Chương 40: Tông gia sinh yến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi Tông Văn hôn xuống, thân mình Nhậm Thâm tức khắc căng chặt lên, đôi tay có chút bất an nắm chặt ga giường.

Một nụ hôn nóng bỏng dừng ở làn da nhạy cảm sau lưng, Nhậm Thâm kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy phía sau lưng như là có một ngọn lửa đốt nóng.

Những nụ hôn dày đặt rơi xuống, từ phía sau lưng một đường thẳng tới eo.

Nhậm Thâm ghé vào trên giường, bị hôn đến cả người hư nhuyễn, nhịn không được nuốt nước miếng một cái.

Tông Văn dán ở sau eo Nhậm Thâm hôn xuống, làn da trắng nõn liền lưu lại một dấu đỏ nho nhỏ.

Chóp mũi ngửi được tất cả đều là mùi hương dược thảo quen thuộc, Tông Văn ngửi hơi thở dễ ngửi trên người Nhậm Thâm, động tác trên tay cũng càng ngày càng không thành thật.

Mọi thứ sắp vượt ra tầm kiểm soát.

Nhậm Thâm có chút sợ hãi lên, ngay cả thân mình cũng run nhè nhẹ lên, nghiêng đầu hướng Tông Văn nhìn qua đi, đáng thương gọi một tiếng: “Thầy Tông......”

Nghe được âm thanh Nhậm Thâm, Tông Văn lúc này mới bình tĩnh lại, dừng động táct rên tay.

Tông Văn đứng dậy, lại đem quần áo trên người Nhậm Thâm buông xuống sửa sang lại.

Nhậm Thâm còn có chút sợ hãi, trên mặt đã hiện lên một tầng màu đỏ, ngay cả khóe mắt cũng có chút hồng hồng.

Tông Văn vội vàng tiến lên ôm Nhậm Thâm, một tay để ở phía sau lưng Nhậm Thâm nhẹ nhàng vỗ, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, dọa em rồi sao?”

Nhậm Thâm còn chưa hồn hồn, nằm trong lòng ngực Tông Văn, không có lên tiếng.

Tông Văn thò qua tới chôn ở cổ Nhậm Thâm, thấp giọng nói: “Vừa nãy tôi không khống chế được, lần sau sẽ không như thế nữa.”

Nhậm Thâm vẫn không lên tiếng, trầm mặc một hồi lâu, mới muộn thanh nói: “Rõ ràng anh nói là chỉ bôi thuốc......”

Tông Văn không nhanh không chậm nói: “Cái thuốc kia không sạch, em đừng dùng.”

Nói xong, Tông Văn lại đứng dậy lấy điện thoại ở mép giường, nhắn tin cho trợ lý.

Tông Văn ngồi ở mép giường, hỏi: “Em có muốn tắm không?”

“Ban nãy tắm qua rồi ạ.” Nhậm Thâm ngoan ngoãn mà trả lời.

Tông Văn nhìn thanh niên trên giường, lại hơi cúi người nhích qua, lòng bàn tay dán ở trên mặt Nhậm Thâm nhẹ nhàng cọ xát, hỏi: “Đi ngủ trước thôi?”

“Sớm như vậy sao?” Nhậm Thâm sửng sốt, lấy diện thoại qua nhìn thời gian, phát hiện mới hơn 9 giờ tối.

“Ừ, ngày mai còn phải đóng phim, đi ngủ sớm một chút tốt hơn.” Tông Văn ngữ khí thập phần tự nhiên.

“Không đối kịch bản sao?” Nhậm Thâm có chút mờ mịt.

Tông Văn: “Ngủ trước, lần sau cùng em đối diễn.”

Tông Văn lại đem áo ngủ Nhậm Thâm cầm lại đây, đưa cho Nhậm Thâm.

Nhậm Thâm đành phải nhận áo ngủ đi phòng tắm thay, lại bò đến trên giường tiến vào trong một góc, đắp chăn đàng hoàng cho chính mình.

Tông Văn cũng thuận thế nằm tiến vào, nhưng cũng không có dựa gần Nhậm Thâm quá, giữa hai người còn cách một khoảng cách rất an toàn.

Nhậm Thâm dựa vào trong một góc tường nhắm mắt lại, vừa mới bắt đầu còn không có buồn ngủ, nhưng nằm một lát thì ngủ luôn.

Mà thời điểm Nhậm Thâm ngủ đến nửa mộng nửa tỉnh, nghe được am thanh trò chuyện bên ngoài phòng khách: “Thầy Tông, thuốc mua xong rồi ạ.”

“Ừ.”

“Thầy Tông, chị Cao kêu em nhắc nhở một chút về tiệc mừng thọ của lão Tông gia......”

“Biết rồi.”

Nhậm Thâm nằm ở trong chăn cọ cọ, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, lại nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh cửa phòng đóng lại, chắc là trợ lý đã rời đi. Nhậm Thâm tiếp tục ngủ, không một hồi liền nhận thấy được có tiếng bước chân tới gần, chỉ là lười đến mở mắt ra.

Tông Văn ngồi ở mép giường, lại nhích gần qua, đem chăn trên người Nhậm Thâm kéo ra một chút, cúi người tới gần.

Ngủ đến mơ mơ màng màng Nhậm Thâm cũng đã nhận ra Tông Văn tới gần, ngay cả thân mình cũng bị người trở mình, quần áo cũng bị người ta vén lên.

Tuy rằng động tác Tông Văn thực nhẹ, nhưng Nhậm Thâm vẫn là bị quấy nhiễu một chút, mơ mơ màng màng mở to mắt, tầm nhìn là một mảnh màu vàng ấm.

Trong phòng ngủ cũng chỉ bật một cái đèn đầu giường, Nhậm Thâm vẫn luôn nhắm mắt lại, hiện tại đột nhiên mở mắt ra còn có chút không thích ứng ánh sáng, liền híp mắt lại.

Nhậm Thâm nhìn bên cạnh, tầm nhìn mơ hồ ẩn ẩn nhìn thấy một bóng hình, gọi một tiếng: “Thầy Tông?”

Chưa tỉnh ngủ, âm thanh Nhậm Thâm còn có chút mềm mại.

Tông Văn liền ngồi ở bên cạnh, một tay cầm thuốc mỡ, nhẹ giọng nói: “Bôi thuốc nào.”

Nhậm Thâm hơi buồn ngủ, tiếp tục ghé vào trên giường mơ màng sắp ngủ, chỉ là thuốc mỡ bôi trên người hơi lạnh, hơn nữa quần áo bị vén lên, phía sau lưng toàn bộ bại lộ ở trong không khí.

Nhậm Thâm lạnh chịu không nổi, rụt rụt thân mình, nhỏ giọng oán giận nói: “Lạnh quá......”

Tông Văn nhanh chóng bôi thuốc, đem áo ngủ Nhậm Thâm sửa sang lại, đắp chăn cho Nhậm Thâm đàng hoàng.

Nhậm Thâm nằm ở trong chăn cọ cọ, nhắm mắt lại thực mau liền đã ngủ.

Chờ đến buổi sáng hôm sau, thời điểm Nhậm Thâm tỉnh lại, phát hiện mình ngủ ở trong lòng ngực Tông Văn.

Nhậm Thâm giật giật thân mình, xuống giường mặc quần áo, thu dọn xong liền chuẩn bị trở về phòng.

Nhậm Thâm tính rời đi, Tông Văn gọi lại Nhậm Thâm, nhắc nhở nói: “Bôi thuốc cái đã.”

Nhậm Thâm thuận theo xoay người đưa lưng về phía Tông Văn, cởi áo khoác, cầm vạt áo vén lên.

Mà Tông Văn ở phía sau giúp bôi thuốc, một bên nói: “Ngày mai tôi sẽ xin nghỉ ở chỗ Giang đạo, đến lúc đó tôi dẫn em đi đến Tông gia.”

Nhậm Thâm cũng nhớ tới chuyện buổi tiệc ngày thứ sáu, gật gật đầu, “Được ạ.”

Thời điểm buổi chiều thứ sáu, Nhậm Thâm kết thúc công việc, bị người đại diện mang đi làm tạo hình.

Do Nhậm Thâm được mời Tông Văn, bởi vậy sinh yến cũng là cùng Tông Văn đi.

Chờ đến khi hai người đi vào tông gia, trong sảnh đã có khá nhiều người, Nhậm Thâm liếc mắt một cái nhìn qua đi, còn thấy được vài ông lớn bà cả trong giới.

Nhậm Thâm cũng biết với thân phận của mình thì không thể nào tham gia được tiệc sinh nhật của lão gia nhà Tông, bởi vậy một đường đều yên lặng đi theo Tông Văn làm một bình hoa di động.

Nhưng tiệc đối với Tông Văn không cảm thấy hứng thú, chỉ mang theo Nhậm Thâm đi vào trong một góc.

Nhậm Thâm ngồi ở trên sô pha, rất nhanh nghe thấy âm thanh ồn ào ở lầu hai, ngẩng đầu vừa thấy, một thanh niên tóc đen trong đám người.

Thanh niên ăn mặc một thân lễ phục màu xanh biển, thong dong chào hỏi người bên cạnh, tầm mắt tựa hồ là lơ đãng đảo qua một góc, tầm mắt dừng ở bên Tông Văn.

Thanh niên thấy được Tông Văn trên sô pha, trên mặt lộ ra tươi cười, đi đến trước mặt Tông Văn, cười: “Anh hai.”

Tông Văn nhìn thanh niên lại đây, chỉ là tùy ý lên tiếng, thái độ thập phần lãnh đạm.

Thanh niên cũng không ngại thái độ lãnh đạm của Tông Văn, tầm mắt lại dừng ở Nhậm Thâm bên cạnh Tông Văn, có chút ngoài ý muốn nói: “Anh là bạn của anh hai sao?”

Nhậm Thâm nhận ra đây là Tông gia tiểu thiếu gia, gọi một tiếng: “Nhị thiếu.”

Tiểu thiếu gia cười tủm tỉm, “Còn tưởng anh không về, không nghĩ tới anh hai về còn dẫn theo bạn về, cha biết được nhất định ông ấy rất vui.”

Tông Văn vẫn không có phản ứng gì, làm như chả nghe được đối phương nói.

Tươi cười trên mặt Tiểu thiếu gia có chút cứng đờ, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Cha biết anh đã về, ông ấy kêu em gọi anh vào ôn chuyện.”

Tông Văn lúc này mới ngẩng đầu liếc tiểu thiếu gia một cái, lạnh lùng nói: “Không có hứng thú.”

Tiểu thiếu gia càng thêm xấu hổ, rất nhanh bình tĩnh lại, lại lần nữa mời Tông Văn đi lầu hai, cũng mời Nhậm Thâm cùng đi.

Tông Văn cau mày, cũng không từ chối, cùng lên lầu.

Nhậm Thâm được người giúp việc đưa qua một phòng khách, trên bàn còn có đồ ăn, còn Tông Văn và nhị thiếu cùng đi tới phòng sách bên kia.

Nhậm Thâm ngồi ở trên sô pha, do trong phòng chỉ có một người, vì thế thân mình thả lỏng ra, cầm bánh kem trên bàn ăn.

Nhậm Thâm ăn bánh kem, suy nghĩ càng bay xa, não trống rỗng, nhàm chán nghe âm thanh xung quanh.

Thính lực của yếu quái rất tốt, có thể nghe được tiếng bước chân của người giúp việc trên hành lang, có thể nghe được âm thanh nói chuyện của khách dưới lầu, nghe được âm thanh trong bếp, còn nghe được âm thanh cãi nhau trong phòng sách.

“Tông Văn! Đây là thái độ cậu đối với người lớn sao! Tôi là cha cậu đó.”

“Cha?” Tông Văn cười lạnh một tiếng, “Tôi tưởng rằng từ mười năm trước tôi và ông không còn quan hệ gì chứ.”

“Thái độ đó của cậu là sao? Cậu không quan tâm đến việc thừa kế sao!”

“Không phải các người đuổi tôi ra khỏi Tông gia sao? Tại sao tôi lại quan tâm đến việc thừa kế?” Tông Văn thản nhiên nói.

Nhậm Thâm phát hiện mình không cẩn thận nghe được chuyện nhà của người khác, cũng không nghe nữa, vội vàng tập trung lực chú ý, đem thính lực khống chế lại, bên tai tức khắc an tĩnh lại.

Nhậm Thâm ở phòng nghỉ đợi một hồi, ăn xong bánh ke, liền nhìnthấy Tông Văn đã trở lại.

Sắc mặt Tông Văn rất xấu, mày gắt gao nhăn lại, cả người tản ra áp suất thấp, tâm tình không tốt lắm.

Tông Văn có chút lo lắng, cho đến khi nhìn thấy Nhậm Thâm trên sô pha, mày lúc này mới giãn ra một chút, đi qua ngồi bên cạnh Nhậm Thâm, ôm chặt lấy đối phương.

Nhậm Thâm ôm đối phương, để tay ở phía sau lưng Tông Văn nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như dỗ con nít.

Tông Văn trầm mặc không nói, chỉ là chôn ở cổ Nhậm Thâm, ngửi hơi thở quen thuộc trên người Nhậm Thâm, cảm xúc dần dần hòa hoãn lại.

Cảm xúc Tông Văn khôi phục ổn định, anh không muốn nhắc đến chuyện xấu của gia đình trước mặt Nhậm Thâm, liền ra tiếng nói: “Chúng ta đi xuống nhé?”

Nhậm Thâm gật gật đầu, cùng Tông Văn xuống tiệc dưới lầu.

Cả hai từ trên cầu thang bước xuống, cầu thang cũng dễ thấy, bởi vậy khi hai người xuất hiện, bị không ít khách nhân chú ý tới.

Mà thân phận Tông Văn là ảnh đế, lại là đại thiếu gia Tông gia, rất nhiều người lại tiếp cận bắt chuyện.

Nhậm Thâm yên lặng đi theo, trên mặt vẫn duy trì nét cười, biết mình không có liên quan gì đến, nên cũng không mở miệng, an tĩnh làm bình hoa di động.

Nhậm Thâm nhìn khắp nơi, lại vừa mới ăn bánh kem ở trên lầu, nên có chút khát, lại nhìn đồ uống trên bàn cách đó không xa, liền đi qua đi cầm một ly.

Khi Nhậm Thâm xoay người, nghe được một giọng nam quen thuộc

“Nhậm Thâm?”

Một người đàn ông tuổi trẻ mặc âu phục đen đi qua phía Nhậm thâm, trong tay còn cầm một ly rượu.

Mà ở trên vai anh ta, có một con hồ ly lông xù xù ngồi xổm.

4/5 88.17%

22:07

-------------*---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net