CHAP 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh sắp xếp cho Pông Chuẩn một phòng ngủ riêng. Sau đó, cô quyết định qua ngủ cùng Trang Pháp, cảm thấy cần thiết để làm rõ mọi chuyện và an ủi em.

Khi cả hai nằm trên giường, Diệp Anh quay sang nhìn Trang Pháp, ánh mắt lo lắng và dịu dàng.

“Trang Pháp, chị muốn nói chuyện với em một chút. Hôm nay em đối xử với chị rất lạ. Có phải em đang ghen khi Pông Chuẩn đùa rằng chị và cậu ấy đang yêu nhau không?”

Trang Pháp không nhìn Diệp Anh, chỉ im lặng.

“Em biết không, chị không muốn em hiểu lầm chuyện đó. Chị không yêu nữ nhân, và giữa chị và Pông Chuẩn chỉ là tình bạn thân thiết”

Trang Pháp vẫn không nói gì, ánh mắt trầm mặc, lặng lẽ.

“ Em có thể nói cho chị biết em đang nghĩ gì không? Chị rất lo lắng cho em.”

Cuối cùng, Trang Pháp thở dài, nhìn thẳng vào mắt Diệp Anh.

“Em... em chỉ cảm thấy bối rối. Em không biết mình đang cảm thấy gì. Có lẽ em đã quá nhạy cảm”

“Chị hiểu mà, Trang Pháp. Nhưng chị muốn em biết rằng chị luôn quan tâm và yêu thương em. Em là một phần quan trọng trong cuộc sống của chị”

“Em cũng rất yêu chị, Diệp Anh. Em chỉ sợ mất chị thôi”

“Em sẽ không mất chị đâu, Trang Pháp. Chúng ta sẽ luôn bên nhau, dù có chuyện gì xảy ra”

Trang Pháp dựa vào lòng Diệp Anh, cảm nhận sự ấm áp và an ủi từ cô.

“Em xin lỗi vì đã làm chị lo lắng”

“Không sao đâu, em yêu. Chỉ cần em hiểu rằng chị luôn ở đây vì em, mọi chuyện sẽ ổn thôi”

Hai người nằm im lặng trong bóng tối, cảm nhận sự gắn bó và tình cảm ngày càng sâu đậm. Diệp Anh nhẹ nhàng thì thầm vào tai Trang Pháp

“Ngủ ngon, Trang Pháp. Chị sẽ luôn ở đây, bảo vệ em”

“Ngủ ngon, Diệp Anh”

Trong khoảnh khắc đó, mọi lo lắng và bối rối đều tan biến, chỉ còn lại tình yêu thương và sự gắn bó không thể tách rời giữa hai người. Một mối quan hệ mà không điều gì có thể thay đổi được, mãi mãi bền chặt như vậy.

Buổi sáng hôm sau, Trang Pháp thức dậy với một tâm trạng phấn chấn hơn hẳn. Cô vui mừng nhận ra rằng Diệp Anh đã bắt đầu xưng "chị" với mình thay vì "tôi", điều này làm cô cảm thấy gần gũi và thân thiết hơn rất nhiều.

Diệp Anh dậy sớm, xuống bếp chuẩn bị món cháo sườn mà Trang Pháp thích nhất. Sau khi nấu xong, cô lên gọi Trang Pháp dậy, tiện thể ghé qua phòng của Pông Chuẩn để mời cô bạn thân cùng xuống ăn sáng.

“Trang Pháp, dậy thôi em. Chị đã nấu món cháo sườn em thích rồi”

Trang Pháp mở mắt, cười tươi khi nghe giọng nói của Diệp Anh. Cô vội vàng ngồi dậy, chạy ra mở cửa.

“Chị Diệp Anh, em dậy ngay đây”

Diệp Anh cười, sau đó bước qua phòng của Pông Chuẩn và gõ cửa.

“Pông Chuẩn, dậy đi. Xuống ăn sáng nào”

Pông Chuẩn mở cửa, vẻ mặt phấn khích.

“Cậu tự tay nấu ăn cho tôi? Hôm nay đúng là ngày đặc biệt”

Diệp Anh mỉm cười, nhưng không quên nhắc nhở

“Nhưng món này chủ yếu là dành cho bé con của tôi”

Pông Chuẩn cười lớn, hiểu ý bạn mình.

“Bé con của cậu may mắn thật đấy”

Cả ba xuống bếp cùng ăn sáng. Pông Chuẩn, vui mừng vì món cháo ngon lành, khen ngợi không ngớt.

“Cháo sườn ngon thật, Diệp Anh. Cậu đúng là đầu bếp tài ba”

Diệp Anh mỉm cười nhìn Trang Pháp, cảm thấy hạnh phúc vì thấy em vui.

“Em thích là chị vui rồi”




















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net