũng chẳng hiểu tại sao mình lại dính vào tên này nữa. Nhưng càng yêu lâu, cậu càng nhận ra rằng Andree cũng có khá nhiều điểm tốt mà không phải ai cũng biết.

...

Hắn không nói mấy lời sến súa, nhưng hắn sẽ luôn nhường nhịn B Ray trong mọi cuộc cãi vã.

Andree chẳng bao giờ để cậu phải khóc vì tủi thân hay vùng vằng lên vì giận dỗi cả. Những lúc như vậy, hắn luôn có cách để dỗ dành cậu, dù là mấy câu nói của hắn khá gượng gạo, nhưng ánh mắt cùng mấy hành động của hắn khiến B Ray cảm nhận được sự chân thành của đối phương, sự chân thành đến từ tận đáy lòng hắn.

"Thôi, mày đúng. Anh không cãi với mày nữa, mày đúng tất, được chưa? Đừng giận nữa, anh đồng ý là mày đúng rồi còn gì?"

...

Andree cũng chẳng phải kiểu người sẽ mua hoa mua quà hay tổ chức những buổi tiệc sang trọng trong ngày kỉ niệm của hai người. Hắn chỉ đơn giản là sắp xếp lịch lại, hủy bỏ hết những cuộc hẹn ngày hôm ấy để nằm ở nhà cùng cậu.

Nhiều khi ở cùng nhau cả ngày mà B Ray và Andree chẳng nói được với nhau mấy câu, hắn lo việc hắn, cậu lo việc cậu. Nhưng cứ đến đúng giờ là hắn sẽ qua phòng cậu thản nhiên kéo B Ray ra ngoài ăn trưa, không bao giờ để cậu phải bỏ bữa nào vì bận công việc.

"Nay anh xếp lịch ở nhà với mày rồi đấy. Nghỉ làm đi, vào phòng nằm với anh. Một tháng được có mấy ngày đâu, ngày mà anh nghỉ thì mày cứ cắm đầu làm việc rồi lại bảo anh chẳng thương mày, chẳng chịu ở nhà với mày. Anh chịu mày rồi đấy Bảo ơi."

...

Andree cũng thường đi bar và về rất khuya. Bởi tính chất công việc nên hắn sẽ phải đi hát ở những club vào các buổi tối cuối tuần, và mỗi lần Andree biết rằng mình sẽ về muộn, hắn đều nhắn tin hoặc gọi điện cho B Ray trước.

Mỗi lần như thế, cậu đều ngồi dưới sofa xem phim đợi cho đến tận khi hắn về. Và như thường lệ, Andree khi về đều sẽ mua cho cậu một miếng bánh ngọt như lời xin lỗi và dặn dò B Ray lần sau không cần phải thức khuya chờ hắn.

"Thức cho lắm vào, mắt thâm đen hết rồi này. Thế giờ muốn tự lên phòng ngủ hay để anh bế mày lên đây hả cưng ơi?"

...

Andree chắc chắn không phải kiểu hoàng tử nuông chiều B Ray cho tất cả mọi thứ mà cậu muốn, nhưng hắn sẽ luôn cho cậu tất cả những gì mà B Ray cần, hoặc hắn cảm thấy cậu đang cần.

Như một lần khi B Ray vô tình lướt web và bảo thích chiếc vòng tay bạc có đính đá kia, hắn đã không do dự gì mà mua cả hai chiếc. Một cho cậu, và một cho bản thân. Ừ thì, lâu lâu cũng cần mua đồ đôi cho cả hai chứ nhỉ.

"Anh thấy đẹp nên mua, tiện tay mua cho mày đấy. Đeo đi, đừng có để phí công anh đặt."

...

Andree không thích nắm tay. Hầu hết thời gian khi cả hai ở cùng nhau, hắn với cậu đều  không rờ đến tay nhau dù chỉ một cái.

So với nắm tay, hắn muốn ôm hoặc hôn cậu hơn.

Khi cả Andree và B Ray đều đang nằm trên giường, thi thoảng hắn sẽ quay sang gác tay lên người cậu hoặc hôn lên trán đối phương một cái, sau đó lại thản nhiên quay đi như chưa có gì.

Mấy lúc như thế, B Ray đều phải ngơ ngác mất một lúc mới định hình được là hắn vừa mới làm gì cậu.

Đôi khi, Andree còn ôm cậu cả nửa tiếng mà cả hai chẳng nói câu nào với nhau. Trừ mấy trường hợp B Ray mở lời trước, còn không thì sẽ có những lúc hắn với cậu ôm nhau mấy tiếng mà không ai nói gì.

"Andree, Andree không yêu em à?"

"Yêu."

...

Andree rất kiệm lời. Hắn ít nói, thường chẳng biểu hiện cảm xúc gì nhiều. Nhưng hắn biết khi nào B Ray cần hắn.

Có một lần cậu vừa gọi vừa khóc với hắn lúc nửa đêm, thế là Andree không nói lời nào liền lái xe qua thẳng nhà cậu đón B Ray sang nhà hắn ở luôn. B Ray thề, lúc đó trông hắn còn gấp gáp hơn cả cậu.

"Mày về nhà anh, anh lo cho mày. Ngủ ở đây một mình rồi nửa đêm khóc lóc gọi cho anh, nhỡ anh không nghe máy thì mày nằm khóc một mình luôn à? Thôi về với anh đi, có gì nửa đêm mà khóc thì anh còn biết đường mà dỗ."

...

Andree thức rất khuya, nhưng hắn lại chẳng muốn B Ray phải thức giống mình.

Có lần vì bận soạn nhạc mà cậu quên canh giờ đi ngủ, thế là đúng mười một giờ hắn đạp cửa phòng cậu ra, mặc cho B Ray kêu la khóc lóc van xin đủ kiểu cũng ép cậu lên giường ngủ cho bằng được.

"Mày không ngủ rồi bệnh nằm lì ra đó ai mà chăm? Cũng anh chăm chứ ai. Ngủ giùm đi cho anh nhờ, cứ thức khuya mãi, khổ lắm cơ."

...

Nói chung, B Ray yêu Andree nhiều lắm. Và cậu nghĩ rằng hắn cũng yêu cậu nhiều như thế. Chỉ là Andree không nói ra thôi.

- Andree, sao em yêu Andree vậy nhỉ?

- Tao yêu em mà. Em cũng phải yêu tao thôi. Yêu là yêu, cần quái gì lí do.

Ừ, chắc không cần lí do đâu. B Ray chỉ cần Andree thôi là đủ rồi.

_________

End short "Hoàn hảo".

P/s : Đúng gu các chị em chưa?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net