-CHƯƠNG 1:KẺ THAY THẾ-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thước Canh vừa quay về thì thấy Diễm Đát có vẻ vội vàng rời đi.
-Diễm Đát,muội muốn đi đâu?
-không liên quan đến huynh.
Diễm Đát không muốn để Thước Canh biết mình đi phàm giới bằng không thì hắn nhất định sẽ lại lải nhải.Nàng đã lâu không đi phàm giới rồi.Những hình ảnh về khoảng thời gian cùng Vân Phi ở bên nhau vẫn luôn xuất hiện trong tâm trí nàng nhưng nay đã là cảnh còn người mất.Trận chiến Băng Hỏa kết thúc bằng sự thất bại của Hỏa tộc,Anh Không Thích trở thành Băng vương như ý nguyện.Phải chăng nàng nên vui mừng vì hắn không đuổi cùng giết tận,giữ lại mạng của nàng và Thước Canh.
-Anh Không Thích,sao chàng không để ta chết đi?
Nàng vẫn còn nhớ rõ ánh mắt lạnh lùng của hắn ngày đó,nhớ rõ nỗi đau tê tâm liệt phế của mình ngày đó.Nàng cũng nhớ rõ mình từng vì muốn níu giữ đoạn quá khứ từng có với hắn mà sa sút tinh thần.
-thôi đi,vẫn là đừng nghĩ nữa.
Diễm Đát tự vả vào mặt mình,muốn để bản thân tỉnh táo hơn.Lần này đi phàm giới không phải là vì nhiệm vụ càng không phải về thăm chốn cũ mà là vì giải khuây.Diễm Đát nghĩ lại cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều.Trước đây nàng luôn vì không muốn bị các ca ca coi thường mà khổ luyện huyễn thuật,vốn chẳng có tâm trạng nghĩ đến những thứ khác.Nàng giống như 1 con rối tuy tay chân là của mình nhưng lại không do mình khống chế.Nàng từng như phát điên vì nhớ nhung hắn,nay lại liều mạng để lãng quên.Thứ nàng cho rằng là tình yêu nay chỉ còn là thói quen.Từng có rất nhiều lời muốn nói nhưng trước sau vẫn là thiếu đi dũng khí,không nói nên lời.Nàng nghe nữ tử phàm giới nói rằng lúc trong lòng có tâm sự thì chỉ cần đi đến nơi náo nhiệt liền có thể quên đi phiền não trong lòng.Kinh thành là nơi náo nhiệt nhất của phàm giới.Diễm Đát thay vào bộ y phục của nữ tử phàm giới,hòa vào dòng người tấp nập trên đường.1 đám người bao vây trước trà lâu thu hút sự chú ý của Diễm Đát,nàng hiếu kì đến xem nhưng lại không thấy được gì khiến trong lòng bực bội.
-cô không biết người bên trong là ai sao?

-không biết.Là ai?
-xem ra cô là người từ nơi khác đến rồi.Người bên trong là Tiêu Thần-đại hồng nhân bên cạnh hoàng thượng.
-thái giám thì có gì để xem?
Diễm Đát vừa dứt lời thì người bên cạnh liền cười không ngừng.
-ngươi cười cái gì?
-Tiêu tiên sinh là huynh đệ của hoàng thượng,không phải thái giám.
-dù là vậy thì cũng đâu đến mức khiến ai ai cũng thích ngắm hắn như vậy.
-Tiêu tiên sinh khí chất bất phàm,dáng vẻ rất tuấn tú,là người trong mộng của các cô nương.
Diễm Đát bị bộ dạng si mê của đám người này làm cho ngán ngẩm.Nàng không phủ nhận bản thân là 1 hoa si,nào ngờ độ hoa si của đám nữ tử phàm giới này còn có phần hơn hẳn nàng.
-có gì mà đáng để xem đến vậy chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net