Chapter 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần ở công viên cậu né hắn như né tà. Phần hắn thì cũng biết thân biết phận, không giao tiếp và động chạm cậu nhiều, chỉ dám lén nhìn cậu mà thôi. Mỗi lần ở trường quay, các anh chị đẩy thuyền thì cậu và hắn chỉ có cười trừ cho qua chuyện chứ không cãi lại như mấy lần trước nữa.
_______________

Bỗng một ngày, cậu gặp hắn trong một club, cậu chẳng mảy may quan tâm tới hắn.

- Thanh Bảo

Nghe thấy người đàn ông kia gọi tên mình, cậu làm lơ.

- Thanh Bảo! Chúng ta nói chuyện một chút được không?

Vì có học trò ở đây nên cậu đành miễn cưỡng đi với hắn, không muốn cho mấy đứa biết mình với vị huấn luyện viên kia lục đục.
___________

- Chuyện gì?

- Tôi..tôi xin lỗi em

- Xin lỗi? Tôi nhớ là có nhắc anh tránh xa tôi ra rồi mà?

- Tôi không biết em có người yêu. Vì thú tính trong người nên tôi đã hành động không đúng với em.

- Uh, rồi sao nữa?

- Tôi xin..lỗi. Xin em đừng tránh mặt tôi nữa.

- Cơ hội tôi đã cho anh một lần rồi, bây giờ lấy gì để tôi tin tưởng người như anh nữa?

- Xin em.. Tôi hứa sẽ không lặp lại chuyện đó một lần nữa- em muốn tôi tránh xa em cũng được. Nhưng xin em đừng ghét tôi.

- Một kẻ xảo trá như anh? Anh kêu tôi tin tưởng một người đã từng bỏ rơi tôi sao? Thằng này tỉnh rồi, không ngu như trước nữa đâu! Thế Anh, anh nhớ kĩ lời tôi! Tôi sẽ không tin tưởng người coi tôi như một món đồ chơi! Càng không tin tưởng một người coi tình yêu thật sự của tôi chỉ là một cuộc chơi rồi đùa giỡn với nó!

- Thanh Bảo em nghe anh giải thích- chuyện anh chia tay em...

- Không cần. Quá đủ rồi.. Tôi không muốn nghe anh nói, làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Cậu bảo hắn đừng xuất hiện trước mặt cậu nữa, chỉ vì cậu không muốn nghe hắn giải thích, cậu muốn buông bỏ hắn, từ bây giờ và mãi mãi cậu không muốn nghĩ tới hắn, không muốn yêu hắn nữa!

Nhưng điều cậu còn tình cảm với hắn là không thể phủ nhận, những hành động hắn làm với cậu, cậu rung động trước nó- Nếu cứ đụng chạm, e là cậu sẽ bị rơi vào bẫy của hắn 1 lần nữa, cậu mệt rồi...không muốn bị đem tình yêu của mình ra đùa nữa. Cậu và cô gái kia yêu nhau không vì gì cả, chỉ là gia đình bắt ép, thật sự cậu và cô ấy không hề có tình cảm với nhau.
__________

Nói dứt câu cậu bỏ về. Mấy đứa học trò nhìn cậu chạy ra với vẻ mặt bực tức, mắt thì đỏ rực ngấn lệ, biết là có chuyện rồi nên chạy qua phía hắn hỏi cho ra lẽ.

- Anh Andree ơi-

Hắn đang ngơ người, những lời cậu nói cứ vang trong đầu hắn mãi không thôi.

- À...à hả? Chuyện gì vậy.

- Nãy em thấy thầy với anh nói chuyện. Sao thầy khóc rồi chạy về vậy ạ?

Nghe Captain hỏi vậy, hắn hơi chột dạ, giật mình trả lời mấy ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.

- À..không, anh không biết

-Anh đi vs 1 tý, các em cứ ăn uống đi chầu này anh trả cho.

- Ôkk anh, cảm ơn anh nha!

______________

Mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại

Cậu bắt đầu để ý tới hắn một chút. Dạo này hắn thiếu ngủ, mắt đầy cuồng thâm, chỉ có cặp kính đen kia mới che đi được đôi mắt đó. Cậu cũng để ý lâu lâu hắn lại bị đau đầu, cứ đến giờ giải lao là hắn ta lại kiếm một chỗ không có người để bôi dầu vào thái dương, thỉnh thoảng còn mệt đến lả người không đi nổi.

- Ngu ngốc thật, đến cả bản thân mà cũng không tự chăm sóc được, chờ ai chứ?

Cậu thật là chỉ muốn lôi đầu hắn về nhà rồi bắt hắn nghỉ ngơi đến khi nào hết mệt mới thôi, nhưng cậu lấy danh phận gì mà làm điều đó chứ?

*Bình tĩnh lại đi Thanh Bảo, mày có người yêu rồi, mày đâu có quan hệ gì với hắn? Mày thù hắn lắm kia mà.*

...........

Cả buổi sáng ở trường quay cậu chỉ để ý tới hắn, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, sợ hắn sẽ ngất lúc nào không hay. Đến lúc nhận ra mình đang quan tâm hắn thì cũng đã đến giờ về.
___________

Tối hôm đó. Đang trên đường về thì cậu bắt gặp đám côn đồ đang vây quanh 1 người phụ nữ với ý đồ không tốt đẹp gì.

- Em gái, tối rồi sao còn đứng đây? Có muốn đi chơi với bọn anh không?

- A..các anh tránh ra. Tôi không có nhu cầu chơi với mấy loại đàn ông như các anh-

- Mày nói sao? Loại như bọn tao thế nào? Con điếm này, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à?

Thấy hắn sắp ra tay, cậu không nhịn được mà bắt buộc phải đứng ra ngăn cản.

- Này. Anh là con trai, sao lại động tay động chân với phụ nữ?

- À..cậu ( cô gái kia hơi bất ngờ, lòng có chút cảm kích, nói nhỏ với cậu )

- Mày là thằng nào? Đừng có xen vô chuyện của tao! Nhóc con.

- Anh bảo ai là nhóc con?

Gã kia quan sát cậu một lúc.

*Da trắng, môi đỏ, eo cũng thon..xinh đẹp- gã nghĩ gì đó rồi nhìn cậu cười. Thanh Bảo hơi khó hiểu.

Đột nhiên gã nâng cằm cậu lên, ngắm nghía khuân mặt xinh đẹp đang cau có của cậu.

- Được đấy, con trai cũng không sao- đẹp là được

-?

- Sao? Mày có muốn đi với bọn anh thay cô ả kia không? Anh nhất định sẽ cho mày lên đỉnh, cục cưng.

Lần này cậu không nhịn được nữa. Trực tiếp lên tiếng khinh bỉ hắn.

- Cô ấy nói phải, mấy loại như các anh mà cũng đòi đi chơi với tôi? Các anh tổn luồi- tốt nhất là nên đi về nhà mà ngủ đi. Mấy ông anh đây sao có thể đi ăn hiếp một người con gái? Bây giờ lại chuyển mục tiêu sang tôi luôn cơ- hình như bộ phận sinh dục có vấn đề nhỉ? Gặp ai cũng hứng được à, tội nghiệp thật-

- Mày?! Mẹ thằng chó.
____________

Cùng lúc đó, trên đường về hắn đi ngang qua con hẻm thì thấy cảnh tượng đó, đúng là ai cậu cũng tôn trọng và bảo vệ dù đó là người ngoài..chắc chỉ có hắn cậu mới làm những điều ngược lại. Hắn đứng đầu con hẻm, muốn chạy tới giải vây cho cậu nhưng nhớ lại những gì cậu nói lúc sáng thì hắn lại khựng lại, không muốn để cậu nhìn thấy mình nữa.

Ba người bọn họ cãi nhau to, dù cậu nhỏ con hơn so với 3 người đàn ông đó nhưng cậu lại chẳng hề run sợ thẳng thừng quát hẳn vào mặt bọn đấy. Hắn từ xa nhìn cậu, khuân mặt tươi cười hiện lên vẻ bái phục cậu nhóc.

Bỗng mặt hắn có vẻ hốt hoảng, giật mình chạy lại chỗ cậu. Ba gã kia biết là không cãi lại cậu nhóc mỏ hỗn trước mặt nên chơi dơ, một người trong số bọn chúng mang theo một con dao găm giấu sau lưng chỉ trực chờ cậu sơ hở.
___________

- .....

Cậu đang lớ ngớ không hiểu chuyện gì thì hắn chạy tới đỡ cho cậu một nhát dao chí mạng.

- Thế Anh! Anh làm gì vậy? Có sao không? Có nghe tôi nói không vậy..sao anh lại làm thế? Đỡ cho tôi làm gì?? Ngốc vừa thôi chứ!

- À..Bảo, anh xin lỗi-

- Xin lỗi gì chứ! Được rồi em tha lỗi cho anh mà. Sao cứ phải làm vậy!?

Cô gái đứng sau lưng cậu cũng nhận thức được tình hình nên nhanh chóng gọi xe cứu thương đưa hắn tới bệnh viện.
______________

Ê mấy ní ơi, viết xong đọc lại thấy kì kì👽🥰 mà thôi kệ đi ha, OTP cứ làm lành là ổn ròi. T định viết thêm 1 bộ RhyCap ( Rhyder x Captain ) bây nghĩ t nên viết kh=))?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net