Phiên ngoại 1. Tiêu Hiện x Từ Khiêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Duy không thích chơi xe chấn, nhưng Tiêu Hiện thì có.

Chiếc xe sang quý dừng ở cánh đồng vắng lặng, người đi đường không nhìn thấy bên trong, cũng không nghe được, chỉ thấy chiếc xe đang xóc nảy từng hồi.

Tiêu Hiện đè một chân của Từ Khiêm lên vai, tư thế này có thể dễ dàng đâm vào điểm G của hắn. Từ Khiêm đã mồ hôi nhễ nhại, khoái cảm đánh úp khiến hắn muốn ngất đi, nhưng vẫn đón ý đẩy hông về phía Tiêu Hiện. Mồ hôi làm khoé mắt hắn cay cay, nhưng hắn vẫn cố mở mắt để nhìn người đang chiếm đoạt lấy mình. Tiêu Hiện bình thường lạnh nhạt, nhưng trên giường lại vô cùng dũng mãnh, cũng vô cùng quyến rũ, từ lần đầu tiên hắn đã bị bộ dáng quyến rũ trên giường của Tiêu Hiện đánh gục, dù là không cẩn thận bị người ta đè, nhưng không biết Tiêu Hiện lấy kinh nghiệm từ đâu, quả thật khiến cho hắn dục tiên dục tử, bây giờ nghĩ đến vẫn còn ghen với những kẻ may mắn trước kia.

Tiêu Hiện khẽ hừ nhẹ, sau đó liền bắn đầy mông hắn, tinh dịch chảy ra khỏi nơi kết hợp của hai người, chảy ra cả ghế ngồi. Từ Khiêm liền thích nhất cảm giác dính nhớp nháp này, hắn kẹp chặt mông không cho Tiêu Hiện rút ra khỏi người, ôm lấy tiêu Hiện nằm trên ngực mình, tìm kiếm cánh môi anh.

Nụ hôn kết thúc, Tiêu Hiện nhìn khuôn mặt không đeo mắt kính của Từ Khiêm, không biết nghĩ đến cái gì, bật cười.

" Anh biết không, nhìn anh lúc này rất giống với trong miêu tả của Tiểu Duy"

Từ Khiêm xoa xoa tấm lưng bóng loáng của Tiêu Hiện, lại luồn đến nắm lấy cội nguồn sinh cơ của anh vuốt ve.

" Anh như thế nào?"

" Mặt người dạ thú!" Tiêu Hiện rên thoả mãn, nắm lấy tóc hắn, Từ Khiêm hiểu ý, liền ngoan ngoãn trượt xuống, ngậm lấy dương vật của anh. Nhìn Tiêu Hiện có vẻ gầy yếu, nhưng thứ bên dưới này lại vô cùng phồn thực, hắn liếm láp mấy sợi gân xanh, bàn tay anh lại nắm chặt lấy tóc hắn thêm một chút.

Khi Tiêu Hiện gần bắn, hắn liền thắt chặt vòm họng, một giọt cũng không thừa, liếm sạch chất lỏng trắng đục đang vương trên dương vật của Tiêu Hiện.

" Em xem, miệng trên miệng dưới đều bị em bắn đầy, anh sợ mình mang thai mất"

Tiêu Hiện từ tốn mặc quần áo, vành tai đỏ ửng, anh không thể nào quen được sự mặt dày của Từ Khiêm.

Hắn sát lại gần, giúp anh cài cúc áo, khẽ cắn cằm anh " Tiểu Hiện..."

" Làm sao?"

" Em rút điểu vô tình, chơi anh xong liền vứt..." Tiêu Hiện ngưỡng cổ ra phía sau, để cho Từ Khiêm hầu hạ, nghe câu nói của hắn, anh khẽ nhướng mày " Không phải nhiệm vụ của tình nhân như em là làm cho kim chủ thoả mãn hay sao, vẻ sung sướng khi nãy của anh cũng không phải giả dối"

Giọng nói của anh vốn trầm ấm, sau tình dục lại mang thêm sự lười biếng cùng thoả mãn, vào tai Từ Khiêm như một liều thuốc thôi tình, nhưng câu từ anh nói liến hắn khẽ nhíu mày " Tiểu Hiên! Không có tình nhân nào sẽ đưa kim chủ về nhà ra mắt cả"

" Vậy xem như em là người đầu tiên làm chuyện đó, không phải anh muốn em đưa anh về sao? Làm tình nhân thì phải biết nghe theo yêu cầu kim chủ chứ!"

Từ Khiêm đã quá quen với các thủ đoạn trên thương trường, hắn sẽ luôn kiềm chế tốt cảm xúc của bản thân. Nhưng Tiêu Hiện là ngoại lệ, chỉ một ánh mắt của anh, cũng đủ làm cho cảm xúc của hắn bành trướng gấp trăm lần, huống chi là một lời khiêu khích. Hắn làm đến mức độ này, không ngờ trong mắt người kia mối quan hệ của hai người cũng chỉ là giao dịch. Hắn không khống chế được, nắm lấy cổ áo của Tiêu Hiện, hét lên " Mẹ nó, em có thấy kim chủ nào chổng mông cho em chơi không? Kim chủ sẽ khẩu giao cho em? Em ra đường mà tìm, xem có kẻ nào vì em làm chuyện đó không? Tôi hạ tiện đến mức này, em nói xem, trong mắt em tôi là cái gì?"

Từ Khiêm tức giận đến hốc mắt đỏ hoe, nhưng hắn cũng không dám nắm quá chặt, sợ làm đau Tiêu Hiện. Trong lòng chỉ còn cười khổ, đời này hắn thật sự thua trong tay người này.

Nhưng Tiêu Hiện lại không có suy nghĩ tiếc thương cho hắn, anh siết lấy cổ hắn, cười gằn " Thế trong mắt anh tôi là cái thá gì? Con chó sa cơ, là thứ đồ chơi cho anh tiêu khiển, anh gọi là đến anh đuổi là cút, anh nói xem, tôi còn nói thiếu chữ nào không? Tôi đi tìm kim chủ khác, để xem có tốt hơn anh không!"

Thấy Từ Khiêm đang mất dần dưỡng khí, Tiêu Hiện buông tay, đẩy hắn ra, muốn bước xuống xe. Tên đàn ông chết tiệt này, anh không muốn ở cùng hắn thêm một giây nào nữa.

Từ Khiêm không quan tâm đến sự đau đớn khi vừa va vào thành cửa kính, hắn hoảng loạng khoá cửa lại, ôm chặt lấy Tiêu Hiện, cố chấp xoay người anh lại, xoa lấy khoé mắt đỏ hoe của anh " Tiểu Hiện... Bảo bối... Đừng khóc, đừng khóc, anh sai rồi, em đừng tìm người khác, em đừng tức giận, nghe anh giải thích, khi đó là do anh ghen tuông, mới nói những lời đó với bọn họ, em..."

Tiêu Hiện đẩy tay hắn " Tôi mẹ nó không tức giận, tôi có tư cách sao? Anh luôn nhấn mạnh mối quan hệ của chúng ta còn gì, anh bảo tôi biết thân biết phận. Tôi luôn xem anh là kim chủ cao cao tại thượng, anh còn muốn... Ưmmm..."

Tiêu Hiện trừng to mắt, đấm vào vai Từ Khiêm, lực đạo cũng không hề nhẹ, nhưng kẻ đó vẫn kiên quyết không buông. Nụ hôn này của hai người, đúng hơn là cuộc giao tranh, trong miệng Từ Khiêm vẫn còn mùi tinh dịch, anh ghét bỏ nhíu mày, cắn vào môi hắn, nhưng đau đớn lại càng tiếp thêm sức mạnh cho hắn. 

Quần áo vừa mặc vào lại bị hắn xé toang. Từ Khiêm mềm nhẹ hôn lên đầu vú đang cương của anh, khẽ cười " Tiểu Hiện, cơ thể của em rất thành thực, nó thích anh đến phát điên lên."

" Nó gặp kẻ nào cũng phát điên lên, không chỉ mỗi anh!"

Từ Khiêm trườn người lên, một tay để dưới đầu anh, nhẹ giọng nỉ non " Tiểu Hiện, anh xin lỗi, lúc đầu là anh khốn nạn, nhưng bây giờ anh thực sự yêu em chết đi sống lại, em biết anh không phải xem em là tình nhân mà, xin lỗi, là anh ghen tuông vô cớ, mới làm em không vui... tha lỗi cho anh... A... Tiểu Hiện ... bảo bối... sâu quá... từ từ... Ummm... Nghe anh giải thích..."

Hắn một bên xin tha, một bên nhấp hông để anh thuận tiện luật động, nhưng thấy Tiêu Hiện vẫn mặt không cảm xúc, hắn dùng một tay che mắt anh, một tay lấy chiếc hộp trong tủ xe, giơ đến trước mặt anh. Bàn tay đang bao phủ lấy mắt anh rời đi, nhẹ nhàng xoa lấy khoé mắt anh, Tiêu Hiện bất ngờ đến quên động thân. Lão biến thái thấy anh bất động, liền nhấp hông lên xuống, một bên rên rỉ, một bên lại dỗ dành " Tiểu Hiện... A~ Anh... anh vốn muốn cho em một buổi cầu hôn trịnh trọng, không ngờ lại chọc em không vui. Anh... Ưm... Biết... em không tin anh, Tiểu Hiện, anh không thể mất em, anh biết em cũng yêu anh, vậy thì hãy cho anh... Aaa... cơ hội chăm sóc em... Umm... chồng ơi... giỏi quá... lại bắn đầy mông vợ rồi..."

Tiêu Hiện bị lời cầu hôn đầy ngắt quãng của hắn chọc đến bắn sớm... Anh nhắm mắt lại, đáp lời " Tại sao anh nghĩ rằng tôi yêu anh?"

Từ Khiêm sợ đè nặng anh, liền lật ngược để anh nằm sấp trên người mình, hôn lên cái trán ướt đẫm của Tiêu Hiện " Hôm nay em bắn đến ba lần, không yêu anh thì làm sao bắn nhiều như thế?"

" Vì anh là kim chủ..."

" Tiểu Hiện!" Hắn nhận ra mình vừa lớn tiếng, nhẹ giọng sửa sai " Xin lỗi, xin lỗi, chúng ta kết thúc hợp đồng, có được hay không? Anh không muốn làm kim chủ, anh muốn làm vợ em! Vì anh xấu, anh sợ em rời đi mất, nên mới luôn nhấn mạnh quan hệ của chúng ta, Tiểu Hiện, anh yêu em, em là ngọc ngà châu báu, những câu nói kia là do anh khốn nạn, em... em tha lỗi cho anh có được hay không?"

Tiêu Hiện đẩy ngực hắn " Cút đi, tôi không yêu anh!"

Từ Khiêm bật cười " Tiểu Hiện, dái tai em đỏ, anh chưa thấy em nổi giận với bất kì ai, chỉ có anh mới làm em tức giận, đó chính là yêu!" Hắn nói, giọng đầy chắc chắn.

" Vậy anh sẽ làm em tức giận đến cuối đời để luôn biết rằng em yêu anh hay sao?" Tiêu Hiện nhướng mày.

Từ Khiêm vuốt lấy tóc anh, kề sát tai anh dịu dàng hứa nguyện " Không, anh làm sao nỡ làm em giận, anh sẽ sửa tính xấu, sẽ không ghen vô cớ nữa..."

Tiêu Hiện nhìn vào ảnh ngược của mình trong đôi mắt của Từ Khiêm, đưa bàn tay lên trước mặt hắn " Ngay cả em trai của em anh còn dám ghen, em dám tin anh sao?" Từ Khiêm quỳ gối xuống, trịnh trọng đưa chiếc nhẫn vào đôi bàn tay thon dài của anh, hôn lên nó như một kị sĩ trung thành nhất.

" Anh sẽ cố gắng nhất có thể, Tiểu Hiện, từ bây giờ anh sẽ thuộc về em, cả đời này đều nghe lời em, mong rằng em cho anh có thể được chăm sóc cho em, em không cần chống đỡ bất cứ thứ gì cả, anh sẽ thay em gánh vác!"

" Vậy thì nhờ anh giúp đỡ nhiều hơn, kim chủ!" Tiêu Hiện tựa đầu lên vai hắn,  anh đã chống đỡ một mình rất lâu, cuối cùng cũng tìm được chỗ để tựa vào. Thương trường có lời đồn đại, Từ Khiêm là kẻ cáo già, nếu tin hắn thì cẩn thận sẽ táng gia bại sản. Nhưng Tiêu Hiện không có tiền, anh không sợ, anh có thể thử tin hắn một lần.

———————

" Khi nào có thời gian, anh phải xin lỗi Tiểu Duy cho đàng hoàng, nó rất ghét anh!"

" Chỉ cần em bớt ôm ấp nó lại, gần ba mươi rồi mà sao còn quấn anh hai như trẻ con thế!"

" Thế mà anh bảo mình không ghen sao?"

" Chồng ơi, anh xin lỗi mà, mau phạt anh đi~~~~"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net