Chương 41: Tông Văn ghen rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhậm Thâm nhìn thấy người tới, gọi một tiếng: “Anh Hoắc.”

Nam nhân tuổi trẻ bộ dáng lãnh đạm đi tới, tùy ý cầm một phần điểm tâm ngọt trên bàn, một bên đút cho tiểu hồ ly trên vai, thuận miệng hỏi: “Ngụy Lâm nói em đang đóng phim hả?”

Nhậm Thâm gật gật đầu, giải thích nói: “Giang đạo quay phim mới đổi diễn viên nên em được vào.”

Nhậm Thâm câu nệ đứng ở một bên, tự nhiên có chút khẩn trương.

Dù sao Hoắc Thừa có tiếng là ảnh đế cao lãnh trong giới, trong giới yêu tu cũng là tiền bối lớn, và cũng là cha nuôi của cậu.

Nhậm Thâm cùng vị cha nuôi này quan hệ cũng bình thường, hai người gặp mặt trừ bỏ chào hỏi bên ngoài liền không có lời muốn nói, có đôi khi Nhậm Thâm còn sẽ có chút sợ hãi Hoắc Thừa, dù sao yêu quái có tu vi thấp luôn sợ yếu quái có tu vi cao hơn.

Nhưng cũng may cậu còn một người cha nuôi khác phi thường ôn nhu, đối với cậu cũng rất tốt.

Nghĩ như vậy, tầm mắt Nhậm Thâm nhịn không được nhìn tiểu hồ ly trên vai Hoắc Thừa.

Tiểu hồ ly đó chính là vị cha nuôi khác của cậu, cũng là bạn đời của Hoắc Thừa.

Tiểu hồ ly đang ăn điểm tâm ngọt Hoắc Thừa đút, tựa hồ là nhận thấy được tầm mắt Nhậm Thâm, liền hướng Nhậm Thâm vươn móng vuốt.

Nhậm Thâm thật cẩn thận nhìn thoáng qua biểu tình của nam nhân kia, thấy đối phương không phản đối, lúc này mới đem tiểu hồ ly ôm vào trong ngực, vuốt lông cho tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly lông xù xù rất nhỏ, tuy rằng ngoại hình nhìn như là hồ ly con, kỳ thật đã vài trăm tuổi rồi.

Tiểu hồ ly ngoan ngoãn nằm ở trong lòng ngực Nhậm Thâm, lại thừa dịp chung quanh không ai chú ý, lén lút từ không gian để đồ của mình cầm ra hai cái linh quả, nhét vào trong lòng ngực Nhậm Thâm.

Nhậm Thâm cảm nhận được linh lực nồng đậm của linh quả truyền ra, tức khắc ánh mắt sáng lên, vội vàng đem linh quả thu lại, hướng tiểu hồ ly nói: “Cảm ơn anh Phương Hoài.”

Tuy rằng bọn họ quan hệ là cha con, nhưng Nhậm Thâm vẫn quen đem tiểu hồ ly cùng Hoắc Thừa xưng hô là anh.

Nhậm Thâm lại sờ sờ đầu nhỏ mềm mại tiểu hồ ly, lúc này mới có chút lưu luyến đem tiểu hồ ly trả lại cho Hoắc Thừa.

Hoắc Thừa tiếp tục đút điểm tâm ngọt cho tiểu hồ ly, chờ đến tiểu hồ ly ăn no, lúc này mới mang theo tiểu hồ ly về phòng khách nghỉ ngơi.

Mà Nhậm Thâm cũng bưng ly rượu qua bên Tông Văn.

Tông Văn tránh mấy người khách đến gần ra, đi ra ngoài ban công hít thở không khí, nhìn thấy Nhậm Thâm lại đây, không chút để ý nói: “Ban nãy tôi thấy em cùng Hoắc Thừa đang nói chuyện, liền không đến quấy rầy em.”

Nhậm Thâm cũng không giải thích quan hệ cậu cùng Hoắc Thừa, dù sao quan hệ cha con bọn họ không có công khai, lại đều là yêu quái, vì thế trả lời: “Nãy tôi gặp thầy Hoắc, liền cùng thầy Hoắc nói chuyện vài câu.”

Tông Văn tùy ý lên tiếng, cũng không tiếp tục chuyện này, như thuận miệng nói ra.

Nhậm Thâm không chú ý tới thái độ không thích hợp của Tông Văn, tiếp tục uống nước.

Đồ uống là vị trái cây, Nhậm Thâm uống có chút nghiện, uống hết một ly xong lại chạy láy một ly khác ra ban công uống.

Chỉ là một hồi sau, Nhậm Thâm cảm giác đầu có chút choáng váng, thân mình cũng có chút oi bức, liền dứt khoát ngồi ở ghế nghỉ chân, nhìn chằm chằm hoa viên bên ngoài phát ngốc.

Tông Văn liền bồi ở bên cạnh, lại nhìn thấy Nhậm Thâm vẫn luôn đang ngẩn người, liền lên tiếng hỏi: “Em muốn ăn một chút gì không?”

Nhậm Thâm có chút ngốc lăng, qua một hồi lâu mới phản ứng lại, mặt đầy mờ mịt nhìn phía Tông Văn.

Tông Văn lại hỏi một lần: “Ăn một chút gì nhé?”

Nhậm Thâm lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em muốn tìm lá cây...... không thấy lá cây......”

Tông Văn hỏi: “Lá cây gì?”

“Chính là lá cây á......” Nhậm Thâm theo bản năng sờ sờ đầu mình, có chút phiền muộn nói: “Lá cây của em mất rồi...... Em xấu xí rồi......”

Mặt Nhậm Thâm còn có chút hồng hồng, ngay cả âm thanh nói chuyện cũng không có sức lực.

Tông Văn chú ý tới trạng thái Nhậm Thâm có chút không thích hợp, tầm mắt lại dừng ở ly rượu Nhậm Thâm vừa uống qua, nhanh chóng lấy cái ly qua ngửi, phát hiện là bên trong là rượu trái cây.

“Lá của em không thấy...... Rõ ràng lúc trước còn rất nhiều lá cây......” Nhậm Thâm ủy khuất ngồi ở ghế trên, một bên vuốt đầu mình

Tông Văn biết Nhậm Thâm uống say, liền trấn an nói: “Tôi đưa em đi tìm lá cây.”

Nghe được lời này, nháy mắt Nhậm Thâm an tĩnh lại.

Vì thế Tông Văn mang theo Nhậm Thâm rời đi, chuẩn bị về khách sạn.

Thời điểm hai người đi vào bãi đỗ xe, Nhậm Thâm lại bắt đầu nháo tìm lá cây.

“Lá của em đâu...... sao không có lá của em......”

“Phải phơi nắng mới mọc ra lá cây...... Phơi nắng......”

“Em không còn lá nữa, lá cây rụng hết rồii......”

Mà ở cách đó không xa, Hoắc Thừa ôm tiểu hồ ly vừa mới chuẩn bị lên xe, liền nghe được âm thanh Nhậm Thâm.

Hoắc Thừa nhìn qua Nhậm Thâm, chú ý tới trạng thái Nhậm Thâm có chút không đúng, chắc là say rồi.

Tiểu yêu lúc say rượu rất dễ lộ ra nửa nguyên hình, vì thế Hoắc Thừa hướng Nhậm Thâm đi qua, chuẩn bị đem người mang về.

Hoắc Thừa đi đến trước mặt Tông Văn, hỏi: “Cần giúp đỡ không?”

Tông Văn còn đỡ Nhậm Thâm, có chút xa cách mà trả lời: “Không cần làm phiền thầy Hoắc, bạn tôi uống say thôi.”

Mà Nhậm Thâm cũng nghe thấy âm thanh Hoắc Thừa, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, gọi một tiếng: “Anh Hoắc?”

“Ta đưa con về.” Hoắc Thừa hướng Nhậm Thâm vươn tay, chuẩn bị đem người mang về.

Nhưng Hoắc Thừa còn không có đụng tới Nhậm Thâm, Tông Văn lại trước chắn ngang bảo vệ Nhậm Thâm.

Nhậm Thâm cũng không muốn đi theo Hoắc Thừa trở về, lắc lắc đầu nói: “Con không quay về......”

“Nhậm Thâm.” Hoắc Thừa nhíu nhíu mày, yêu lực trên người cũng bất tri bất giác phát ra.

“Anh Hoắc, con không có lá cây......” Nhậm Thâm ủy khuất đến sắp khóc ra, “Con hói rồi, anh đừng bứt lá của con......”

=== (Chổ này mình muốn nói xíu nên chen ngang nha! Hoắc Thừa với Nhậm Thâm là quan hệ cha con nuôi mà bạn Thâm kêu Hoắc Thừa là ca. Mặc dù gọi ca nhưng xưng con nha! Mình thấy xưng hô vậy cũng được, kiểu mình cũng hay kêu mẹ mình bằng chị xong xưng con á.) ====

Trước kia thời điểm Nhậm Thâm còn chưa hóa hình, vẫn luôn được tiểu hồ ly trồng ở trong chậu hoa, mà Hoắc Thừa thì còn thường xuyên ra ban công hái lá nhân sâm pha trà cho tiểu hồ ly uống.

Hiện tại Nhậm Thâm uống say, vừa thấy Hoắc Thừa, còn tưởng rằng Hoắc Thừa lại muốn tới hái lá nhân sâm, nhưng hiện tại cậu đã không còn lá cây để hái nữa rồi.

Nhậm Thâm cực kỳ sợ Hoắc Thừa muốn tới hái lá cây, bởi vậy đáng thương tránh ở trong lòng ngực Tông Văn.

Tông Văn một tay bảo vệ Nhậm Thâm, vỗ vỗ ở phía sau lưng Nhậm Thâm, tay để ở trên eo Nhậm Thâm xiết chặt lại.

Tông Văn lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Thừa, không nhanh không chậm nói: “Thầy Hoắc, tôi nhớ rõ anh đã kết hôn, ở bên ngoài vẫn nên tránh hiềm nghi.”

Nói xong, Tông Văn liền mang theo người trong lòng ngực đi đến xe bảo mẫu.

Hoắc Thừa nhìn bóng dáng hai người rời đi, mày càng nhăn càng chặt, nhưng không ngăn cản, chỉ ở trên người Nhậm Thâm đánh vào một đạo yêu lực, giúp Nhậm Thâm ổn định hình người.

Ít nhất đêm nay Nhậm Thâm sẽ không đột nhiên biến thành nhân sâm.

Bên kia, xe bảo mẫu của Tông Văn về tới khách sạn.

Tông Văn ôm người trong lòng ngực, nhẹ giọng hỏi: “Chìa khóa phòng em đâu?”

“Chìa khóa?” Nhậm Thâm có chút mờ mịt ngẩng đầu, không hiểu ý tứ của Tông Văn.

Tông Văn lại hỏi: “Vậy đến phòng tôi nhé?”

Nhậm Thâm cũng không nghe rõ Tông Văn nói gì, chỉ theo Tông Văn nói gật gật đầu.

Tông Văn liền mang theo Nhậm Thâm lên lầu, trở về phòng chính mình.

Nhậm Thâm tiến đến trong phòng, liền ghé vào trên sô pha không nhúc nhích.

Tông Văn đi qua đi, nhẹ giọng nói: “Đi tắm rửa trước đi em?”

“Không đi......” Nhậm Thâm mơ mơ màng màng nằm ở trên sô pha cọ cọ, lại sờ sờ đầu mình, “Lá của em đâu......”

Nhậm Thâm không sờ được lá cây trên đầu mình, có chút ủy khuất từ trên sô pha ngồi dậy, “Lá cây em đâu mất rồi......”

Nhậm Thâm lại nhìn Tông Văn bên cạnh, vội vàng giữ chặt cánh tay Tông Văn, đáng thương nói: “Anh thấy lá cây của em không? Em không thấy đâu hết…..”

Tông Văn không biết Nhậm Thâm muốn tìm cụ thể “Lá cây” là chỉ cái gì, chỉ nghĩ là uống say rồi nói loạn, liền nói theo Nhậm Thâm, dỗ: “Đi tắm trước nào, rồi sau đó mình tìm lá sau em nhé.”

“Không đi, muốn tìm lá cây trước......” Nhậm Thâm lắc lắc đầu, biểu tình trên mặt thập phần nghiêm túc, “Lá của em rụng rồi, muốn tìm nó về......”

Tông Văn: “Lá cây ở trong phòng tắm, đến phòng tắm tìm nào?”

Nhậm Thâm nghe xong, quả nhiên ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Muốn tìm lá cây...... Tìm lá cây......” Nhậm Thâm một bên nhắc mãi, đi theo Tông Văn vào phòng tắm.

Tông Văn cởi quần áo Nhậm Thâm xong, liền đem người ôm đến bồn tắm, bắt đầu xả nước ấm.

Nhậm Thâm ngồi ở bồn tắm, nghiêm túc cúi đầu tìm lá cây, tìm một lần ở trong bồn tắm mà không thấy, bởi vậy có chút ủy khuất tiến đến trước mặt Tông Văn, đáng thương nói: “Em không thấy lá cây......”

Tông Văn ngồi xổm bên ngoài bồn tắm, nhìn bộ dáng đáng thương của Nhậm Thâm, duỗi tay để trên đầu Nhậm Thâm xoa xoa.

Nhưng Nhậm Thâm tưởng Tông Văn muốn bứt lá của mình, tức khắc rụt rụt thân mình, còn tưởng mình đang ở nguyên hình, tức khắc có chút ủy khuất nói: “Em không có lá cây… đừng hái lá của em nữa…… lá cây không mọc ra rồi......”

Tông Văn nghe Nhậm Thâm nói, thuận thế hỏi: “Tại sao em lại muốn lá cây?”

“Lá khi lớn rất đẹp......” Nhậm Thâm có chút ủy khuất ghé vào cạnh bồn tắm.

Tông Văn: “Vậy tại sao lá cây của em lại mất?”

“Lá cây không còn nữa, bị anh Hoắc hái rồi......” Nhậm Thâm càng nói càng ủy khuất.

Tông Văn nghe được xưng hô “Anh Hoắc” này, khẽ nhíu mày.

“Anh Hoắc ca mỗi lần đều hái lá của em......” Bộ dáng Nhậm Thâm đáng thương, “Thầy Tông, lá của em mất rồi......”

Biểu tình trên mặt Tông Văn lạnh xuống, hới sát vào, lạnh lùng nói: “Em kêu anh ta là anh còn kêu tôi là thầy?”

Nhậm Thâm say rượu có chút choáng váng, theo bản năng nói: “Thầy Tông?”

“Hỏi lại một lần, em nên gọi tôi cái gì?” Ngữ khí Tông Văn lạnh hơn.

Nhậm Thâm trợn tròn mắt, qua một hồi lâu mới phản ứng lại Tông Văn nói cái gì, lại nhìn Tông Văn muốn sinh khí, thói quen tính nhích qua, vội vàng nói: “Thầy Tông đừng tức giận......”

Nhưng Tông Văn nghe thấy cái xưng hô này, biểu tình trên mặt tức khắc càng thêm không xong, nhíu mày nói: “Tôi còn nhỏ hơn Hoắc Thừa tận ba tuổi, em lại kêu tôi là thầy?”

Nhậm Thâm duỗi tay ôm lấy Tông Văn, mềm mại mà gọi một tiếng: “Anh Tông Văn ~.”


=======
(aka Tông Văn cưa cưa~)

-------------*---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net