Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cau mày nhìn chằm chằm Hoàng Đức Anh, nó chẳng giống như đang nói dối gì cả. Thủ tục chuyển trường nghĩa là sao? Nguyễn Trần Ngọc Quân sẽ lại xách balo đi qua trường khác học nữa à?

Tôi quay đầu nhìn chằm chằm Quân, nó đã ngồi xuống vị trí của mình, và tôi cũng chỉ thấy được mỗi bóng lưng đằng sau của nó.

Chẳng hiểu sao tự dưng tôi lại thấy hơi trống vắng...

Mọi chuyện được giải quyết qua vài câu nói của Quân, tôi cũng chẳng biết số tiền quỹ trước đó đã đi đâu, nhưng 5 triệu Quân Nguyễn chuyển khoản kia đã làm mọi người quên béng đi việc số tiền trước đó đã biến mất. Dù sao thì người ta chỉ tiếc khi chưa tìm được thứ gì đó tốt hơn để thay thế mà thôi.

Nghe chúng nó bảo là lần ăn uống này Quân Nguyễn với Minh Triết không tham gia vì vẫn còn đang trong thời gian chịu tang của ông nội chúng nó. Vậy là cả lớp quyết định để tiền đó đến gần tết âm ăn tất niên một thể.

Thế mới thấy tầm quan trọng của hội kín lớp 12a2 của chúng tôi quyền lực đến mức nào.

Trong cả tuần học, tôi thấy anh em nhà Quân Nguyễn cứ bận rộn làm gì đó, không phải chỉ mỗi Quân suốt ngày cắm mặt vào điện thoại mà còn cả bóng dáng Minh Triết chạy đi chạy lại mãi.

Nhịp độ của lớp học của tôi trở lại bình thường ngoại trừ thằng Hoàng Đức Anh lắm mồm đang ngồi ngay cạnh tôi.

Chả hiểu sao trước Minh Triết chịu được khi ngồi cạnh thằng này, nó có thể nói chuyện từ trên trời xuống đất, từ đông sang tây, từ đứa này sang đứa nọ. Tôi đã từng ước có cuộn băng dính ở ngay đây để tôi dán mồm thằng này lại.

Còn một người nữa không được bình thường, là bạn Minh Nguyệt của tôi. Con bé cứ im lặng suốt như đang suy nghĩ điều gì đó ấy, chính vì thế mà cuộc sống của tôi như đang dần dẫn đến một cái ngõ cụt. Giá mà lúc này Nguyễn Trần Ngọc Quân xuất hiện tại đây.

Cuối tuần, vừa dịp nghỉ lễ tết dương nên tôi quyết định phải đi đâu đó chữa lành một chuyến, ít nhất phải khiến bản thân hít thở không khí trong lành, thư thái đầu óc. Đương nhiên, tôi phải kéo cái con nhỏ im như thóc Trịnh Minh Nguyệt kia đi cùng, không quên Khánh với Huy. Chả hiểu sao thằng trapboy Hoàng Đức Anh cũng đòi đi cùng bọn tôi.

Đi cùng làm gì? Nó chơi với hội nhóm Quân Nguyễn chứ có chơi cùng nhóm chúng tôi đâu mà đòi đi cùng? Đương nhiên thằng mê trai Bùi Hoàng Huy rất nhiệt tình mời chào nó đi cùng.

Sáng thứ 6, chúng tôi có mặt tại Tam Đảo, nhìn bộ dạng hớn hở của thằng Đức Anh khi đang dắt chúng tôi đến homestay nó đã book sẵn trước đó:
"Sao mày tìm được chỗ ở hay vậy? Nghỉ lễ đông lắm mà nhỉ?" Thằng Khánh hỏi.

Hoàng Đức Anh chững lại vài giây, nụ cười của nó chẳng còn được tự nhiên nữa kìa:
"Tại nhà tao có quen chủ homestay này nên mới được ưu ái phòng trống ấy mà."

Tôi nheo mắt. Nó dối!

Đương nhiên Vũ Duy Khánh cũng nhận ra vấn đề này, nhưng nó với tôi rất tự nhiên mà ăn ý, không vạch trần tí nào cả.

Không khí Tam Đảo dìu dịu, có lẽ đi vào cuối đông nên không khí lạnh hơn rất nhiều, tôi khoác cái áo phao to xù, giấu mũi dưới cái khăn quàng cổ màu đen, lon ton chạy theo đằng sau Khánh.

Huy kéo cái vali của Minh Nguyệt đi ngay cạnh tôi, nó xoa xoa chỏm đầu búi củ tỏi của tôi:
"Mệt không? Đừng để bị ốm đấy."

Tôi liếc Minh Nguyệt đang xỏ tay vào hai túi áo hoodie. Nó đeo khẩu trang che lấp hết gương mặt, nhưng quầng thâm mắt to đùng dưới mắt còn hiện rõ.

Tôi khẽ thì thầm với Huy:
"Người cần lo chắc không phải tao đâu."

Huy biết ý ngó lại đằng sau, nó thả chậm bước chân rồi vòng tay kéo Minh Nguyệt lên đi cùng chúng tôi:
"Cô nương ơi, đi chơi mà mặt cô như đưa đám thế này."

Nguyệt ngẩng đầu lên:

"À, tao xin lỗi. Tại hôm qua hơi thiếu ngủ."

Vậy là khi về phòng, tôi rủ con bé đi dạo mà Minh Nguyệt chẳng có hứng đi cùng. Tôi đành ra ngoài một mình, vừa đi qua phòng mấy thằng con trai đã thấy ồn ào:

"Cho tao ngủ cùng đi mà!" Đây là giọng Hoàng Đức Anh.

"Không, mày ngủ với Khánh ấy. Mày không sợ tao sàm sỡ mày à?" Bùi Hoàng Huy cao giọng, tôi ngó qua khe cửa để hở và nhận ra Hoàng Đức Anh đang ôm chặt cứng Bùi Hoàng Huy.

Có gian tình!

"Không. Mày sàm sỡ tao đi, tao cho mà. Tao ngủ với mày cơ, mày biết tao với Khánh Vũ không ưa nhau mà!" Hoàng Đức Anh thì thầm, nhưng tôi vẫn nghe rõ mồn một.

"Ha, tao không quan tâm. Biết sao được lúc ngủ mày sàm sỡ tao thì sao?" Bùi Hoàng Huy đẩy mặt Hoàng Đức Anh ra.

Sao bạn thân tôi hôm nay sĩ vậy? Bình thường cho là nó húp luôn đấy chứ làm gì có chuyện mèo chê mỡ hôi thế này bao giờ? Nói mới để ý, tôi chẳng thấy bóng dáng Vũ Duy Khánh đâu cả, tôi còn đang định tìm Khánh để bàn bạc xem làm sao cho Minh Nguyệt vui hơn đây.

Tôi bỏ qua căn phòng ồn ào có hai thằng con trai vừa ôm nhau vừa đẩy nhau qua một bên, tôi ngó qua căn homestay mà Hoàng Đức Anh đã thuê. Công nhận gu thẩm mỹ của thằng này đẹp thật ấy chứ, bây giờ là 9 rưỡi sáng mà vẫn còn thấy rõ mây lượn lờ xung quanh.

Quan trọng là chỗ chúng tôi ở khá riêng tư, cách quán cafe cũng chẳng xa là mấy, nãy tôi đứng trên phòng cửa kính còn có thể nhìn toàn cảnh hết sự đông đúc bên quán đồ uống cạnh đó.

Cái lạnh quanh quẩn bên chóp mũi làm tôi phải giấu kỹ nửa gương mặt dưới xuống cái khăn len trên cổ, công nhận thay đổi không khí thích thật. Vừa hay tôi đã ra đến bậc cầu thang bằng gỗ dẫn xuống khỏi homestay thì gặp ngay một gương mặt cực kỳ quen thuộc!

"Minh Triết? Sao mày lại ở đây?" Nguyễn Trần Minh Triết đang nhìn chằm chằm vào một tờ giấy gì đó, tôi cũng không có hứng thú quan sát. Vừa thấy tôi nó đã cười tươi.

"Linh Anh đấy à? Nghe Đức Anh nói bọn mày đang đi chữa lành trên Tam Đảo. Trùng hợp vậy, tao với Quân đến làm nốt thủ tục chuyển nhượng đất."

Vừa nói nó vừa nhìn xuống quán cafe dưới chân Homestay, là Nguyễn Trần Ngọc Quân đang ngồi cùng một người đàn ông mặc vest. Có vẻ là đang bàn chuyện gì đó quan trọng thì phải.

Tôi nheo mắt nhìn lại Minh Triết, nụ cười trên khóe miệng nó vẫn chưa hề biến mất nhưng tôi thấy rõ tận sâu trong đôi mắt nó chẳng có tí vui vẻ nào cả. Giờ thì tôi biết lý do vì sao Hoàng Đức Anh book được cái homestay tuyệt đẹp này vào dịp nghỉ lễ người đông như kiến thế này rồi!

"Chuyển nhượng? Ý là chủ Homestay bán lại cho bọn mày hả?"

Minh Triết lắc đầu, nó cúi xuống nhìn chằm chằm tờ giấy trên tay:
"Là tài sản của ông nội để lại cùng một số bất động sản với đất đai khác nữa."

Bảo sao dạo này tôi thấy hai thằng này đứa thì ngày nào cũng cắm đầu nhìn chằm chằm điện thoại, đứa thì đi lại miết đến mức chẳng thấy nổi cái bóng đâu cả. Thì ra là chúng nó đang lo nốt thủ tục chuyển nhượng và thừa kế tài sản.

"Tao tưởng 18 tuổi mới đủ tuổi để làm mấy cái thủ tục này?" Bỗng giọng Vũ Duy Khánh vang lên từ phía sau lưng tôi làm tôi giật nảy mình. Nó bước đến đứng cạnh tôi nhìn chằm chằm Nguyễn Trần Minh Triết và đương nhiên Minh Triết cũng dành ánh nhìn cảnh giác lại.

"Đúng, hôm nay sinh nhật 18 tuổi của Quân mà, nên nó đến làm nốt thủ tục với luật sư thôi." Minh Triết vừa nói vừa gấp tờ giấy lại.

Tôi ngạc nhiên nhìn lại, Nguyễn Trần Ngọc Quân sinh ngày 1/1 thật đấy à?

Vừa định cảm thán thằng này sinh ngày đẹp vậy thì tôi lại nghe tiếng bước chân từ đằng sau, nó dồn dập hơn bình thường rất nhiều. Giống như chủ nhân của nó đang rất vội vậy.

Tôi với Vũ Duy Khánh đồng loạt hướng mắt về phía sau và nhận ra Minh Nguyệt đang chạy rất nhanh từ bậc cầu thang xuống. Con bé thở ra kèm theo một làn khói nhẹ bay lên thấy rõ:
"Minh Triết! Nói chuyện với tao một chút được không?"

"Xin lỗi, tao bận rồi. Có gì nói sau nhé." Giọng Minh Triết có vẻ hơi run, tôi đoán chẳng phải do cái lạnh của Tam Đảo đâu. Sắc mặt nó mất tự nhiên thấy rõ cơ mà.

Tôi ngó Minh Nguyệt đang chạy xuống, nãy tôi gọi mãi mà con bé còn chẳng chịu ra ngoài hít không khí một xíu mà? Từ đây nhìn lên tôi mới nhớ ra phòng của tôi và Minh Nguyệt có thể nhìn rõ xuống toàn cảnh ở dưới này. Ra là con bé thấy Minh Triết mới chạy xuống.

Minh Nguyệt thở dốc:
"Không được, mày chẳng cho tao ít thời gian nào cả. Mày đi mất thì tao biết phải làm sao?" Đến lúc này tôi và Khánh mới thấy rõ mắt con bé có ánh nước trong veo, chóp mũi đỏ ửng lên.

Minh Triết đã quay người đi nhưng con bé chẳng từ bỏ tí nào cả, con bé tóm lấy ngay đuôi áo của Triết:
"Sao mày cứ trốn tao thế, mày ghét tao đến vậy cơ à?" Giọng Minh Nguyệt nghẹn lại, tôi nhận ra rằng lý do con bé im lặng từ mấy hôm trước đến giờ chính là do Minh Triết. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế này?

Minh Triết dừng lại, nhưng nó cũng chẳng quay đầu. Tôi chẳng biết là do nó không muốn thấy mặt Nguyệt hay là do nó không dám nhìn mặt Nguyệt nữa:

"Ừ, đừng bám theo tao nữa. Tao bận lắm."

"Làm gì mà lâu thế hả Minh Triết? Chủ Homestay đâu, gọi mãi chẳng thấy ra làm hợp đồng vậy?"
Bất chợt Quân Nguyễn đi đến, nó nhìn chằm chằm vào Minh Nguyệt, cau mày:
"Làm sao đây? Anh trai tao đánh mày à mà khóc thế?"

_______________________

P/s: Có ai nhận ra dạo này chương truyện rất dài khongggg, khen nta điii.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net