-CHƯƠNG 4:LẶP LẠI GIẤC MỘNG-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-ta đã nói đừng đi theo ta mà.
Diễm Đát quả thật sắp phát điên rồi.Rõ ràng là nàng đã dùng huyễn thuật để rời khỏi nhưng không hiểu sao hắn vẫnn theo kịp nàng,làm thế nào cũng không cắt đuôi hắn được.Tiêu Thần vẫn khẽ cười,cứ như sự đau đớn vừa rồi chưa từng xảy ra.
-ngươi muốn sao đây?
-công chúa,người cho ta đi cùng.Ta muốn theo hầu hạ công chúa.
Câu này của hắn khiến Diễm Đát lặng người không nói nên lời.Vừa rồi nàng còn cảm thấy hắn là 1 kẻ rất cao ngạo,không ngờ hắn lại có thể nói ra những câu như vậy.Dáng vẻ này lại vô tình khiến nàng cảm thấy thích thú.Nàng thầm nghĩ nếu là 1 Vân Phi tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh thì sẽ như thế nào.Rồi Diễm Đát vội lắc đầu gạt bỏ ý nghĩ này.
-sao ta lại có thể nghĩ như vậy?Kẻ trước mắt vốn không phải là Vân Phi.
-công chúa,người có từng nghĩ đến khi người gặp được 1 người khác thì sẽ có thể thử thay đổi sang 1 loại tình cảm khác.
Những lời của Tiêu Thần đã đánh trúng điểm yếu của Diễm Đát.
{-hà tất không thử xem sao.Nếu có thể đặt tâm tư vào 1 người khác,biết đâu mình có thể sẽ không đau khổ như vậy nữa.}
-vậy từ nay ngươi đổi tên thành Vân Phi,làm nô lệ của bổn công chúa.
-tuân lệnh.
Cho dù Tiêu Thần nhìn ra được hình bóng của người đó ẩn sâu thẳm trong tim Diễm Đát nhưng hắn vẫn vì nàng mà không tiếc từ bỏ tất cả những gì mình có,không biết nên khen hắn vì yêu mà không quay đầu hay nên mắng hắn ngu xuẩn đây.Diễm Đát không thể phủ nhận từ sau khi Tiêu Thần xuất hiện bên cạnh,thế giới của nàng không còn lạnh lẽo như trước nữa.Cuộc sống hiện tại của nàng có nhiều niềm vui hơn đôi chút nhưng cảm giác hổ thẹn trong lòng lại càng lớn dần theo từng ngày.Nàng cảm thấy mình thật ích kỉ,ích kỉ đến mức buộc Tiêu Thần dùng thân phận của hắn để ở bên nàng.Việc này không công bằng đối với hắn.
-Anh Không Thích,ta hận ngươi.
Sự lạnh lùng tàn nhẫn của Anh Không Thích giống như ác mộng ám ảnh nàng,như con dao sắc nhọn đâm sâu vào trái tim nàng.Dưới gốc cây anh đào có 1 nữ tử đang say ngủ.Khóe miệng cười như không cười khiến người ta không khỏi hiếu kì suy đoán nàng đang mơ thấy gì,mơ thấy ai.Không ai chú ý thấy ở cách đó không xa có 1 người đang lặng lẽ nhìn nàng.Trong ánh mắt người đó không có chút gợn sóng hay những phong cảnh dư thừa kia,dường như chỉ có nàng ấy.Ánh mắt đó rất ấm áp,càng chứa đựng vô vàn cưng chiều.Hắn bước đến bên nàng nhưng không hề có ý đánh thức nàng,chỉ là muốn nhìn nàng ở cự li gần hơn.Hắn thấy nàng cười,thấy nàng nhíu mày nhưng lại không cách nào thấy được giấc mơ của nàng.Hắn quay lưng chuẩn bị rời khỏi thì nghe tiếng nữ tử đó gọi mình.
-Vân Phi...

Nàng không mở mắt,vẫn là dáng vẻ say ngủ.
-công chúa,người tìm ta có việc gì sao?
Hắn nghe thấy giọng nàng có chút khàn,có lẽ là bị nhiễm lạnh rồi.
-công chúa,đêm nay gió lớn.Người đừng ở đây nữa,cẩn thận bị nhiễm lạnh.
Nàng là công chúa Hỏa tộc,không thể nào bị bệnh nhưng không hiểu sao hắn vẫn vì quan tâm mà nhắc nhở nàng.Nếu là thường ngày thì Diễm Đát nhất định dùng tính khí đanh đá nói rằng bổn công chúa là thần không thể nào bị nhiễm lạnh được nhưng nàng của hiện nay đã thay đổi rồi.Có lẽ ngoài hắn ra thì không có ai biết được vì sao công chúa lại có sự thay đổi lớn như vậy.
-Vân Phi,ta mệt rồi.Rất muốn ngủ.
Diễm Đát trả lời hắn 1 cách yếu ớt.Nàng không giống trước kia tự xưng bổn công chúa nữa.Bây giờ nàng chỉ là 1 nữ tử bình thường có tình cảm,có bi thương,có yếu đuối của phàm nhân.
-công chúa,ta cõng người về.
Vân Phi kéo lấy tay Diễm Đát,bế nàng lên.Diễm Đát không hề giãy giụa cũng không mắng hắn hỗn xược,nàng tựa vào bờ vai của hắn.Vẫn là cách ăn mặc giản dị đó,vẫn là bề ngoài tương tự nhưng khác ở chỗ hắn không có hương hoa anh đào trên người.Hắn không phải Anh Không Thích,hắn chỉ là 1 phàm nhân.Hắn là Vân Phi nhưng hắn không còn là tên nô lệ trước kia nữa,vì bọn họ vốn là 2 người khác nhau.
{-Vân Phi,cứ để ta tùy hứng 1 lần được không?Dù ta biết hắn không phải là ngươi.}
Diễm Đát lại dần ngủ thiếp đi,ngủ rất yên bình.Lại là 1 giấc mộng,đó là lần đầu tiên nàng gặp hắn.Hoa rơi trong mơ biết bao nhiêu,đây là lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần duy nhất ở nơi đó không có Anh Không Thích.
-công chúa,thật ra hoa anh đào đẹp nhất không phải là lúc nở rộ mà là lúc rơi xuống.Hoa thơm tung bay chẳng phải sẽ càng khiến người động lòng hơn sao?
Dù là ác mộng hay mộng đẹp thì cuối cùng cũng sẽ có lúc phải kết thúc.Khi tỉnh lại,Diễm Đát phát hiện mình đang nằm trên giường.Nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Vân Phi,trong lòng không tránh khỏi cảm giác thất vọng.Nàng vốn nghĩ rằng hắn sẽ kề cận bên cạnh mình.Lúc này Vân Phi đem 1 chén canh gừng vào,cẩn thận đặt lên bàn.
-công chúa,ta nấu canh gừng cho người rồi.Người mau uống đi.
-Vân Phi,ta là Hỏa tộc công chúa thì cần gì phải uống cái này.
Diễm Đát dở khóc dở cười,Vân Phi trưng ra bộ dạng ủy khuất nhìn nàng.
-công chúa không uống thật sao?Chén canh này là Vân Phi tự tay nấu cho người đó.
-được,ta uống.
Diễm Đát bị hắn dán mắt không rời mà có chút không thoải mái nên đành uống chén canh đó,nào ngờ lại bị phỏng đến nhảy dựng lên.Vân Phi nhìn thấy bộ dạng này của Diễm Đát liền không nhịn được mà bật cười.
-ngươi...cười cái gì?
-dáng vẻ này của công chúa rất giống...
Hắn vẫn đang cười nhưng lại im lặng không dám nói tiếp nữa.
-giống cái gì?
Diễm Đát càng lúc càng mơ hồ,không hiểu hắn đang cười cái gì.Đến khi hiểu ra thì không kiềm chế được cơn giận mà vung roi.
-ngươi to gan lắm,dám nói bổn công chúa giống chó.
-đau quá.
-có sao không?Để ta xem sao.
Nhìn thấy Vân Phi bị đau,lửa giận của Diễm Đát chỉ trong phút chốc đã giảm bớt.Những lời tiếp theo của Vân Phi khiến đầu óc Diễm Đát trở nên mơ hồ.
-công chúa,cuối cùng người cũng cười rồi.Còn nhớ lúc chúng ta vừa quen biết,công chúa vẫn hay cười nhưng Vân Phi cảm thấy ở bên người lâu dần thì nụ cười của người lại ngày càng ít đi.
[-Diễm Đát,vì sao nàng phải che giấu bản thân sâu như vậy?]
Thần sắc Diễm Đát trở nên u ám,nụ cười cũng dần biến mất.
-ta đã rất lâu rồi không cười sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net