15. Hoàn chính văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau Tiêu Duy xuất viện, Tiêu Hiện bận việc không đến được, để hai ông bà lớn tuổi ở nhà nghỉ ngơi, một mình Tống Hàm Nghị làm hết thủ tục, soạn đồ cho hắn.

" Anh Duy, em thật muốn rước anh về nhà em luôn, đưa anh về nhà em không nỡ chút nào!"

Hôm nay tài xế đến đón hắn, hắn xoa nhúm tóc đã dài ra của Tiêu Duy, nhẹ giọng than thở với người đang nằm lim dim mắt trên đùi mình.

" Vậy mày muốn sao?" Chiếc xe chạy qua vùng trũng, có chút xóc nảy, Tiêu Duy ôm lấy eo hắn, hơi thở phà vào bụng Tống Hàm Nghị, cơ thể hắn phút chốc nóng ran lên.

Hắn cúi người hôn lấy Tiêu Duy, nỉ non
" Chúng ta gạo nấu thành cơm, sau đó em đến nhà anh, bắt anh chịu trách nhiệm, bắt anh cưới em, được hay không?"
Tiêu Duy nghe những lời của hắn, cười ha hả " Anh hai tao sẽ giết chết mày!"

" Em không sợ, có anh yêu em em liền không sợ!"

Bị những lời đường mật chọc cho mặt đỏ tai hồng, Tiêu Duy đấm nhẹ vào bụng hắn " Vậy tuần sau đến nhà tao đi, ra mắt!"

Miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, Tống Hàm Nghị với lấy tay hắn, hôn lấy hôn để " Thật nhé?"

" Đùa đấy! Biến mẹ mày đi!" Tiêu Duy giận dỗi, muốn ngồi dậy, nhưng bị người ta ấn xuống, môi lại chuẩn bị bị hôn đến sưng lên.

—————

Một tuần sau Tống Hàm Nghị mang tây trang phẳng phiu hồi hộp đứng trước nhà Tiêu Duy. Lần đầu tiên ra mắt gia đình người yêu, sáng nay hắn đã thay hơn chục bộ quần áo, mới xem như miễng cưỡng. Hắn biết hôm nay là sinh nhật Tiêu Hiện, liền xách theo hai túi quà, một túi cho Tiêu Hiện, một túi cho cha mẹ chồng tương lai. Tiêu Duy không chút lương tâm cười to nhìn hắn, vỗ vai cổ vũ " Cố lên người anh em, cha mẹ tao rất dễ, nhưng anh hai thì tao không chắc!"

Tống Hàm Nghị ngồi im trên ghế, khác với vẻ cợt nhả khi ở cùng Tiêu Duy, hắn nghiêm túc lễ độ nói chuyện cùng ông bà Tiêu. Cha mẹ Tiêu Duy nhìn thấy hắn lịch sự nhã nhặn, cũng rất hài lòng mà không tiếc lời khen. Tiêu Duy nằm nhoài trên ghế, bĩu môi chế giễu. Tiêu Hiện vẫn chưa làm về, Tống Hàm Nghị muốn lấy lòng cha mẹ chồng, lén lút hôn Tiêu Duy một chút, sau đó xung phong nhận nhiệm vụ phụ giúp trong bếp cùng bà Tiêu. Tiêu Duy nằm xem ti vi với cha hắn, liếc nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ Tiêu Hiện trở về rồi. Nghe tiếng chuông cửa, hắn không nhịn được mà sung sướng lao ra, nhào nhanh vào lòng người thanh niên trước mặt " Anh hai, sinh nhật vui vẻ!"

Tiêu Hiện mỉm cười xoa trán hắn, mãi Tiêu Duy mới nhận ra trước nhà hắn còn có sự xuất hiện của một người ngoài. Tên mắt kính đáng ghét làn trước! Kẻ này nhìn vào đôi tay hắn đang ôm chặt lấy Tiêu Hiện, giả vờ hiền lành cười với hắn, không biết còn tưởng rằng tính cách hắn thật sự hiền hoà đấy chứ.

Ông bà Tiêu khó xử nhìn màn trước mặt, cứ tưởng chỉ có mỗi con trai út là gay, bây giờ cả con cả cũng như thế, đánh không được mắng không xong, có thể làm thế nào đây chứ?

Cả nhà yên lặng ăn cơm, sau đó cắt bánh cheese, bởi vì Tiêu Duy thích bánh cheese. Hắn cắm nến, để Tiêu Hiện cầu nguyện, sau đó lại tặng quà. Tiêu Hiện xúc động ôm lấy hắn, bảo " Tiểu Duy là món quà lớn nhất đời anh rồi!"

Hai người bọn họ bỏ quên hai thùng dấm chua đang mắt to trừng mắt nhỏ.

———

Tiêu Duy ngồi gặm mấy cái đùi gà đã được Tống Hàm Nghị gỡ xương ra, lại đưa chén nhận con tôm từ tay Tiêu Hiện, vừa ăn vừa đánh giá gã đàn ông của anh hai hắn. Từ trên xuống dưới nơi nào cũng chải chuốt gọn gàng, nhìn hắn ra vẻ am hiểu giải thích hướng đi của thị trường gần đây cho ông bà Tiêu, trong lòng âm thầm giơ ngón giữa, đúng là sói đội lốt người.

Hắn vừa liếc mắt thấy tên đàn ông này muốn gắp rau cho anh hai hắn, bèn tranh gắp trước. Hai đôi đũa cùng một lúc đưa đến trước chén Tiêu Hiện, anh dở khóc dở cười, dĩ nhiên là mỉm cười nhận lấy đồ ăn từ đũa Tiêu Duy rồi. Anh Duy được thế, bèn nhướng mắt khiêu khích tên mắt kính, ờm, hắn tên gì nhỉ? Mặc kệ, kẻ theo đuổi anh hai của hắn không xứng đáng có tên!!!! Lần trước kẻ này còn dám nói là bao dưỡng anh hắn cơ mà! Đệt! Cái mặt này thì làm sao xứng là Sugar Daddy của anh Hiện tuyệt vời ông mặt trời của hắn chứ.

Buổi cơm trôi qua " yên ả" với sự thắng thế của Tiêu Duy. Hai ông bà lên phòng trước, để lại không gian cho lũ trẻ.

Tiêu Hiện nhìn Tiêu Duy giống như không xương dựa vào người Tống Hàm Nghị, bật cười, nhìn Tống Hàm Nghị cưng chiều hắn như thế, e là cả đời này hắn vẫn cứ ấu trĩ.

Anh nhận túi quà từ Tống Hàm Nghị, khẽ mỉm cười gật đầu, đây xem như là lời chấp thuận cho hai người bọn họ.

Nhưng Từ Khiêm thì không như thế, Tiêu Duy nhìn đôi tay hắn đang đè lên bàn tay của anh hai, như nhìn cẳng chán của con bọ xít đang cào cấu cánh hoa mẫu đơn mà hắn yêu quý nhất, hắn không nói gì, nhưng vẫn là khịt mũi coi thường.

Anh hai của hắn đã đem cái của nợ này về, còn có thể làm gì cơ chứ? Cmn, cứ tưởng sẽ có chị dâu hiền lương thục đức, không ngờ lại là lão già U40, còn không phải là kẻ tốt lành gì nữa chứ.

————————

Tiêu Duy tiễn Tống Hàm Nghị ra cửa trước, để lại không gian kín đáo cho anh hai. Trăng vừa lên, nơi này cũng không phải thành phố đông đúc, còn có thể nghe thấy tiếng dế kêu từ cánh đồng phía xa, hắn cảm thấy thoải mái vô cùng, hôm nay nhìn vẻ mặt thoả mãn của Tống Hàm Nghị, dĩ nhiên là một ngày đại thành công. Hắn vẫy vẫy tay tạm biệt Tống Hàm Nghị, nào ngờ lại bị đánh lén, mẹ nó, hôn lằm hôn lốn!!!

Nụ hôn này rất nhẹ, Tống Hàm Nghị một tay giữ lấy eo hắn, đầu lưỡi khẽ thăm dò đầu lưỡi của Tiêu Duy, vờn nhẹ một chút. Tiêu Duy bị hắn trêu chọc đến khó chịu, lấy lại quyền chủ động, áp người lên thành xe, cắn vào môi hắn . Hai người hôn đến không thể tách rời, tiếng nước vang hoà lẫn với tiếng dế kêu, cùng với tiếng bước chân đang tiến đến gần. Tống Hàm Nghị nhanh trí nhận ra có người đến, nhanh tay kéo Tiêu Duy vào xe, Tiêu Duy theo quán tính ngã vào lòng hắn, đỏ mặt nhìn theo bóng người đi bộ đã khuất xa, khuôn miệng hắn đang sát gần ngực của Tống Hàm Nghị, bèn cắn lên núm vú một cái, trừng phạt cái tội động dục giữa đường, lát nữa là bị nhìn thấy rồi.

" A~~~ anh Duy, muốn sao???"

Tên này chẳng những không đau, lại còn sướng nữa chứ, Tiêu Duy tức giận, đấm vào nơi vừa cắn, chọc cho Tống Hàm Nghị la oai oái.

Hai người bọn họ cũng không thể làm gì, Tiêu Duy cũng không có hứng thú chơi xe chấn. Hắn dựa vào ngực Tống Hàm Nghị, cảm nhận chút bình yên cuối ngày.

Tống Hàm Nghị khẽ day vành tai hắn, hôn lên mái đầu đinh vừa mới cắt của Tiêu Duy. Hai người bọn họ dây dưa từ thời niên thiếu, cách xa một đoạn thời gian, nhưng cuối cùng vẫn đi đến điểm cuối cùng của hạnh phúc. Hắn nắm đôi bàn tay đã có vài vết kén mỏng của Tiêu Duy, nơi này chỉ còn thiếu một chiếc nhẫn nữa, như vậy, Tiêu Duy sẽ hoàn toàn là của hắn. Từ nay việc ăn uống ngủ nghỉ của Tiêu Duy, hắn sẽ bao hết. Dù cho quán gà có phá sản, hắn cũng sẽ dư sức nuôi Tiêu Duy thêm tám mươi năm nữa.

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ, nếu Tiêu Duy biết hắn nói gở về quán gà, chắc chắn sẽ ăn một trận đòn no.

—— Hoàn chính văn ——

Lâu quá rồi không nhớ đến, minh quên mất truyện này vẫn chưa hoàn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net