Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liệu em có yêu anh không?
Qua báo cáo của thư ký, Lộc Phục Quốc được biết con trai đứng thứ nhất toàn khối môn tiếng Anh và điểm thi cuối kỳ đạt 84,5 điểm, ông dừng mọi công việc đang dang dở lại, vui mừng quay về nhà.
Vừa vào nhà ông đã gọi ầm tên Lộc Hàm, nụ cười rạng rỡ lan ra cả khóe mắt, như ánh mặt trời chói lọi.
Lộc Hàm tính ngày, gần hai tháng anh không được gặp bố rồi.

Lộc Phục Quốc xoa xoa đầu Lộc Hàm, sung sướng tươi cười, ông tin sự thay đổi của con trai mình chắc chắn liên quan tới búp bê nhỏ bé xinh đẹp kia, không đạt yêu cầu cũng không sao, điều ông muốn là thằng bé biết cố gắng.
Tối nay không cần Mân Thạc phải đứng bếp trổ tài, bộ phận cấp dưỡng đã trổ hết tài năng của mình ra, làm một bữa tiệc vô cùng thịnh soạn.
Cả nhà ba người quây quần bên bàn ăn, Lộc Phục Quốc từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ nụ cười tươi tắn trên môi, Lộc Hàm thật không thể chịu đựng được ông bố vui buồn thất thường này.
Ăn ăn uống uống, đột nhiên Lộc Phục Quốc hỏi: "Tiểu Lộc, đến tháng Ba là con đủ mười tám tuổi rồi phải không?"

Lộc Hàm đáp vâng một tiếng, đây là câu hỏi mà một người làm bố nên hỏi sao?

"Được! Chẳng phải con vẫn luôn muốn tự mình lái xe sao? Bố sẽ tặng con một chiếc, ha ha ha!"
"..." Lộc Hàm nhất thời cảm thấy không thể hiểu được, nhớ lần đầu tiên khi anh đề cập tới chuyện này, đã bị bố lôi ra đánh cho một trận, giờ chỉ vì thành tích của một kỳ thi, sao có thể khiến bố vui tới mức này?
Có điều nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ cảm giác được tự lái xe nhất định rất tuyệt. Anh nâng cốc, mặt mày hớn hở nói: "Nếu bố đã hào phóng như thế, con sẽ tiếp tục phát huy và duy trì thành tích này. Cạn!"

Lộc Phục Quốc cười gật đầu: "Có chí khí! Bố sớm đã biết con trai thông minh hơn người mà! Nào nào, hôm nay hai bố con mình phải uống một ly mới được!" Nói rồi ông rót cho Lộc Hàm một chén rượu trắng, con trai giỏi giang, ông cũng nở mày nở mặt.

Lộc Hàm sớm đã nếm qua vị rượu từ lâu, chỉ là ở trước mặt bố phải vờ ngoan ngoãn, nếu bố đã có lời như thế, anh lập tức mang hai chiếc ly tới, mở nắp chai rượu Mao Đài, rót đầy hai ly: "Muốn uống phải uống cho thoải mái, hôm nay con sẽ uống hết mình với bố."
Lộc Phục Quốc sững người lại, rồi cười độ lượng: "Được! Để bố xem xem tửu lượng của con trai thế nào?"
Thế là hai người nâng cốc cụng ly, trong nháy mắt không khí bắt đầu nóng lên.
Mân Thạc cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, nhìn ly rượu cứ đầy rồi lại rỗng, rỗng rồi lại đầy, cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của hai người, cậu đứng dậy, gắp thức ăn vào bát cho cả hai.

Lộc Phục Quốc nhìn bộ dạng ngoan hiền của Mân Thạc, bật ngón tay cái lên, nói với cậu: "Đúng là một cậu bé ngoan, chú Lộc đã không nhìn nhầm người!" Ông nhấp một hớp rượu, rồi nói: "Tiểu Lộc, đối xử với Tiểu Thạc của con tốt một chút, con phải nhớ, chỉ có vợ mình mới đối xử tốt với mình thôi."

"Bố, bố lại nói đi đâu rồi. Cậu ấy không phải vợ con." Lộc Hàm nhớ tới chuyện Mân Thạc không chịu thừa nhận rằng cậu thích anh, vẫn canh cánh trong lòng.

Lộc Phục Quốc chỉ cười không đáp, cũng phải, đều còn là trẻ con cả.

Mân Thạc sắc mặt thản nhiên như không nghe thấy gì.
Hai bố con cứ mỗi người một chén, từ 8 giờ tối uống cho đến tận 12 giờ đêm, mượn rượu, Lộc Phục Quốc đã mang hết tâm nguyện bao nhiêu năm nay của mình ra để nói. Tóm lại, thành một câu ngắn gọn: Mong con trai thành tài.
Thật ra trong lòng Lộc Hàm hiểu rất rõ, mấy năm nay anh liên tục gây rắc rối cho bố, chẳng qua cũng là vì buồn quá, cô đơn quá nên mới thế. Vì muốn được gặp bố, vì muốn bố nhớ rằng ông vẫn còn một thằng con trai là anh đây, anh chỉ còn cách gây sự để được ông chú ý. Nhưng sự thể hiện giữa những người đàn ông với nhau, vẫn luôn là sự gây gổ cho tới khi ai cũng buồn bực mới thôi, đúng là một vòng tuần hoàn ác tính.

Lộc Hàm không biết có nên cảm ơn Mân Thạc hay không, ngoài việc chăm lo cho cuộc sống của anh, cậu chưa bao giờ quan tâm tới những việc khác, vậy thì không thể nói tác dụng của cậu mang tính quyết định trong việc cải thiện mối quan hệ giữa hai bố con anh được, chỉ có thể nói rằng cậu cho anh cảm giác của một gia đình.

Gia đình quan trọng như thế nào, đây là vấn đề anh không cần phải tìm hiểu, có quan trọng hay không là ở bản thân mình cả.
Hai bố con còn chưa uống đã thì điện thoại của Lộc Phục Quốc lại đổ chuông, Mân Thạc kịp thời mang canh giải rượu lên, tiện thể cũng làm cho Lộc Hàm một cốc.

Lộc Phục Quốc gác máy, thở dài, từ từ đứng dậy: "Có việc, phải đi rồi."

"Bố, vừa rồi bố uống không ít, hôm nay ngủ ở nhà đi." Lộc Hàm khoác tay kéo bố lại, hai lông mày nhíu chặt.

Lộc Phục Quốc xoa xoa đầu con: "Hiểu chuyện như vậy rồi à? Thế mà bố vẫn luôn nghi ngờ con không phải con bố đấy, ha ha!"

Lộc Hàm ngượng ngùng cười: "Nói ngọt ai chẳng biết chứ, bố ít đánh con thôi, ngày nào con cũng nói ngọt cho bố nghe."
"Không đánh nữa, không bao giờ đánh nữa! Nếu bố còn đánh con, cho phép con phản đòn." Lộc Phục Quốc từ xưa đến nay nói một là một, giơ tay lên móc tay với Lộc Hàm.
Lộc Hàm vò vò tóc, giữa bố con với nhau đương nhiên không thù dai, mà hôm nay anh lại cười rất ngây ngô và vui sướng.
Mân Thạc tiễn Lộc Phục Quốc ra đến cửa, Lộc Phục Quốc đón lấy áo khoác ngoài, nói: "Ngủ sớm đi Mân Thạc, bàn ăn để ngày mai dọn cũng được."
"Vâng, chú Lộc đi cẩn thận." Mân Thạc nhét một hộp thuốc vào túi áo khoác của Lộc Phục Quốc: "Thuốc giải rượu, chú ngậm nhé!"
Lộc Phục Quốc lại một lần nữa cảm động, nếu Lộc Hàm có phúc mà cưới được Mân Thạc thì có lẽ ông sẽ bắn pháo hoa để ăn mừng.
"Tiểu Thạc, gọi chú một tiếng bố có được không?

Mân Thạc nhìn vào đôi mắt đang chờ đợi của Lộc Phục Quốc, cậu mỉm cười, khẽ gọi: "Bố!"

Lộc Phục Quốc dang tay ôm Mân Thạc vào lòng, có lẽ tuổi đã cao rồi, nên nói khóc là khóc ngay được: "Tốt lắm tốt lắm! Từ nay về sau, con chính là con trai của Lộc Phục Quốc, Lộc Hàm bắt nạt, con cứ nói với bố."
Mân Thạc bẽn lẽn dạ một tiếng, vòng tay ôm lại Lộc Phục Quốc, nhắm hai mắt lại, trước kia cậu đồng ý vào nhà họ Lộc là vì Lộc Phục Quốc, bởi vì trên người ông có mùi vị của một người bố, bên trong vẻ bề ngoài lạnh lùng là một trái tim nhân hậu và ấm áp.
Khi Mân Thạc đóng cửa xong đã thấy Lộc Hàm ngủ gục trên bàn, cậu chạy vội lại lôi anh dậy, thầm than, rõ ràng biết không thể uống lại được bố mà còn muốn tỏ ra anh hùng trước mặt ông, còn Lộc Phục Quốc cũng uống tới mức hai mắt đỏ ngầu

Cậu ra sức kẹp chặt Lộc Hàm, không ngờ anh lại nặng như thế, bước chân cậu liêu xiêu, cả hai ngã soài ra nền.

Hơi rượu nồng nặc phả lên mặt Mân Thạc, cậu chau mày, một tay bám vào ghế sô pha, chân ấn chặt xuống nền, ra sức đẩy Lộc Hàm đang say mềm lên. Nhưng dù cậu cố gắng thế nào, cả hai vẫn nằm chồng lên nhau dưới nền.
"Lộc Hàm, anh tỉnh lại đi..." Mân Thạc vỗ nhẹ vào má anh.
Lộc Hàm lờ đờ nhướn mắt lên, trước mắt mọi thứ đều biến thành hai, anh dụi dụi mắt, mãi một lúc sau mới nhìn rõ là Mân Thạc, cười ngờ nghệch: "Anh phải đi học lái xe... sau này đưa em đi chơi, chỉ hai chúng ta thôi, không cho ai đi cùng hết..."
Mân Thạc không trả lời, thấy anh đã tỉnh lại, tiện tay đẩy vai anh: "Lên tầng ngủ trước đã, mai hãy nói."
Lộc Hàm gắng sức đứng dậy, một cánh tay vắt ngang vai Mân Thạc, loạng choạng đứng thẳng người lên, nhìn cậu với ánh mắt lờ đờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net