chap 1_oni-chan về Việt Nam sao ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nò cùng con nhỏ bạn thân ngồi học trong phòng ,  nhưng tâm trí nó cứ đâu đâu ,  con bạn khều nhẹ nó :

   - Mẫn Kì ,  mày sao vậy ?  Ông thầy gọi mày kìa " nó là Duẫn Di ,  con bạn thân của nó đấy

   - mày đùa tao sao ?  Tao không chú ý chứ đâu điếc đâu mà không nghe ổng có gọi không ?  " nó trả lời

   - hì hì ,  mày có tâm sự à ?  " cô nói

   - không ,  chỉ là làm biến học môn nì thôi " nó thở dài

   - hazzi ,  không nói nỗi mày nữa

Nó đang học thì chuông điện thoại reo lên làm cho ai kia giật bắn cả người ,  nhìn xung quanh ,  ơn trời ,  không ai nghe thấy cả :

   - alo ,  chị Du ,  chị làm con yếu tim đấy ,  đang trong giờ học mà " nó nói

   - Mẫn Kì ,  anh hai con sắp về rồi đấy " bà Su nhà ta hí hửng nói

   - hả " nó la lớn

   - Mẫn Kì ,  em có chuyện hì cần phát biểu à ?  " ông thầy hỏi

   - dạ không " nó ngồi xuống " thật không mẹ ,  oni - chan yêu của con sắp về rồi sao ?  " nó vừa mừng hỏi lại

   - đúng ,  1h00 nó đáp

   - 1h00 ,  được  ,  con sẽ đi rước oni về " nó nói

   - vậy cũng được ,  bé cưng học ngoan nha

   - dạ

1h00 ,  nó chạy chiếc moto đen đứng trước cửa đợi ,  nó chờ hết 30p mà không thấy ai cả ,  1 tiếng ,  2 tiếng cũng không ,  nó nản quá ,  bụng lại đói meo ,  điện thoại nó lại reo lên lần nữa :

   - sao con vẫn chưa về ?  Anh con về rồi đấy " Hạo nhà ta đấy ,  vẫn lạnh lùng ( t/g : ôi má ơi ,  idol của tôi đã trở lại rồi )

   - về...về rồi sao ?  Ba à ,  sao không báo với con sớm hơn ,  con chờ gần 3 tiếng đồng hồ ngoài nắng đấy " nó nói

   - ai bảo con ở ngoài nắng

   - vì con không muốn vào trong

   - vì sao ? 

   - vì vào trong vừa chật vật,  lại vừa ồn ,  con không thích

   - không nói nhiều ,  mau về đi ,  có món con thích này

   - thật á ?  Con về ngay

Nó chạy với tốc độ 100km/h ,  vừa về đến nhà thì nó đã thấy khuôn mặt tuấn tú ,  hoàn hảo từ đường cong trên mặt đang ngồi uống cafe nói chuyện với ba mẹ :

   - con về rồi à ?  Anh con nó về cả mấy tiếng rồi mà con chưa về " Du trách móc

   - con xin lỗi ,  ni-chan ,  anh có nhớ em không " nó hỏi

   - không " hắn đấy ,  Hàn Phong mà nó ngày nhớ đêm mong đấy

   - ni à ,  anh quá đáng thật ,  em đã chờ anh mà anh lại bỏ về trước ,  cón không gọi báo cho em nữa chứ " nó nói

   - hazzi , ai bảo em ngốc làm gì ?  " hắn nói

   - thôi ,  hai con đừng cãi nhau nữa " ba Hạo lên tiếng

   - chúng con có cãi nhau khi nào đâu ,  chúng nó đang nói chuyện thôi mà " mẹ Du bênh vực

   - dạ vợ ạ ,  chồng chưa trừng phạt vợ nên vợ còn to tiếng đúng không ?  " ba Hạo mặt nham hiểm

    - em không có làm sai ,  mau thả em ra " mẹ Du bị bồng lên phòng ,  hai mắt rưng rưng nhìn hai đứa con bắt lực

   - ni - chan ,  em vừa thấy gì thế ?  " no hỏi

   - con nít ,  không nên biết chuyện này " hắn che mắt nó lại

   - gì mà con nít ?  Em đã lớn rồi mà

   - nhưng não nó chưa có nếp nhăn

   - ý anh là sao ?  " nó hỏi

   - tự hiểu ha

   - ni - chan ,  em yêu anh nhiều lắm ,  nhớ anh nhiều lắm

   - lắm lời , đi ăn đi ,  đói quá chứ gì ?

   - hì hì ,  vậy em đi ăn đây ,  anh lne6 phòng đi ,  lát gặp

   - uhm

Nó vừa ăn vừa cười tủm tỉm một mình ,  nụ cưới thật hạnh phúc ,  nó vui mừng khi người mà nó yêu đã trở về ,  hoàng tử của nó đã quay về gặp nó ,  idol của nó quan tâm nó ,  nó chợp nghĩ gì đó lập tức nụ cười tắt hẳn rồi lại nở ra nụ cười nửa miệng khó hiểu và bất chợt nó cất lên tiếng nói nhỏ và nhẹ nhàng :

   - nhưng....anh em ,  có thể yêu nhau sao ? 

_____..... ______..... ________...... ________
I Love You mina nhìu ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#moonkel