Chương 9: Hương vị Chocolate

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu nhân sâm ngủ một giấc tới sáng hôm sau chuông báo thức reo lên, tắt chuông báo, tiếp tục nằm trong chăn, qua một hồi lâu mới chậm rì rì rời giường biến thành hình người.

Nhậm Thâm mặt áo bông lên, rửa mặt rồi chuẩn bị đến phim trường.

10 giờ sáng nay Nhậm Thâm bắt đầu diễn, nhưng lúc Nhậm Thâm đến phòng hóa trang, nhân viên không đủ nên ngồi ở ghế lướt Weibo.

Người đại diện đi ra ngoài một chuyến, lúc về còn đem bánh bao với sữa đậu nành, đem bữa sáng đưa cho Nhậm Thâm, nói: “Nhậm Thâm, tôi mới đi hỏi trợ lý đạo diễn, cảnh của cậu chắc là hoãn lại.”

Nhậm Thâm tiếp nhận bữa sáng, hỏi: “Sao vậy ạ?”

“Hình như là kẹt cảnh gì đó rồi, nãy giờ không qua, có lẽ là đợi thêm nửa tiếng nữa.” Người đại diện ngồi ở bên cạnh.

“Ok.” Nhậm Thâm gật gật đầu, cũng không ngại chờ một lát.

Nhậm Thâm lấy bánh bao cắn một ngụm, đột nhiên phát hiện là bánh bao chay, tức khắc xụ mặt nói: “Anh Ngụy, sao là bánh bao chay nữa.”

“Nếu không là gì hả? Cậu muốn gì?” Người đại diện liếc Nhậm Thâm một cái.

“Muốn ăn thịt đó.” Nhậm Thâm nhỏ giọng nói.

“Thịt thịt thịt, cũng chỉ biết thịt!” Người đại diện nhíu mày, “Đừng mơ nữa, từ nay về sau chả có thịt đâu!”

Nhậm Thâm yên lặng ăn bánh bao chay, nhưng ăn xong bánh bao rồi cũng không no, nhịn không được nói vơi người đại diện: “Anh Ngụy ơi, em ăn không có no, anh mua cho em thêm hai cái nữa đi anh, được không anh?”

“Không thể.” Người đại diện cự tuyệt không lưu tình chút nào, “Đã nói là phải giữ thể hình.”

Nhậm Thâm không có biện pháp, đành phải nhịn đoió.

Một lúc sau, chuyên viên trang điểm liền tới đây giúp Nhậm Thâm hoá trang.

Hóa xong trang xong, Nhậm Thâm nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền đi ra đoàn phim.

Chỉ là khi Nhậm Thâm đi ngang qua, vừa vặn nghe được âm thanh quát lớn từ phim trường bên kia——

“Cô là người mới hả! Không lẽ đợi tôi chỉ cô cách diễn như thế nào sao!”

Nhậm Thâm nhìn qua, thấy Tông Văn lạnh mặt đứng trước tiểu hoa đáng quát mắng.

“Rất xin lỗi thầy Tông, hôm nay em có chút không khỏe……”

“Không khỏe? Cô lấy cớ này bao nhiêu lần rồi!” Sắc mặt Tông Văn ngày càng kém.

“Thầy Tông, em thật sự thực xin lỗi!”

Nhậm Thâm đứng xa xa nhìn Tông Văn, rất nhanh thu hồi lại tầm mắt, đi qua phía đạo diễn.

Nhậm Thâm đi qua, hỏi: “Giang đạo, sắp tới lượt cháu diễn chưa ạ?”

Đạo diễn ngồi ở trên ghế, nhìn Nhậm Thâm, thở dài nói: “Chưa được đâu, Cảnh của cậu chắc tới chiều mới quay được.”

“Cũng được ạ.” Nhậm Thâm gật đầu, cũng không để ý nữa.

Nhậm Thâm ngồi kế bên đạo diễn, nhìn về giữa đoàn phim, thấy tiểu hoa đán đó bị người đại diện dẫn đi, còn Tông Văn lại đi về phía bên này.

Đạo diễn nhìn Tông Văn một cái, thở dài một tiếng: “Tông Văn, cậu thu liễm lại một chút đi, người ta là con gái đó, không chịu nổi bị mắng như thế này đâu.”

“Tôi cũng không nói sai, một mình cô ta làm ảnh hưởng cả đoàn phim.” Tông Văn nhận khăn giấy ướt từ trợ lý, lau tay.

“Cô ta cũng sắp đóng máy rồi, nhịn một chút thôi.” Đạo diễn khuyên.

Tông Văn không nói nữa, gắt gao cau mày.

Đạo diễn cũng không nói nữa, tiếp tục mân mê máy quay phim.

Mà một bên Nhậm Thâm nhìn Tông Văn, chào hỏi: “Chào thầy Tông.”

Nhậm Thâm lại đứng dậy nói với đạo diễn: “Giang đạo, thôi cháu về phòng nghỉ trước ạ.”

Tông Văn lúc này mới chú ý tới Nhậm Thâm cũng ở chỗ này, thấy cậu sắp rời đi, đột nhiên ra lên tiếng: “Nhậm Thâm, lại đây.”

Nhậm Thâm ngừng lại, thấy Tông Văn kêu mình, vì thế đi qua, ngoan ngoãn đứng trước mặt Tông Văn.

Tông Văn nhìn thoáng qua Nhậm Thâm, không nhanh không chậm nói: “Tôi ngửi thử.”

Xong rồi Tông Văn thoáng cúi người đến gần một chút, ngửi mùi thảo dược trên người Nhậm Thâm.

Mùi thảo dược tựa hồ so với mấy ngày trước còn nồng hơn nữa.

“Đắng quá.” Tông Văn nhíu mày.

“Thầy Tông, mỗi ngày tôi đều tắm rửa, ngày hôm qua còn tắm hai lần rồi……” Nhậm Thâm có chút phiền muộn, tối qua cậu tắm rất lâu, còn suy nghĩ không biết mùi sữa tắm có che được không nữa.

“Ừ.” Tông Văn tùy ý lên tiếng, lại tiếp tục ngửi mùi trên người Nhậm Thâm.

Hai người đứng rất gần, nhưng Tông Văn không đụng tới Nhậm Thâm.

Nhậm Thâm cử động cũng không dám, còn có thể cảm nhận được hơi thở của Tông Văn phả ra trên cổ mình.

Qua một hồi lâu, Tông Văn mới buông tha Nhậm Thâm, không ngửi nữa.

Nhậm Thâm nhỏ giọng nói: “Thầy Tông, tôi về phòng nghỉ trước nha?”

“Có chuyện gì sao?” Tông Văn nhìn Nhậm Thâm.

“Không có.” Nhậm Thâm lắc đầu

Tông Văn thờ ơ nói: “Vậy ngồi đây đi.”

Nhậm Thâm đành phải tiếp tục ngồi lại đây, sau đó nhìn Tông Văn ngồi bên cạnh mình.

Nhậm Thâm có chút nhàm chán, lấy ra điện thoại ra lướt Weibo, lại từ trong túi áo bông tìm tìm, lấy ra túi bánh quy nhỏ.

Nhậm Thâm ăn bánh quy, đạo diễn ngồi bên trái thấy, thuận miệng hỏi: “Chưa ăn sáng hả?”

“Cháu ăn rồi nhưng mà vẫn còn đói.” Nhậm Thâm trả lời.

“Lát nữa cậu chưa có cảnh, đi ăn cơm trưa trước đi?” Đạo diễn nói.

“Cháu không ăn trước được, anh Ngụy nói cháu sẽ tăng cân.” Nhậm Thâm lắc đầu, tiếp tục ăn bánh quy.

Hồi sau, Nhậm Thâm ăn xong bánh quy, cũng không còn đồgì ăn nữa.

Nhậm Thâm tựa lưng vào ghế, lại không có đồ ăn vặt ăn, đột nhiên cảm giác nhân sinh mất đi hy vọng.

Mà đúng lúc này, trợ lý Tông Văn lại đây.

Trợ lý cầm một hộp chocolate lại, hỏi: “Thầy Tông, có muốn ăn chút không ạ?”

Tông Văn cúi đầu xem điện thoại, nghe được trợ lý nói, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi mới duỗi tay nhận.

Nhưng Tông Văn cũng tiện tay cầm đó, không có ý định ăn.

Trợ lý nhìn quen rồi, đành phải đi về trước.

Mà Nhậm Thâm ở bên cạnh, nhìn hộp chocolate trong tay Tông Văn, tức khắc càng đói bụng.

Nhậm Thâm lại nhìn thời gian trên điện thoại, chỉ cần kiền trì thêm một tiếng nữa là tới giờ cơm trưa rồi!

Nhậm Thâm lên tinh thần, cầm điện thoại lướt Weibo, cố gắng chịu dựng qua một tiếng này.

Đang lướt, Nhậm Thâm đột nhiên liền thấy một thanh chocolate bên cạnh đưa đến.

Nhậm Thâm nhìn theo, phát hiện là Tông Văn cho mình.

“Cảm ơn thầy Tông!” Nhậm Thâm ngạc nhiên, nhận thanh chocolate, nhanh chóng bóc vỏ lập tức ăn.

Tông Văn ở bên cạnh nhìn Nhậm Thâm ăn, thấy miệng Nhậm Thâm phình phình ra cứ như hamster, làm người ta rất muốn chọt vào.

Tông Văn thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn điện thoại, ngẫu nhiên ngẫng đầu nhìn Nhậm Thâm mốt cái, chờ Nhậm Thâm ăn xong, lại đưa tiếp một thanh khác nữa.

Mắt Nhậm Thâm sáng lên, vội vàng nhận lấy, rất chuyên tâm ăn chocolate.

Vừa vặn một trận gió thổi qua, mùi hương trên người Nhậm Thâm cũng tỏa ra theo gió.

Tông Văn ngửi thấy mùi thảo dược trong không khí, còn kèm theo chút hương vị chocolate.

-------------*---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net