Chap 4: Đi học và đe dọa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.00 am phòng Phàm Thao
-ANH CÓ ĐỊNH VÁC XÁC DẬY KHÔNG NGÔ DIỆC PHÀM?
-5' thôi mà Tiểu Thao...
-BAO NHIÊU CÁI 5' RỒI HẢ... ANH MÀ KHÔNG XUỐNG NHÀ TRONG 15' NỮA THÌ NHỊN ĐÓI MÀ ĐI HỌC NHÁ_ Câu nói "nhẹ nhàng" của Tử Thao vừa phát ra thì cái con rồng vốn đang quận chăn say giấc đột nhiên bật dậy với tốc độ ánh sáng lao thẳng vào WC (Còn làm gì trog đó thì khôg biết ^^).
-Ngoan..._ Hài lòng nhìn chồng yêu cậu buôg một câu rồi quay lưng xuống nhà.
Trog nhà vệ sinh:
-Nà ứ rư róng, ứ rư róng ư.. ì... ữa.. ỉ( Gì nữa nhỉ ). Ôi.. ệ .. ông.. èm.. át.. ữa (Thôi kệ không thèm hát nữa)
Vâg. Đó chính là cái bài hát quen thuộc mà sáng nào ông cũng hát, nhưg sáng nào cũng quên lời. Bài hát hay là thế mà bị ông ấy biến thành cái gì không thể địh hình ( Tội quá 😂😂😂)
"Diệc Phàm đẹp trai, tốt bụng, ngoan ngoãn...( Vô số ^^) có điện thoại nè"
-Phàm đẹp trai, tốt bụng, ngoan ngoãn ... ( x2) đang hát không rảnh_ Thản nhiên đáp lại
"Diệc Phàm đẹp trai, tốt bụng, ngoan ngoãn... (x3) có điện thoại nè"
-Haizz. Phiền phức!_ Réo hoài điếc tai anh bực tức bắt máy.
-A lô, tôi nghe!
------ Giải phân cách------
-Sao Phàm Phàm lâu vậy nè? Đừng nói ngủ nữa nhá! _ Nhìn đồng hồ đã hơn 15' rồi vẫn chưa thấy anh xuống cậu thắc mắc, bèn hướng lên lầu gọi anh_  NGÔ DIỆC PHÀM...
-Anh đây rồi! Mới có 15' đã nhớ anh rồi sao?_ Vừa xoa xoa mái tóc anh vừa trêu Tử Thao.
-Anh có tin em tống anh về Ngô Gia không hả? _ Thẹn quá hóa giận Tử Thao dọa anh.
- Chả phải đây là nhà của Ngô Gia sao?^^
-Anh... Hừ. Anh giỏi lắm, dám cặn em hả. Sopha nhá?_ Tử Thao vênh mặt thách thức.

-Thôi mà! Anh đùa với vợ tý thôi. Hề
-Ăn nhanh còn đi học trễ lắm rồi đấy^^_  Cuối cùng là Tử Thao đáng yêu của chúng ta đành phải chịu thua cáu con người lớn người mà tính không chịu lớn này.
Phàm's Pov
"Tiểu Bảo Bối dù có hi sinh cả cái mạng này, anh cũng nhất quyết bảo vệ em"
End Phàm's Pov
Đánh chén nhanh gọn bữa sáng cả hao nhanh chóng xách cặp ra ngoài và:
-Anh/em lấy xe đi_đồng thanh tập 1
-Sao lại là anh/em_ Đồng thanh tập 2
-Nè_ Đồng thanh tập 3
-Thôi đc mình oản tù tì quyết định đi_ Cái tên tuổi Trung học mà tính mẫu giáo lên tiếng đề nghị. Nhận đc cái gật đầu của Tử Thao, cả hai cùng sắn ống áo, ống quần chuẩn bị tư thế ( Không phải đánh nhau đâu ^^ hai bố 😂)
1...2...3
-Á. Anh thua rồi ừm... * Nhìn đồng hồ * Anh có 2' chúng ta sắp muộn rồi ^^_ Giao xong nhiệm vụ cần thiết cậu quay lưng đeo cặp ra ngoài chẳng thèm để ý xem mặt ai kia đã méo xệch từ lúc nào. Cậu đùa anh sao? Cái nhà thì rộng như rừng ý ( Hai bố là con gì mà xem rừng là nhà vậy 😅) Từ đây đến gara để xe không có đến vài trăm mét ý mà bắt anh đi trong 2'. Ông trời ơi sao ông bất công dữ vậy!
-Anh mà còn nhìn trời là 20' cũng chưa lấy đc xe đâu_ Thấy anh cứ đứng như trời trồng Tử Thao bèn mở lòng từ bi gọi hồn anh về với thực tại. Và sau một hồi tranh giành, đe dọa, đùn đẩy thì vợ chồng nhà Phàm Thao cx ngồi yên vị được trên xe và kết thúc buổi sáng được gọi là" bình yên" của họ.
Trên xe bây giờ không khí khá là yên tĩnh, Tử Thao chắc hơi mệt nên đã ngủ say bên ghế lái phụ, còn Diệc Phàm anh đang suy nghĩ một cái gì đó rất đăm chiêu. Quay qua nhìn người con trai bên ghế lái phụ anh lại cảm thấy đau lòng. Tại anh, chỉ tại anh mà cuộc sống bình yên của cậu bị đảo lộn thậm chí tính mạng cũng không đc an toàn. Người con trai ngoan hiền này cớ gì lại yêu phải một người như anh, một tên máu lạnh như anh không đáng đc yêu thương mới phải chứ?
"Ông trời ơi! Món quà này ông trao cho con có phải quá lớn không? Nó lớn và đáng giá như vậy làm sao con giữ nổi đây? "
-Anh nghĩ gì vậy?
-...
-Diệc Phàm.
-Hả? Em gọi anh sao?
-Em gọi nãy giờ mà anh không thưa? Có chuyện gì sao? Từ sáng tới giờ thấy anh không được vui?!_ Thấy Diệc Phàm kì lạ nên cậu quyết phải tra cho rõ ràng. Gì chứ! Bình thường ngồi trên xe không nhún bên này thì ông nhảy bên kia, không hát thì ông rap nói chung là chưa bao giờ thấy yên lặng như hôm nay. Cái này mà không lạ chết liền.
-Không, Anh không sao, thật đấy! Không có chuyện gì đâu! _ Cố mỉm cười để chấn an Tử Thao nhưng anh đâu biết, nụ cười gượng của anh có thể qua mắt ai chứ đừng hòng qua mắt cậu. Cậu rất muốn hỏi cho rõ nhưng thấy anh không muốn nói nên cũng thôi. Con người mà ai cũng phải có những điều riêng tư khôg muốn cho ai biết. Chấp nhận đợi anh, cậu tin anh chắc chắn sẽ nói cho cậu thôi. Tựa đầu vào cửa sổ cậu nhìn ra con đường tấp nập của Thủ đô. Dù trời đang rất lạnh , tuyết rơi phủ kín mặt đường nhưng xe cộ vẫn đi lại không ngớt, cậu và anh vốn không phải là những người thích những nơi tấp nập nên đã chọn cho mình một ngôi nhà gần như tách biệt với thế giới sôi động bên ngoài. Đeo vào tai chiếc tai phone cậu nhẹ ngân nga theo những bản nhạc, thế giới cậu cần chỉ có vậy, nhẹ nhàng và bình yên.
Đưa mắt nhìn Tử Thao anh trong đầu anh lại nhớ lại cuộc điện thoại hồi sáng
Fanbash:
-Ai?_ Hỏi cộc lộc
-"Không nhớ anh rồi sao? Kris"
"Kris! Người biết tên chỉ có... không phải chứ?"
-Lục Dương...
-"May là cậu còn nhớ anh^^"
-Chuyện?_ Anh thực sự chả muốn nói chuyện với anh ta tý nào.
-"Cậu vẫn ngắn gọn nhỉ Kris? Vậy anh đây cũng không lằng nhằng nhiều! Anh nghe anh em trong bang nói cậu muốn rời Devil sao?"_ Giọng nói anh ta đã nặng mùi sát khí khi nhắc đến chuyện này.
-Đúng_ Đương nhiên giọng của Diệc Phàm cũng mùi sát khí không kém.
-"Cậu nghĩ việc đó đơn giản quá rồi Ngô Phàm? Cậu quên quy định của Bang rồi sao?"
- Vậy anh cũng quên tôi là ai rồi sao?
-"Cậu..."
-Tôi nói rồi! Tôi chỉ đơn giản muốn rời bang, sống một cuộc sống bình yên như bao người! Không muốn liên quan đến Devil nữa.
-" Đúng tôi không thể làm gì cậu, còn người thân của cậu thì không chắc. HAHA" _Anh ta cười đắc chí uy hiếp Diệc Phàm
- Đừng bao giờ uy hiếp Ngô Phàm này. Tôi nói cho anh biết, tôi cấm mấy người động đến người thân của tôi, nếu không đừng trách tôi không nể  tình xưa. _ Nói xong Diệc Phàm cụp máy, không để bên kia kịp phản kháng câu nào. Mấy người kia tính làm gì,  tính hại bảobei của anh sao? ĐỪNG HÒNG
End fanbash---
Nghĩ lại cuộc nói chuyện với Lục Dương ánh mắt anh bỗng trở nên sắc lạnh nó khác hoàn toàn với anh mắt ôn nhu tinh nghịch hàng ngày.
Đối với anh gia đình người thân là nhất và Hoàng Tử Thao là ĐẶC BIỆT. Ai dám động vào cậu anh thề sẽ băm vằm ra làm trăm mảnh.
Mỉm cười nhìn cậu nhóc đang say giấc anh thực không muốn đánh thức cậu tý nào. Khuôn mặt cậu lúc ngủ thật bình yên làm sao? Cậu thật giống một thiên thần mà không đúng cậu đúng là thiên thần nhỏ của anh mà ( Nhỏ chỗ nào 😂😂)
Xoa xoa mái tóc của cậu anh sủng nịnh gọi cậu :
-Dậy nào baobei! Sắp đến nơi rồi
-Ưm...
-Dậy thôi! Em ngủ cả đường rồi còn gì! ^^_ Đúng là Tiểu Thao, không yêu gì chỉ yêu ngủ.
-Anh thật phiền phức quá đi_ Bực bội ngồi dậy vuốt lại mái tóc mà ai kia làm rối cậu trách móc.
-Em thật trẻ con baobei_ Anh lại bị cậu chọc cười, suốt ngày nói anh như trẻ con mẫu giáo anh thấy cậu giống trẻ sơ sinh hơn. Ai phá giấc ngủ của cậu, cậu lại bĩu môi giận dỗi. Thật hảo đáng yêu mà.
-Hứ... Mà anh đưa cặp của anh đây?
-Làm gì chứ? _ Nghe cậu nói anh giật mình rồi vồ lấy cặp ôm như báu vật ngàn năm ( Cũng là ngàn năm, nhưng mà là ngàn năm không giặt 😂😂😂)
-Em nói đưa đây?_ Gằn giọng cậu nhắc lại
-Anh sai rồi mà! Nhưng cho anh mang nốt hôm nay thôi_ *năn nỉ*
-Không đưa đây nhanh.
Ngậm ngùi lôi ra trong cặp quyển từ điển Anh đưa cho cậu. Anh lưu luyến không muốn dời mãi đến khi cậu hết kiên nhẫn thô bạo dựt lấy anh mới chịu buông.
-Ngoan... Vậy mới là Người yêu em chứ.
Nộp giao xong hung khí phạm tội của Diệc Phàm cũng là lúc hai người tới cổng trường EXO-L_ một ngôi trường danh giá nhất Trung Quốc.
Bước ra khỏi xe với trang phục gọn gàng nhất cả hai cất tiếng chào:
-Chào mọi người!^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net