Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mân Thạc vội vội vàng vàng chạy lên phòng ngủ của Lộc Hàm với tay giật lại cuốn từ điển trong tay anh.
"Cẩn thận ném trúng người khác, anh đừng có ném nữa. Chẳng phải chỉ có 0,5 điểm thôi sao? Tôi thay anh nói với chú Lộc, ông ấy không trách anh đâu ."
Lộc Hàm nghe thấy thế càng tức giận hơn: "Tôi không phải vì muốn em năn nỉ bố nên mới tức giận!"
"Biết rồi, là tôi tự muốn giúp anh." Mân Thạc vừa nói vừa bước tới

Lộc Hàm ngồi xuống mép giường, day day huyệt thái dương, vẻ mặt rất buồn bã.
Mân Thạc ngồi xổm xuống cạnh anh: "Tôi không muốn an ủi anh, đúng là anh có thể đạt được một kết quả tốt hơn nữa, nhưng dù sao anh cũng không phải là người ra đề, không thể nhìn thấu tâm can của người khác. Nhưng, người nhận được kiến thức là anh, chẳng ai có thể tước đoạt được điều đó. Tại sao anh lại nổi giận với những người vô can?"
"..." Lộc Hàm từ từ ngước mắt lên, nhìn cậu chăm chú không rời. "Hành động coi trọng điểm số của anh có phải rất ngu ngốc không?"
Mân Thạc cười lắc đầu, trả lời: "Thứ mà mỗi người theo đuổi là tương tự nhau, quá coi trọng việc làm sao để hoàn thành mục tiêu nhưng lại quên đi những gì mình sở hữu được''
"..." Lộc Hàm nghe mà trong lòng dễ chịu vô cùng, cuối cùng anh cũng đã tìm được cách để hóa giải tâm tư của mình, nghĩ kỹ lại thì chẳng phải đúng như thế sao
Anh lấy tay nâng cằm cậu lên: "Vậy em có thích anh lúc này không?"
Mân Thạc lại cười: "Tôi chưa bao giờ ghét anh."
"Hỏi em có thích anh không, em lại trả lời vòng vo gì thế? Còn nữa không được xưng tôi với anh, xưng là em" Lộc Hàm nhướn mày.
Nụ cười trên môi Mân Thạc như co lại: "Tôi chưa từng nghĩ đến điều này."
"..." Lộc Hàm tặc tặc lưỡi, rồi vỗ vỗ vào đùi, ra lệnh: "Ngồi lên đây!"
Mân Thạc do dự một lát, đứng giữa hai chân anh, chầm chậm ngồi xuống một bên đùi.
Lộc Hàm vòng tay ôm lấy eo cậu, cảm nhận thấy cơ thể cậu cứng lại rất rõ ràng.
"Em dám đứng trước mặt bố nói giúp cho anh, tại sao không chịu suy nghĩ xem tình cảm của em dành cho anh như thế nào?"

Mân Thạc mím chặt môi, im lặng không đáp.

Lộc Hàm xoay mặt cậu lại, tấn công dồn dập: "Hàng ngày em đều hầu hạ phục dịch anh như một tiểu bảo mẫu, lẽ nào không phải là vì thích anh sao?"
Mân Thạc bất lực thở dài: "Nếu anh nhất định bắt em phải nói là thích anh thì mới thỏa mãn, vậy em thừa nhận là được chứ gì?"
"..." Lộc Hàm nghiêng đầu nhìn cậu dò xét, cậu cứ như cô vợ nhỏ bị chồng ức hiếp, trả lời qua loa trước sự uy hiếp của anh.
Dường như để che đậy sự ngượng ngùng, Mân Thạc giơ tay chắn ngang, bịt mắt anh lại: "Được rồi, chuyện em hứa với anh em sẽ thực hiện, đến đây thôi."

Mân Thạc nhân lúc anh còn đang ảo não, vội trườn người khỏi người anh

Mân Thạc điềm tĩnh cười: "Buổi tối muốn ăn gì?"

"Ăn em."

Mân Thạc đi tới bên cạnh bàn học của anh, lấy một đĩa VCD từ trong chiếc hộp giấy dưới gầm bàn ra, cho vào đầu đĩa, vặn âm lượng về mức nhỏ nhất, đặt hộp giấy ăn xuống gối của anh, bật máy điều hòa lên, sau đó đóng cửa đi ra.

Trong nháy mắt, màn hình bật sáng, tiếng rên rỉ của người nữ, tiếng thở gấp gáp của người nam vang lên...
"..." Lộc Hàm giờ mới bừng tỉnh lại. Muốn anh tự giải quyết?! Sao cậu còn hiểu cả những chuyện này nữa nhỉ?!

~~~~~~~
Tada một chút thính cho ngày thêm tươi đẹp, nhân đây cũng cáo lỗi vì gần đây không đăng chap mới ^^
P/s: chap tiếp sẽ có nhanh thôi, có thể là vài tiếng nữa chăng??? Cmt cho mị lấy động lực đăng chap tiếp theo nào^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net