-CHƯƠNG 2:LẦN ĐẦU QUEN BIẾT-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diễm Đát dùng huyễn thuật đi vào hậu viện trà lầu,muốn xem thấy hồng nhân đó có diện mạo ra sao.Nàng nghĩ dù hắn có tuấn tú đến mấy thì cũng không thể so với Vân Phi.Diễm Đát cố lén nhìn vào trong nhưng làm sao cũng không thấy được vì tầm nhìn của nàng đã bị tấm rèm che khuất.
-ngốc thật,ta có huyễn thuật mà.
Diễm Đát dùng thuật ẩn thân đường đường chính chính tiến vào trà lầu,nàng cách người đó càng lúc càng gần.Diễm Đát sững sờ khi nhìn thấy gương mặt hắn,không kìm lòng được tự lẩm bẩm 1 mình.
-là Vân Phi?Không,không phải hắn.Nay Anh Không Thích đã là Băng vương rồi,làm gì rảnh rỗi đến phàm giới.Có lẽ chỉ là người giống người thôi.
Diễm Đát chăm chú quan sát Tiêu Thần,cảm thấy 2 người bọn họ đúng là rất giống nhau.Đều thích nhíu mày,khiến người ta nhìn vào có cảm giác u buồn nhưng ở Tiêu Thần lại thiếu đi vẻ kiêu ngạo như Anh Không Thích.Nàng bất giác nhớ lại cảnh tượng lần đầu mình gặp Vân Phi.Vì hắn dễ nhìn,vì hắn cao ngạo nên mới khiến nàng nảy sinh quyết tâm muốn chinh phục hắn cho bằng được nhưng người bị chinh phục lại không phải là Vân Phi mà là nàng.Vừa nghĩ đến hắn thì tim nàng như bị tảng đá nặng đè lên.Hắn chưa từng ngoảnh lại nhìn nàng dù chỉ 1 lần,nàng lại luôn tươi cười với hắn.Hắn keo kiệt từng câu chữ với nàng,nàng thì quí trọng mỗi câu chữ hắn nói mình.Diễm Đát không để ý mình đang dần hiện thân,cho đến khi thuật ẩn thân mất hiệu lực.
-ngươi là ai,vào đây từ lúc nào?
Sự xuất hiện đột ngột của Diễm Đát khiến mọi người giật mình,hộ vệ xung quanh vội xông đến bắt nàng.
-buông bổn công chúa ra.
Diễm Đát vốn định ra tay thì nhớ đến giao ước đáng ghét giữa thần giới và phàm giới là không được động thủ với phàm nhân,đành phải nhẫn nhịn.
-Tiêu tiên sinh...

-thả nàng ấy ra.
-nhưng...
-đừng lo,nàng ấy là bằng hữu của ta.Lui xuống đi.
-đáng ghét,dám vô lễ với bổn công chúa.
Diễm Đát vừa xoa chỗ tay đau vì bị bọn họ túm chặt lúc nãy vừa lầm bầm mắng chửi,Tiêu Thần thì chỉ mỉm cười nhìn nàng không nói gì.Ánh mắt của hắn khiến Diễm Đát cảm thấy không thoải mái.
-ngươi nhìn cái gì?Đừng tưởng ngươi giúp ta thì ta sẽ cảm ơn ngươi.
Tiêu Thần không hề vì thái độ của Diễm Đát mà tức giận,chỉ nhẹ nhàng gọi tên nàng.
-Diễm Đát.
-Diễm Đát không phải để cho ngươi gọi đâu,gọi ta là công chúa.
1 lúc sau nàng mới nhận ra có gì đó không đúng.
-đợi đã.Ngươi gọi ta là gì?
-Diễm Đát...công chúa.
Diễm Đát cứ ngơ ra,vẫn chưa tin vào tai mình.Nàng không nghe lầm,hắn quả thật biết tên nàng.
-ngươi là ai,sao lại biết tên của bổn công chúa?
Hắn biết nàng,giúp nàng giải vây là có mục đích gì đây.Diễm Đát bắt đầu lo lắng,không rõ đối phương là địch hay bạn.Xem tình hình này thì những gì biết về nàng có vẻ không ít nhưng nàng lại chẳng biết chút gì về đối phương.Tiêu Thần nhận ra sự phòng bị của Diễm Đát liền lên tiếng giải thích để loại bỏ nghi ngờ của nàng.
-công chúa đừng lo,Tiêu Thần không hề có ý xấu.Danh tiếng của công chúa Hỏa tộc có ai mà không biết chứ.
-cũng đúng.
Không hiểu sao nụ cười của Tiêu Thần lại khiến trong lòng Diễm Đát nảy sinh cảm giác vừa bực bội vừa đau khổ.Nàng ghét như thế này,nàng ghét nhìn thấy nụ cười tương tự như Vân Phi từ hắn vì nàng biết rõ Anh Không Thích sẽ không bao giờ mỉm cười với mình như vậy.Nàng nhìn  thấy hắn sẽ không cầm lòng được mà xem hắn là Anh Không Thích,cần phải cách xa hắn mới được.
-nếu không có gì nữa thì bổn công chúa đi trước đây,không hẹn gặp lại.
Tiêu Thần không cố níu giữ nàng,bây giờ vẫn chưa phải là lúc.
[-Diễm Đát,tuy nàng đã quên mất ta nhưng trong lòng ta luôn nghĩ đến nàng.Vốn dĩ ta nên đi tìm nàng,không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.Ta sẽ làm tròn lời hứa năm xưa.]
Diễm Đát cứ bước đi mơ hồ,không biết nên đi đâu.Dường như dù xung quanh có náo nhiệt bao nhiêu cũng không thể che lấp được đau thương trong lòng nàng.Nàng không dám đoán bừa tình cảm của hắn,không dám tùy tiện tiếp cận hắn,không dám oán trách sự lạnh nhạt của hắn.Yêu 1 người vốn dĩ là không hề sai,chỉ là đi trên những ngã rẽ không giống nhau.Yêu thương 1 người không có gì là sai,chỉ là không thể vĩnh viễn bên nhau.Đến cuối cùng dù cả thế gian này không có ai hiểu được đau khổ trong lòng nàng,nàng cũng không hối hận vì đã yêu hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net