-CHƯƠNG 5:NHỚ NHUNG-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-ta muốn yên tĩnh 1 mình,ngươi lui ra đi.
Thái độ của Diễm Đát bắt đầu có vẻ né tránh,không dám nhìn hắn.
-Vân Phi cáo lui.
[-Diễm Đát,ta không cảm nhận được những tổn thương của nàng trong quá khứ.Ta chỉ hi vọng sau này ta có thể khiến nàng vui vẻ.]
Diễm Đát nhìn theo bóng lưng hắn,quả thật có vài phần giống Anh Không Thích.Diễm Đát không thể phủ nhận nhất cử nhất động hôm nay của nàng đều là vì xem Tiêu Thần thành Vân Phi.
{-Tiêu Thần,xin lỗi vì đã xem ngươi là hắn.Ban đầu rõ ràng đã nói là muốn thay đổi sang thứ tình cảm khác nhưng...Anh Không Thích,nếu chỉ vì hắn có tướng mạo giống chàng thì có thể trở thành vật thay thế cho chàng vậy xem ra tình cảm ta đối với chàng cũng chỉ có vậy thôi.Nhưng ta biết rõ hắn không phải là chàng,hắn cũng không thể thay thế được địa vị của chàng.Cho dù trong tim chàng chưa từng có ta,dù chàng chỉ luôn lợi dụng ta nhưng ta...nhưng ta...ta vẫn yêu chàng.}
-Băng tộc-
Bảo tọa Băng vương là thứ mà biết bao người ham muốn nhưng bị trói buộc trong đó không chỉ là sự tự do mà còn là những gì mà mình yêu quí trân trọng.

-muốn đi tìm nàng ta sao?
-ca,huynh không hiểu đâu.Đệ đã lợi dụng lừa dối Diễm Đát,làm tổn thương nàng ấy quá nhiều.Đệ còn chính tay giết chết phụ vương của nàng ấy,suýt chút là diệt cả Hỏa tộc.Nàng ấy sẽ không tha thứ cho đệ đâu.
-Thích,ta tin nàng ấy sẽ tha thứ cho đệ.
Ca Sách tin vào tình yêu,hắn nhìn ra được tình yêu tuy âm thầm nhưng sâu nặng mà Diễm Đát dành cho Anh Không Thích.Anh Không Thích mỉm cười tự giễu.
-nếu có thể ta thà không làm Băng vương,không cần thứ vinh quang này.Đến bây giờ ta mới nhận ra sự tự do đáng quí biết bao.Ta ước gì mình không phải là vương tử Băng tộc mà chỉ là 1 phàm nhân bình thường nhưng tất cả đã không thể quay lại được nữa.Diễm Đát,kiếp này ta đã phụ nàng.Nếu có kiếp sau,mong nàng sẽ vĩnh viễn không gặp lại Anh Không Thích.
-Thích,bây giờ ta và Lê Lạc rất hạnh phúc.Bọn ta đã cảm nhận được mọi vui buồn nhân gian,đã từng được tận hưởng tự do tự tại rồi.Kiếp này không còn gì hối tiếc nữa.
Ca Sách biết rõ tiểu đệ này đã vì mình hi sinh bao nhiêu,đã đến lúc hắn nên bù đắp cho Anh Không Thích rồi.
-đi tìm nàng ấy đi.Vị trí Băng vương với ta mà nói đã không còn là sự ràng buộc nữa,ta tin Lê Lạc sẽ đồng ý cùng ta ở lại Nhẫn Tuyết thành.Đây cũng là 1 thứ hạnh phúc.
-thuận theo tự nhiên đi.
Bây giờ hắn đã có thể rời khỏi nhưng hắn lại thiếu 1 lí do để có thể đi gặp nàng.Ngày hôm nay của Diễm Đát trải qua rất khổ sở.Không rõ là vì sự nhớ nhung Anh Không Thích,là sự hổ thẹn với Tiêu Thần hay là vì sự u ám của bầu trời hôm nay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net