Chương 8: Có chút hói đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhậm Thâm sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Mà Tông Văn đã tiến đến gần cổ Nhậm Thâm, ngửi mùi trên người Nhậm Thậm.

Tông Văn híp híp mắt, chóp mũi ngửi được mùi thảo dược cũ, còn mang một chút vị đắng.

“Khó ngửi.” Tông Văn nhíu mày.

Nhậm Thâm ngập ngừng, thật cẩn thận hỏi: “Thầy Tông, rốt cuộc là trên người tôi có mùi gì hả?”

“Vị đắng.” Tong Văn thản nhiên nói.

Nhậm Thâm cũng xác định, Tông Văn nói chính là vị nhân sâm, nhưng đây là mùi tự nhiên của mình đâu thể khử được, đành phải nhỏ giọng nói: “Vậy để lần sau tôi cố gắng khử mùi này đi.”

Tông Văn không ra tiếng, tầm mắt lại dừng ở chén tôm hùm đất trên bàn kia.

Chắc là do mới ngửi mùi thảo dược, hiện tại Tông Văn thấy tôm hùm đất cũng đã không còn buồn nôn nữa.

Tông Văn lấy chén đũa, nhưng vừa mới ăn một miếng, lập tức nhíu mày nói: “Khó ăn.”

Nhậm Thâm vội vàng nói: “Chắc là do thiếu nước chấm! Để tôi đi lấy nước chấm lại đây!”

Nhậm Thâm đứng dậy trở lại cái bàn bên kia, cầm một chén dấm lại đây.

Nhưng lấy dâm qua rồi, Tông Văn cũng không còn hứng thú ăn nữa, gắp một vài miếng rồi thôi, dựa vào ghế tiếp tục lướt điện thoại.

Nhậm Thâm không tiếp tục quấy rầy, trở lại bàn ăn, ngồi lại vị trí của mình.

Người đại diện nhìn Nhậm Thâm trở về, có chút tò mò thò lại gần hỏi: “Sao cậu chạy qua chổ Tông Văn làm gì vậy?”

“Thấy thầy Tông không có ăn gì nên em qua đưa chút thịt tôm á.” Nhậm Thâm giải thích.

Người đại diện lại nhìn qua phía Tông Văn, lại hỏi Nhậm Thâm: “Anh ta có phải là không ăn đúng không?”

“Anh ấy ăn có chút xíu à.”

“Anh ta kén ăn lắm. Cậu lột tôm nhiều vậy không bằng để mình tự ăn đi.” Người đại diện lắc lắc đầu, tiếp tục ăn tôm hùm đất.

Chờ đến lúc ăn xong thì đã 9h tối.

Mà khách sạn cũng gần đây nên Nhậm Thâm cùng người đại diện quyết định đi bộ về, nhân tiện tiêu thực luôn.

Nhậm Thâm không mang khẩu trang, chỉ đội cái nón, do trời tối, nên đi ở trên đường cũng không ai phát hiện ra cậu.

Thuận lợi trở về khách sạn, người đại diện nhịn không được vỗ bả vai Nhậm Thâm, cảm thán nói: “Cậu coi, minh tinh hết thời cũng có cái tốt của minh tinh hết thời, ít nhất đi đường không cần lo lắng bị phát hiện.”

“Nhưng mà không kiếm được nhiều tiền.” Nhậm Thâm có chút oán giận nói một câu.

“Thôi không có gì đâu. Sau này sẽ nổi tiếng lại à.” Người đại diện an ủi.

Nhậm Thâm về tới phòng, do buổi tối ăn tôm hùm đất, hiện tại trên người toàn là mùi tôm nên vội vàng đi tắm.

Từ phòng tắm đi ra, Nhậm Thâm đi qua ghế sô pha, thấy ba lô của mình còn trên đó, vì thế đi qua lục lục, tìm ra cái gương nhỏ.

Nhậm Thâm cầm gương đến gần giường, sau đó liền biến thành nguyên hình nằm ở trên giường.

Tiểu nhân sâm chui vào trong chăn nằm xuống, hai cái rể chui ra lấy cái gương nhỏ kia.

Gương kích cỡ rất nhỏ, còn không to bằng bàn tay, nhưng mà tiểu nhân sâm rất ưng ý.

Tiểu nhân sâm đưa gương lên đầu, nhìn thấy đỉnh đầu trụi lủi của mình, lòng đầy phiền não.

Sao lại thành hói đầu rồi???

Tiểu nhân sâm có chút phiền muộn sờ đầu mình, hiện tại trên đầu cậu chỉ còn có ba cái lá, trong đó còn một cái lá sắp rụng nữa.

Cũng không biết khi nào mới có thể mọc ra lá mới.

Tiểu nhân sâm thở dài một tiếng, soi gương một hồi, càng nhìn cái đầu trụi lủi của mình càng khó chịu, dứt khoát không soi gương nữa, ủ trong chăn.

Khi tiểu nhân sâm chuẩn bị ngủ, hệ thống đột nhiên xuất hiện.

【 nhiệm vụ thứ hai: Cùng mục tiêu tiếp xúc tứ chi trong vòng năm phút. 】

Tiểu nhân sâm nhắm mắt lại, ở trong chăn trở mình, tiếp tục ngủ.

Chỉ là tiếp xúc tư chi, quá ư là đơn giản.

Vấn đề không lớn.

-------------*---------------
Truyện mình chỉ đăng duy nhất trên Wattpad. Quả truyện mình edit flop vậy mà hôm nay lên gg search cũng thấy bị người ta reup nữa. :'(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net