Chương 8: Một đêm lạnh lẽo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thật dơ bẩn.

Tử Hạo buông máy ghi hình xuống, chỉ nhìn cô với ánh mắt vô cảm. Hắn chậm rãi bước lại gần, ngồi xuống, tháo khoá xích ở chân cho cô. Sau đó, cầm tay cô kéo vào nhà tắm.

   Tử Hạo một tay nắm chặt lấy cổ tay cô, một tay cầm vòi hoa sen xối xả hướng vào người cô... Dòng nước lạnh lẽo chạy dọc cơ thể hoà vào những giọt nước mắt khiến trái tim cô đau nhói. Tô Khả Hân không dám ngước lên nhìn khuôn mặt vô cảm của hắn, chỉ lặng lẽ quay mặt sang một bên.

   "A..."

   Hắn chĩa dòng nước xối xả vào khuôn mặt nhỏ bé của cô, lạnh giọng cất lời:

   - Tại sao không dám nhìn thẳng vào tôi?

   Trái tim Tô Khả Hân đau nhói... Đó không còn phải vì đau lòng sao? Nhưng suy nghĩ vẫn chỉ giữ trong lòng, cô không có cách nào nói ra khỏi miệng.

   - Phản bội tôi nên không dám phải không?

   Hắn cười lạnh, buông tay ra, đôi chân cô vô lực ngã xuống, hắn đặt vòi hoa sen xuống, nói:

   - Tắm rửa sạch sẽ rồi mau chóng đi ra, quần áo treo ở kia.

   Tử Hạo chậm rãi bước ra, đóng lại cửa nhà tắm.

Tô Khả Hân ngồi dựa vào tường, đưa hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt mình, hốc mắt đỏ hoe nhưng đã cạn kiệt nước mắt. Cô bật vòi hoa sen, mặc kệ cho dòng nước lạnh chảy xuống thân thể mình.

Mặc quần áo, cô ngập ngừng không muốn bước ra, sợ hãi bắt gặp ánh mắt anh sẽ làm trái tim cô đau đớn. Nhưng... chẳng lẽ cứ ở mãi trong này? Tô Khả Hân biết rằng nếu không bước ra, Tử Hạo cũng sẽ lôi cô ra bên ngoài.

"Cạch"

Cô mở cửa nhà tắm, thấy hắn đã thay mới ga giường, còn tấm ga cũ liền bị vứt vào một xó. Tử Hạo nằm lên chiếc giường mềm mại của mình, đọc tờ báo mới được đưa đến sáng nay. Hắn đã thay ra bộ quần áo thoải mái, xem chừng là đã tắm ở phòng khác. Nhìn thấy cô bước ra, hắn vẫy tay, ý bảo bước lại gần...

Tô Khả Hân trong lòng dâng lên sợ hãi, đôi bàn chân run run chậm rãi tới gần. Cô không biết, hắn còn muốn chà đạp cô như thế nào nữa...?

Đến khi Khả Hân run rẩy đứng trước mặt hắn, Tử Hạo mới bắt đầu đứng dậy, đem xiềng xích ở bên cạnh cầm lên...

Cô không muốn... Khả Hân sợ hãi muốn chạy đi nhưng thân thể yếu ớt của cô đã nhanh chóng bị Tử Hạo giữ lại, xiềng xích lạnh lẽo đặt lên cổ cô, dây xích dài khoảng một mét, hắn lạnh lùng khoá đầu bên kia vào chân giường.

   Cô run rẩy ngồi trên sàn nhà, dịch dạ dày phát ra những tiếng cồn cào... Tử Hạo nở một nụ cười lạnh, lãnh đạm nói:

   - Đói? Bất quá... hôm nay tôi cũng không có ý định cho cô ăn.

   Sau đó, hắn ném xuống đất một tấm chăn mỏng tanh.

   - Đêm nay cô ngủ dưới đó đi.

   Nói rồi, hắn tắt điện, đem thân thể mình đặt xuống tấm nệm mềm mại. Không gian chỉ còn lại một mảng tối yên tĩnh. Ánh trăng sáng chiếu vào qua khung cửa kính trong suốt...

   Tô Khả Hân nằm xuống sàn nhà lạnh băng, đắp chăn lên người, đưa đầu, gối lên cánh tay, lặng nhìn ra bên ngoài.

   Trên giường, Tử Hạo vẫn lãnh đạm như vậy. Đứa con hai tháng tuổi của hắn bị cô đem vứt vào thùng rác lạnh lẽo, vậy thì hắn để cô nằm dưới sàn nhà, cảm nhận cái cảm giác mà sinh linh nhỏ bé kia phải gánh chịu.

   Tô Khả Hân không ngủ được, cô vùi đầu vào trong chăn, nhớ đến tiểu Phong, nó chính là nguồn động lực duy nhất để cô sống. Nhớ ngày cậu bé ra đời, là sinh non ba tháng. Thân thể non nớt bé bỏng, cũng may có Lại Tiêu Nguyên và Trương Dụ giúp cô thay nhau chăm nom...

   Hai người họ rất quý trẻ con, nên tiểu Phong ra đời càng được ưu ái. Khi tiểu Phong lớn hơn một chút, bắt đầu gọi "ba ba", Lại Tiêu Nguyên nhận trở thành ba nuôi, còn Trương Dụ nhận trở thành mẹ nuôi của tiểu bảo bối mặc dù trên danh nghĩa, và đối với truyền thông bên ngoài, hai bên gia đình, Tiêu Nguyên vẫn nhận tiểu Phong là con ruột. Lại Minh Phong càng lớn càng hiểu chuyện, thông minh, năm nay chỉ mới sáu tuổi mà đã như ông cụ non!

   Nghĩ đến lòng cô đã cảm thấy ấm áp... Nếu như, nếu như chuyện năm đó không xảy ra hoặc cô chỉ là con gái nhà nghèo thì có lẽ... cuộc đời của ba người sẽ hạnh phúc hơn hoặc có lẽ sẽ ngả sang một ngã rẽ mới...

   Rồi nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình mà lòng tràn ngập đau đớn... Tô Khả Hân nhớ đến những tháng ngày còn vui vẻ bên cạnh anh, nhìn nụ cười rạng rỡ toả nắng mà ấm áp..., từng hành động ân cần, ôn nhu mà anh đã từng dành cho cô... Chứ không phải là ánh mắt vô cảm và nụ cười lạnh lẽo đến đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net