Chương 33: Hỏa Phượng Hồi Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ÁNH SÁNG VĨNH CỬU

Chap 33: Hỏa phượng hồi sinh

Triệu Vỹ rất bàng hoàng khi nhìn thấy bộ mặt thật của ả ta, thì ra ả ta là một con mèo khổng lồ sao, vậy là mình đang bị yêu quái đe dọa sao!?Lúc này Triệu Vỹ đang cảm thấy rất sốc, anh không nghĩ rằng thời đại ngày nay lại còn có sự xuất hiện của yêu quái ngay giữa ban ngày ban mặt nữa chứ, bây giờ mình nên làm gì đây, chắc phải nghĩ cách chạy trốn khỏi ả ta mà thôi!Vừa suy nghĩ trong đầu như vậy anh liền hét lên:
-Thì ra cô là miêu tinh sao?!
-He he, mày đoán đúng rồi đấy, biết điều thì mau đưa viên đá màu hồng mà mày đang giữ trong người ra mau, bằng không thì miêu tinh ta sẽ tiễn mi xuống thế giới âm hồn, he he!-Ả ta hét lên
-Tôi sẽ không đưa viên đá này cho cô đâu, đừng hòng!-Triệu Vỹ cũng hét lên
-Vậy là mày chọn cái chết chứ gì!-Vừa dứt lời ả ta liền lao tới định dùng móng vuốt nhọn của ả mà lao tới tấn công Triệu Vỹ
-Miêu tinh, ngươi mau dừng tay lại!-Một giọng nói bất ngờ phát ra
Triệu Vỹ đang đứng chết trân khi nhìn thấy móng vuốt nhọn của ả ta sắp lao trúng vào người mình, bỗng dưng anh nghe thấy một giọng nói phát ra bất ngờ ngay lúc đó, anh vội quay lại ngước nhìn, lúc này anh nhìn thấy một cô gái có một mái tóc màu trắng, hình như cô ấy cũng cỡ tuổi anh thì phải, trên tay cô ấy đang cầm một ngôi sao màu vàng sáng chói, cô gái ấy nhìn về phía ả ta mà hét lên:
-Yêu quái các ngươi dám lộng hành sao, nay ta ban lệnh của thiên giới mà ra tay trừng trị ngươi, hô biến!
Và tức thì sau câu nói đó, một nguồn sáng màu vàng kim chiếu ra từ ngôi sao màu vàng mà cô gái ấy đang cầm trên tay mà chiếu về phía ả ta, nguồn ánh sáng ấy chiếu vào người ả ta khiến ả ta hét lên rồi tan biến đi trong chớp mắt trước mặt Triệu Vỹ, phép thuật của cô gái này quả là thần kì!Sau khi đã trừng trị yêu quái xong, cô gái tóc trắng ấy vội thu lại ngôi sao nhỏ màu vàng mà mình đang cầm trên tay rồi định bay đi lên trên những tầng mây trên cao kia, cô đang định bay lên trên đó thì bất ngờ nghe thấy một tiếng hét thất thanh:
-Cứu tôi với, ở đây có một con nhện khổng lồ!
Cô gái có mái tóc màu trắng bạc ấy quyết định bay đến chỗ kia để giải cứu cho người vừa kêu cứu hồi nãy, thế là cô quyết định bay đi, còn lại một mình Triệu Vỹ đứng đó và nhìn theo hướng cô gái đó vừa bay đi mà trong lòng anh cảm thấy rất bất an cho cô và thế là anh quyết định chạy theo hướng cô vừa bay đi để có thể giúp được gì đó cho cô ngay lúc này.

-Không, anh đừng lại đây mà, tôi xin anh đó!-Cậu vừa khóc lóc vừa cầu xin Nhật Vương đừng đi về phía mình nữa
, Nhật Vương với đôi mắt lộ rõ sát khí mà đang tiến gần về phía cậu, anh ta mỉm cười nhẹ trên môi khi nhìn thấy hình ảnh cậu đang vừa khóc lóc vừa cầu xin anh, anh chợt có một chút dao động trong lòng mình, anh đang suy nghĩ xem liệu có nên tha cho cậu không, nhưng nếu anh tạm tha mà bỏ qua cho cậu thì không lẽ anh lại phản bội lại lời mẹ mình dặn dò sao, anh như muốn phát điên lên mà không biết nên làm thế nào hết. Trong lúc anh đang suy nghĩ xem mình nên làm thế nào, cậu thấy anh ta đang dừng lại để suy nghĩ điều gì đó, cậu nhìn thấy có một cái máy cưa đã cũ kĩ gần đó, đây là cơ hội để chạy trốn và thế là cậu lén lăn người mình tới chỗ cái máy cưa cũ đó mà cố gắng để máy cưa xẹt trúng sợi dây đang trói tay mình, hình như cái máy đó còn dùng được thì phải, nó đã cắt đứt được sợi dây đang trói hai bàn tay cậu, rồi cậu dùng bàn tay mình để mở cái sợi dây trói ở đôi chân mình nữa là xong, như thế là không còn bị trói nữa rồi, vậy là có cơ hội để mình thoát ra khỏi đây rồi, phải mau chạy khỏi đây thôi!Nghĩ là làm, cậu quyết định chạy đến cánh cửa đằng kia để thoát ra ngoài, và thế là cậu đã chạy ra khỏi căn phòng đó.Liệu cậu có thể chạy thoát khỏi đây được không?Nhật Vương chợt nhớ ra là mình đang canh chừng cậu không cho cậu thoát ra khỏi đây, nhưng mà anh vừa quay sang nhìn thì thấy cậu đã chạy đi đâu mất rồi và rồi anh nghe thấy tiếng la hét của tên bắt cóc cậu đang cố đuổi theo cậu khi nhìn thấy cậu đang cố gắng trốn thoát ra ngoài.
-Mày mau đứng lại đó, thằng nhóc kia!-Tên bắt cóc cậu vừa la hét vừa cố gắng đuổi theo bắt cậu lại
Còn về phía cậu lúc này, cậu đã nhìn thấy cái cửa lớn ở bên ngoài nhà máy cũ này, cậu đã chạy qua cánh cửa đó và đã kịp chạy thoát ra bên ngoài. Tên bắt cóc cậu và Nhật Vương cố gắng đuổi theo cậu, cậu quay người mình ra đằng sau lưng mà nhìn thấy hai người họ sắp đuổi kịp mình rồi sao, thế là cậu liền chạy băng sang đường mà không nhìn thấy có một chiếc xe ô tô đang đi tới ở phía trước mặt cậu và thế là...
-Rầm!- Một tiếng động lớn vang lên

-Không, Quang Lộc!-Nhật Vương hét lớn lên khi tận mắt chứng kiến nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trên

Tuyết đang rơi trắng xóa rất nhiều tại khu rừng Băng Tuyết chết chóc này của thị trấn Cốc Vũ vốn thuộc thành phố Diễm Châu thần bí này. Trấn Vũ nhìn thấy Như Mỹ có vẻ không chịu được thời tiết giá rét ở khu rừng này rồi, hai tay của cô lạnh cóng hết rồi mà còn run hết cả lên, với lại cô còn rất là sợ tuyết nữa chứ. Hắn phải nghĩ ra cách nào đó để làm tan băng hết khu rừng Băng Tuyết này mới được, để suy nghĩ thử thôi có cách nào làm tan băng ở đây hết đây, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu anh, phải rồi là câu thần chú đó. Thế là hắn quay sang Trịnh Văn mà hỏi anh ta:
-Anh có biết triệu hồi một chú chim thần không?
Trịnh Văn đang thấy rất lo cho cô em gái Như Mỹ của mình, bất chợt nghe câu hỏi mà Trấn Vũ vừa mới hỏi anh, anh liền trả lời:
-À, tôi biết, nhưng mà chú chim của tôi triệu hồi là chim hư không mà, nó chỉ biết sử dụng quả cầu nguyền rủa thì làm sao mà biết thổi ra lửa làm tan băng ở đây được chứ?
-Tôi biết chứ, nên ngay bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau kết hợp sức mạnh của cả hai chúng ta lại và hồi sinh tạo ra một chú chim phượng hoàng lửa, có nó chúng ta sẽ làm tan chảy hết băng tuyết ở nơi đây, anh hiểu chứ!?-Trấn Vũ bình tĩnh mà đáp lại
-Tôi hiểu ý anh rồi, được thôi, bây giờ chúng ta cùng nhau hóa phép thôi!-Trịnh Văn gật đầu như đã hiểu ý của Trấn Vũ nói với anh nãy giờ mà đồng ý giúp hắn
-Được rồi, bây giờ chúng ta kết hợp sức mạnh của mình lại xem sao!-Trấn Vũ gật đầu đáp lại
-Hỡi dòng thời gian vô tận, hỡi sức mạnh phi thường của vạn vật, xin hãy nghe lời thỉnh cầu của chúng tôi mà hãy hiện ra phượng vũ thần thánh giúp chúng tôi đập tan đi cái lạnh ngàn năm này, quả cầu lửa và chim ma thần hãy tiến lên và hợp thể lại nào, HAYHAHALL!
Tức thì sau câu thần chú đó, từ trên cao của bầu trời băng tuyết xuất hiện một chú chim phượng hoàng lửa cực đẹp với những đốm lửa chuyển động xung quanh những chiếc lông vũ bảy màu tuyệt đẹp trên đôi cánh đầy ma lực của chú chim thần đó. Trịnh Văn và Trấn Vũ rất vui mừng khi biết hai người họ đã thành công trong việc triệu hồi chú chim phượng hoàng ngàn năm này rồi, bây giờ hai người cần phải tiến hành ra lệnh cho phượng hoàng lửa kêu ngài ấy làm tan băng tuyết ở đây với được, hai người đang định ra lệnh cho phượng hoàng lửa làm tan băng ở khu rừng này thì bất ngờ họ nghe được một tiếng hét xé tai vang lên:
-Bọn người các ngươi là ai mà sao dám lộng hành ở nơi này hả!?
Như Mỹ, Lý Viễn, Trịnh Văn và Trấn Vũ quay lại nhìn thì thấy người đang hét lên đó lại chính là một chàng trai có mái tóc màu bạch kim, người này hình như đang đứng ở trên một cây thông ở đằng xa kia thì phải, không lẽ anh chàng này chính là quái vật tuyết mà người dân nơi đây vẫn thường đồn đại sao!?

-Mọi người ơi, tôi đã đi tìm khắp nơi trong đài truyền hình này mà không thấy cậu bé vừa nãy đâu cả!-Tiến Khang hét lên sau khi anh tất bật đi tìm kiếm cậu khắp nơi trong đài truyền hình
-Cái gì, không lẽ em ấy..., thôi đúng rồi, vụ lần này chắc chắn là do bà ta gây ra mà!-Vương Tuấn rất hoảng sợ khi biết cậu không có ở đây
-Vậy bây giờ chúng ta đến đồn cảnh sát báo án đi!-Linh Chi và Ngô Kiến Mặc vội nói với Vương Tuấn khi hay tin cậu không còn ở đây nữa mà rất có khả năng cậu bị bọn người xấu nào đó bắt đi mất rồi
-Hay là cậu thử gọi điện thoại cho Quang lộc em cậu xem sao, biết đâu em ấy có việc phải đi về nhà thì sao!?-Trần Minh quay sang nói với anh
-Không được, em trai tôi không có sử dụng điện thoại, mà nếu đúng là có việc bận phải đi về nhà thì em ấy cũng phải nói trước với tôi một tiếng chứ, đằng này thì lại không có, tôi lo quá đi!-Vương Tuấn vừa nói vừa run rẩy sợ hãi nghĩ rằng có thể cậu đang gặp nguy hiểm

-Anh vợ tương lai ơi, ở đây có chuyện gì mà mọi người căng thẳng vậy?-Đó là tiếng của Triệu Phi và Trịnh Hạo cất lên, vậy là cuối cùng hai người cũng đã đi tới đài truyền hình Sakura-Fly để đi tìm cậu rồi!
-Các cậu đến tìm em trai tôi hả, thằng bé hình như đang gặp nguy hiểm gì rồi!-Vương Tuấn run rẩy trên đôi vai anh rồi cất giọng nói
-Cái gì, không lẽ em ấy có chuyện gì rồi sao!?-Triệu Phi và Trịnh Hạo hét lên
-Vậy bây giờ phải làm sao để đi tìm em ấy đây!-Hải Luân cũng đang thấy rất lo lắng cho cậu
-Em ấy chắc không có chuyện gì đâu!-Triệu Thanh đang cầu xin ông trời đừng để cho người anh yêu xảy ra chuyện gì nguy hiểm hết
-Không biết bây giờ Quang Lộc đang ở chỗ nào đây, tôi thấy lo quá!-Thiếu Kì run rẩy nói
-Ring ring!-Tiếng chuông điện thoại trong túi áo Vương Tuấn vang lên, Vương Tuấn nghe thấy tiếng chuông kêu trong túi áo mình nên anh vội lấy nó ra khỏi túi áo mình rồi bắt máy lên xem ai đang gọi cho anh vào lúc cấp bách như thế này, anh cất giọng:
-Alô, ai gọi vậy, có phải là em không Quang Lộc!?
-Alô, là anh phải không, là tôi gọi cho anh đây, Nhật Vương!-Tiếng của Nhật Vương ở đầu dây bên kia
-Sao cơ, là cậu sao, mẹ cậu bắt mẹ tôi và người nhà tôi còn không đủ sao, sao bây giờ bà ta lại cố bắt thêm Quang Lộc em trai iu dấu của tôi nữa, rốt cuộc mẹ con các người đang có âm mưu gì đây!-Vương Tuấn hét lên khi anh biết người đang gọi điện thoại cho mình là Nhật Vương, chính là con trai của bà mẹ kế kia và cũng đồng thời là đối thủ trên thương trường làm ăn của anh
-Được rồi, tạm thời bỏ qua hết mọi chuyện cũ giữa hai người chúng ta đi, bây giờ cậu mau lái xe đi đến bệnh viện Hạnh Phúc ở gần đây đi!-Nhật Vương bình tĩnh đáp lại
-Sao cậu lại kêu tôi đến bệnh viện Hạnh Phúc?-Vương Tuấn cảm thấy thắc mắc khi không cậu ta lại kêu mình đi đến bệnh viện làm gì vậy kia chứ
-Thực ra, Quang Lộc, em trai cậu đang ở chỗ tôi và em ấy...em ấy bị xe ô tô đụng trúng rồi, tôi đang đưa em ấy đến bệnh viện Hạnh Phúc, cậu mau đến đây nhanh đi!-Nhật Vương hét lên thật to trong điện thoại rồi lặng lẽ cúp máy
-Cái gì, cậu nói Quang Lộc của tôi bị xe...xe ô tô đụng trúng rồi sao!!?-Vương Tuấn hét lên trong đau khổ rồi anh lạnh lùng dùng ngón tay trỏ cúp máy
-Anh nói sao cơ, cậu nhóc ấy bị xe đụng trúng rồi sao!?-Linh Chi nghe thấy câu nói đó từ miệng Vương Tuấn phát ra mà cô sững sờ hét lên
-Sao cơ, vậy bây giờ em ấy đang ở đâu vậy, nói cho tôi biết đi mà!-Những chàng trai đồng thanh hét lên khi nghe thấy tin dữ này
-Em...em ấy đang ở bệnh viện Hạnh Phúc, chúng ta phải mau đi tới đó thôi!-Vương Tuấn thất thần nói
-A, tôi biết bệnh viện đó, để tôi dẫn mọi người đi đến bệnh viện đó cho, bởi vì mẹ tôi đang nằm viện ở đó mà!-Linh Chi hét lên ra hiệu cho mọi người mau đi theo cô
Mọi người gật gù đồng ý để cho Linh Chi dẫn đường đi tới bệnh viện đó, trong khi đó Vương Tuấn đang lái xe chở mọi người đi đến đó mà trong lòng anh như sụp đổ hoàn toàn, liệu em trai iu dấu của anh là cậu có tỉnh dậy được nữa không sau vụ tai nạn vừa nãy, có làm sao không, phải mau tăng tốc đến đó thôi, vừa suy nghĩ như vậy trong đầu anh liền mở hết vận tốc tối đa trên xe ô tô của mình mà lái xe thật nhanh đi tới chỗ cậu!
Hết chap 33!

THÔNG TIN NHÂN VẬT:
Nhật Vương
-Cao 1m85 và nặng 64kg.
-Tuổi: 27
-Màu yêu thích: màu đỏ và màu đen
-Món ăn ưa thích: chocolate và phở bò
-Phép thuật: Chưa có thông tin
-Gia đình:
+Ba anh là Trần Lộc, ông cũng chính là ba ruột của Quang Lộc nhà mình đó các bạn, hiện tại ông ta đang sống với người vợ sau của mình, cũng chính là bà Cố Oánh
+Mẹ anh là Cố Oánh, bà ta chính là mẹ kế của cậu, người phụ nữ này trước kia là thư kí của ba cậu, bà vì muốn tranh đoạt tài sản nhà cậu mà đã lên âm mưu với người kia để đuổi mẹ cậu ra khỏi nhà.

Giới thiệu chap sau:
-Quang Lộc của tôi mà có chuyện gì thì thôi sẽ không tha cho hai mẹ con cậu đâu!-Vương Tuấn hét lên
-Tôi không cố ý để cho em ấy gặp chuyện này đâu mà, tôi cũng không muốn làm hại em ấy như lời mẹ tôi dặn đâu, tôi xin lỗi!-Nhật Vương ấp úng trả lời
-Hu hu, Quang Lộc, anh xin em đừng chết mà!-Vương Tuấn vừa nắm chặt tay mình mà cầu xin ông trời đừng bắt em trai của anh đi
Đón xem chap 34- Tinh linh biến đổi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net