Chương 4: Bị ép gả...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tử Hạo nhìn cô, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Hắn tiến lại gần, kéo tay cô ôm vào lòng.

   - Một công ty nho nhỏ cũng khiến em vui sướng như vậy sao?

   Cô nhướn người lên, quàng vào cổ anh.

   - Công ty dù nhỏ bé thế nào, đó cũng là thành quả của anh.

   Hắn cười, hôn lên cánh môi mềm mại của Tô Khả Hân, hai người quyến luyến, dây dưa, ánh nắng chiều xuyên qua khung cửa sổ rực rỡ...

   Rốt cục, Tử Hạo nuối tiếc rời ra, khuôn mặt Tô Khả Hân đỏ hồng như hai quả cà chua chín mọng, hắn vuốt mấy sợi tóc mai của cô ra phía sau gáy, rồi ân cần nói:

   - Muộn rồi, anh đưa em về!

   - Vâng!

   Chuyến xe buýt xế muộn, đưa Tô Khả Hân trở về nhà, quản gia mở cửa cho cô, hình như khuôn mặt phảng phất một chút nghiêm trọng.

   - Chị Hạ Kiều, có chuyện gì vậy?

   - Tô tiểu thư, Tô lão gia và phu nhân có chuyện muốn nói với cô.

   Khả Hân bước vào, nhìn thấy ba mẹ đã ngồi chờ sẵn trên ghế sô pha. Thấy cô, Tô lão gia trầm giọng nói:

   - Khả Hân, con ngồi xuống đi.

   - Ba, có chuyện gì vậy?

   - Lại gia vừa đến đây đề nghị liên hôn.

   Mặt mũi Tô Khả Hân trầm xuống, nghe Tô lão gia nói tiếp:

   - Khi con tốt nghiệp xong thì liền cưới.

   - Ba! - Cô đứng phắt dậy - Con không muốn, con còn phải đi học đại học. Hơn nữa...

   Tô lão gia ngắt lời:

   - Cưới xong con vẫn có thể đi học đại học, còn nếu con không cưới, hợp đồng hàng trăm tỷ nhà chúng ta liền không thể kí cốp.

   - Thì ra... ba là vì cái hợp đồng kia mà bán đứng con cái của chính mình sao? Con không muốn! - Tô Khả Hân gắt lên - Người con yêu là Tử Hạo, người con muốn cưới là Tử Hạo!

   "Chát"

   Tô lão gia đứng dậy cho Khả Hân một bạt tai.

  - Hỗn xược!

  - Kìa mình... Khả Hân còn chưa hiểu chuyện.

   Tô phu nhân nhẹ nhàng khuyên ngăn, đến bên Khả Hân dỗ dành.

   - Nghe lời cha đi con, Tử Hạo không có gia thế lại không có tiền tài, con cớ gì phải bám theo nó?

   - Không, con yêu Tử Hạo! Con sẽ không buông tay!

   "Choang"

   Chiếc chén sứ trên bàn vỡ nát, mặt Tô lão gia đầy giận dữ.

   - Hồ đồ! Ta nghe nói Tử Hạo lập một công ty nhỏ phải không? Nếu con không lấy Lại Tiêu Nguyên, ta sẽ khiến công ty của nó phải sụp đổ!

   - Ba!

   Tô Khả Hân không kìm nén nổi gọi lớn, nhưng ông lại mặc nhiên không để ý, giọng điệu đã bình tĩnh hơn.

   - Trước kia, chúng ta mắt nhắm mắt mở cho qua việc con yêu Tử Hạo. Nhưng giờ, Lại gia đưa hôn lễ đến cửa, chúng ta cũng không thể chối từ. Hơn nữa, Lại Tiêu Nguyên cũng là một con người tốt. Chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho con, gả vào nhà giàu, con chỉ cần ăn sung mặc sướng, chẳng cần ra ngoài đường làm lụng kiếm tiền.

   - Con không cần những thứ đó - Nước mắt Tô Khả Hân không cầm cự chảy dài bên hai má.

   - Nói tóm lại, ta chỉ cho con hai sự lựa chọn. Một là ngoan ngoãn cưới Lại Tiêu Nguyên, hai là chứng kiến công ty của Tử Hạo sụp đổ, không những thế còn bị phế mọi đường làm ăn.

   Lòng Tô Khả Hân như quặn thắt lại đau đớn, cô biết ba cô nói được làm được. Cho dù Tử Hạo có tài giỏi, bây giờ sự nghiệp của hắn mới chỉ bắt đầu... Công ty nho nhỏ đó là ước mơ của anh, cô không thể để anh mất nó, trở thành hai bàn tay trắng... Không thể!

   Tô Khả Hân lau đi nước mắt, nói:

   - Được, con sẽ lấy Lại Tiêu Nguyên, chỉ mong ba cho Tử Hạo được yên ổn làm ăn.

   - Đương nhiên. Ta cho con đúng hai tháng để chia tay nó. Đừng làm ta thất vọng!

   - Con mệt rồi, con lên lầu đi nghỉ.

   Tô phu nhân nhìn con nước mắt rơi như mưa mà thực đau lòng. Bà cũng gặp qua Tử Hạo vài lần, đó là một chàng trai tốt... Nhưng tốt thì sao? Cái chính là vẫn không có gia thế, tiền tài, bà sẽ không đánh cược hạnh phúc của con gái bà vào đó.

   Có thể Tô Khả Hân sẽ hận họ nhưng... đến khi cô trưởng thành, cô sẽ hiểu.

   Khả Hân nằm trên giường, cuộn mình lại, nước mắt lã chã thấm trên gối.

   Đêm đó, là một đêm ác mộng đối với cô...

   Chiều hôm sau, như thường lệ, Tử Hạo đón cô ở cổng trường, vừa nhìn thấy cô, hắn đã lo lắng hỏi:

   - Tại sao hôm qua lại không nghe điện thoại của anh?

   - Em... - Cô cười gượng - Em mệt quá liền ngủ quên mất.

   - Thôi được rồi, Khả Hân, anh mua nước cho em này!

   Tử Hạo cười toả nắng, hắn đưa đến trước mặt cô một chai nước ngọt còn lạnh nguyên.

   Hắn vẫn ân cần như thế... Tô Khả Hân cười, nhận lấy..., kìm nén những giọt nước mắt đang trực trào ra.

   - Em khóc à?

   - Không... Em... chỉ là bụi bay vào mắt.

   - Đâu... Đưa anh xem nào...

   Tô Khả Hân gạt tay hắn ra.

   - Không cần đâu... À... Tử Hạo... Tối nay... chúng ta có thể bên nhau một đêm không?

   Khả Hân đã suy nghĩ kĩ, dù thế nào, cô cũng muốn trao lần đầu tiên cho người đàn ông trước mắt này, một người mà cô yêu sâu đậm...

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net