Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                   
                                   

Sau khi nghe tin "Con dâu" mình đẻ ra con gái thì mặt nặng mày nhẹ chẳng một lợi hỏi thăm. Ông chỉ cần cháu nội trai đích tôn nhưng Tịnh Vân lại đẻ ra con gái khiến ông lại càng thêm kĩ tính và khó khăn hơn với Tịnh Vân.

                     

"Cô sau khi hết tháng cử thì cô phải kiếm một công việc nào đó làm. Chứ gia đình tôi cũng không có dư tiền mà nuôi người ăn ở không như cô".

                     

Ông chậm rãi nói ra lời nói của mình. Cứ tưởng cô đang mang thai là con trai nên ông mới ràng buộc Thế Anh phải chăm sóc cô ta kĩ lưỡng nhưng nào ngờ lại đẻ ra con gái.

                     

Tịnh Vân cũng chỉ ậm ừ cho qua. Khuôn mặt cô khó chịu mà nhìn Thế Anh như cầu cứu. Nghĩ anh sẽ nói đỡ cho mình để khỏi phải đi làm cho cực khổ.

                     

Thế Anh anh chẳng để ý tới mọi việc xung quanh chỉ chăm chú ngồi trên sôpha gọt táo.

                     

"Sau tuần này ta sẽ qua Pháp mà nghĩ dưỡng một chuyến nên Thế Anh con hãy qua công ty chính mà quản lí"

Tuổi ông cũng đã ngoài sáu mươi rồi nên phải lâu lâu đi nhiều nơi hít thở không khí cho khoay khỏa.

                     

Ông đứng lên vỗ vai của Thế Anh rồi cũng cùng hai tên vệ sĩ đi ra ngoài.

                     

"Anh chẳng bênh tôi một tiếng" Tịnh Vân nằm trên giường bực bội mà liếc nhìn Thế Anh.

                     

"Giờ cô nói xem tôi phải bệnh vực cô làm sao?" Thế Anh dừng lại động tác gọt táo của mình.

                     

"Tôi thật là tức chết mà" Tịnh Vân lớn tiếng hét lên một tiếng.

                     

Có tiếng động lớn nên đứa bé trong nôi sợ hãi òa khóc lên. Anh lập tức bỏ cây dao và trái táo trong tay xuống rồi lau tay vào khăn giấy anh mới đi đến bên đứa con của mình.

                     

Đứa bé chỉ mới khóc có chút xíu mà gương mặt đã đỏ bừng lên. Anh dịu dàng bồng đứa bé vào lòng ngực mình mà đong đưa qua lại mà dỗ dành.

                     

"Nín! Nín! Ba thương" Anh vừa dỗ vừa hôn lên khuôn mặt nhỏ bé đó.

                     

Tịnh Vân khó chịu nhăn mặt mà bịch hai tai của mình lại. Sau khi đẻ em bé còn phiền phức hơn lúc trước.

                     

"Tịnh Vân! Cô mau qua đây bón con uống sữa" Thế Anh dỗ nảy giờ mà bé không có nín nên anh hết cách mà kêu Tịnh Vân.

                     

"Anh cho nó uống sữa bình đi" Tịnh Vân chỉ vào cái bình sữa để ở trên đầu tủ đã được pha sẵn cho Thế Anh. Cô nghe nói khi cho con bú thì đầu nhũ của mình sẽ trở nên xấu xí cho nên cô nghiêm cấm cái việc mà cho con mình bú sữa mẹ.

                     

"Cô đi qua đây!!!" Thế Anh rống lên.

                     

Dù cô có bướng bỉnh cứng đầu tới mấy thì đến khi nghe Thế Anh nói lớn là liền sợ hãi.

                     

Tịnh Vân cô đứng lên đỡ bụng dưới của mình từ từ đi đến bên nôi. Nhận lấy đứa bé từ Thế Anh rồi cô ngồi xuống ghế sôpha vén áo lên cho con mình bú.

                     

Cái miệng của bé khi kề sát đầu nhũ thì liền mút lấy mút để. Cho thấy bé đang rất đói bụng. Lúc sau thì cái bụng cũng được no nê nên bé đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng cái miệng của bé vẫn cong lên hoạt động trông rất là đáng yêu.

                     

Tịnh Vân cả người bực tức không biết phát tiết ở đâu. Vì đẻ ra đứa nhỏ này mà thân hình cô trở nên khá béo không còn có eo mông như hồi đó. Những vết nức ngay bụng cô nó vẫn hiện hữu trong đó mà không có mờ nhạt đi.

                     

"Đưa con cho tôi".

                     

Tịnh Vân đưa đứa bé qua bên tay của Thế Anh rồi cô lại đi đến bên giường mệt mỏi mà nằm xuống.

                     

Cứ tưởng đẻ ra được đứa con thì mình sẽ làm bà hoàng trong gia đình hắn. Nhưng ai ngờ...

                     

Thế Anh nhẹ nhàng cẩn thận đặt bé đang ngủ say xuống cái nôi. Sửa sang lại cái nơ trên cổ áo của con rồi anh mới yên tâm mà đắp mềm cho con mình ngủ.

                     

...

Qua một tuần sau thì Tịnh Vân và đứa bé cũng đã được xuất viện. Sau một lượt căn dặn của bác sĩ phải kiêng kỉ cái gì hay không kiêng kỉ cái gì thì Thế Anh mới bồng đứa bé cùng Tịnh Vân đi ra ngoài xe để đi về căn nhà của mình.

                     

Trước đó anh cũng đã chuẩn bị một phòng riêng cho bé. Đầy đủ đồ chơi dành cho em bé. Từ những bộ quần áo cho đến vớ với cái nón Thế Anh đều chọn lựa hàng cao cấp. Vải thì phải là loại mềm mại và dễ co dãn tốt.

                     

Bồng đứa con trong tay như là bồng cả thế giới. Cứ bước đi chần chậm sợ đi nhanh sẽ làm phiền tới giấc ngủ của bé. Đến khi cho bé con yên vị nằm trong nôi thì đâu anh chảy ra cả hết mồ hôi. Điểm lên má bé một cái rồi Thế Anh mới đi ra ngoài cửa.

                     

Thế Anh đi xuống nhà bếp rồi nhìn cô giúp việc nói

"Bây giờ cô lên phòng trông nó dùm tôi. Đồ ăn cô cứ để đó đi".

                     

"Dạ!" Cô giúp việc rửa tay sơ qua nước sạch một cái rồi đi lên phòng chăm cậu chủ nhỏ.

                     

Anh đứng lên lại gần khuôn bếp. Múc ra hai tô cháo rồi để lại lên trên bàn.

                     

Anh bưng một tô cháo lên phòng cho Tịnh Vân. Dù gì cô ấy cũng là phụ nữ mới sinh đẻ cho nên phải hạn chế lại việc đi lại.

                     

____________________________

Thanh Bảo sau cái ngày đó tính tình lại càng trở nên kì quái hơn. Lúc thì vui vẻ gần gũi với Lâm Hạo Nhiên. Lúc thì mặt khó chịu tỏ ra xa cách, nhốt mình trong phòng cả ngày không chịu ra ngoài.

                     

"Thanh Bảo! Em mở cửa ra đi. Hôm nay anh có mua bánh trôi về cho em nè" Lâm Hạo Nhiên gõ gõ cửa phòng của Thanh Bảo.

                     

"Tôi không ăn đâu" bên trong cửa phòng Thanh Bảo nói vọng ra ngoài.

                     

"Em cả ngày không ăn gì rồi. Thanh Bảo! Haiz! Vây em mở cửa ra cho anh. Nếu em không mở anh đứng ở đây làm phiền em hoài luôn".

                     

Không lâu sau đó cửa phòng lại mở ra Thanh Bảo ngó đầu ra cửa hỏi

"Hôm nay anh bị gì mà nhây vậy?".

                     

"Anh đâu nào có nhây. Anh đang lo cho em đó mà" Lâm Hạo Nhiên nhe răng cười.

                     

Thanh Bảo cậu thở dài mà không nói gì nữa.

                     

"Nhịn đói hoài riết cả người em héo queo. Như cục xương di động. Ôm không đã gì hết nhơn" Lâm Hạo Nhiên cố tình chê Thanh Bảo thậm tệ để xem thái độ của cậu.

                     

"Hứ! Anh ôm chưa mà biết tôi ôm như cục xương di động" Thanh Bảo chếch môi lên khinh bỉ Lâm Hạo Nhiên.

                     

"Tướng em ốm nhưng môi em lại rất đầy đặn".

                     

Thanh Bảo đỏ mặt khi Lâm Hạo Nhiên nhắc đến làm cậu liên tưởng đến buổi hôm đó.

                     

"Thôi không giỡn nữa! Em ăn đi rồi mai tôi dẫn em đi chơi" Lâm Hạo Nhiên vuốt vuốt đầu Thanh Bảo.

                     

Thanh Bảo cậu né tránh.

                     

Một người liếc một người chọc ghẹo.

                     

____________________________

       

                         


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net