Chương 36: Anh Hai Không Phải Anh Ruột Của Em Sao!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ÁNH SÁNG VĨNH CỬU

Chap 36: Anh hai không phải là anh ruột của em sao!?

-Mẹ hãy nói thật cho con biết đi, con không phải là con ruột của mẹ đúng không?-Vương Tuấn cất giọng nói
-Vương Tuấn à, con nghe mẹ nói nè, chắc là bảng két quả xét nghiệm máu này có vấn đề gì đó nên mới có sự nhầm lẫn này, con vốn là con trai của mẹ mà!-Mẹ cậu cầm trong tay bảng xét nghiệm máu mà Vương Tuấn vừa đưa cho bà mà người bà khẽ run lên bần bật
-Mẹ à, vậy ra mỗi lần con đi khám sức khỏe gì đó thì mẹ lại nói muốn đi theo con đến bệnh viện cho yên tâm, nhưng thât ra là mẹ muốn đi theo con đến bệnh viện chỉ để gặp riêng bác sĩ để làm giả bản kết quả khám sức khỏe của con đúng không, mẹ hãy nói thật ra đi!-Vương Tuấn hét lên
-Vương Tuấn à, mẹ...mẹ!-Mẹ cậu không thể nói thêm lời nào được nữa trước mặt Vương Tuấn lúc này
-Mẹ à, thì ra bấy lâu nay mẹ đã giấu con chuyện lớn như thế này, thôi con hiểu rồi, tạm biệt mẹ, con đi đây!-Vương Tuấn quyết định rời khỏi nhà cậu nhưng mà có một bàn tay đã nắm lấy tay anh lại
-Con đừng đi mà Vương Tuấn, được rồi, mẹ sẽ nói hết cho con nghe mà, chỉ cần con đừng rời xa gia đình mình mà, được không con!-Mẹ cậu nắm lấy bàn tay anh lại mà nức nở nói hết ra mọi chuyện
Rồi bà bắt đầu kể lại những chuyện quá khứ đau lòng mà bà không muốn nhắc đến đó:
-Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ 32 năm trước, lúc đó mẹ đang làm người giúp việc cho một gia đình giàu có, lúc đó ông bà chủ trong gia đình đó rất khinh rẻ những người giúp việc, hai người họ còn thường xuyên đánh đập và bỏ đói những người làm công, giúp việc cho gia đình họ, mẹ cũng từng bị như vậy, lúc đó mẹ mới chỉ là một cô gái 16 tuổi mà thôi, vì hoàn cảnh mồ côi từ nhỏ mà mẹ phải xin vào làm việc trong gia đình họ để có thể kiếm thêm tiền lo cho cuộc sống hằng ngày của bản thân mình, mẹ còn nhớ vào lúc đó, có một hôm vì lỡ tay làm rớt một cái bình hoa quý xuống đất mà mẹ đã bị bà chủ đánh đập không thương tiếc, họ còn bỏ đói mẹ nữa chứ, cũng may là chính lúc đó mẹ đã tình cờ gặp được một người mà đến tận bây giờ mẹ vẫn còn nhớ như in về khuôn mặt của người đó, đó chính là cô chủ của mẹ, cô ấy chính là con gái duy nhất của hai ông bà chủ trong gia đình giàu có đó, cô gái ấy nhìn thấy vết thương trên người mẹ do bị bà chủ đánh đập thế là cô đã nắm lấy tay mẹ và dẫn mẹ đi đến phòng của cô, cô bước vào phòng và liền mở tủ ra lấy hộp cứu thương y tế rồi cô chủ vội lấy thuốc đỏ và bông băng ra để băng bó lại vết thương trên người mẹ, sau khi băng bó xong, cô ấy còn hỏi mẹ có đói bụng lắm không, mẹ không muốn lợi dụng lòng tốt của cô chủ nên đã nói mình không đói nhưng thật ra là mẹ đang đói bụng cồn cào, cô chủ mỉm cười khi nghe mẹ nói như vậy, cô bèn đi xuống nhà bếp và mang thức ăn lên cho mẹ, còn nói với mẹ là hãy tự nhiên ăn đi không sao đâu mà, lúc đó mẹ cảm thấy rất hạnh phúc khi biết rằng ngoài các sư cô ở trong trại mồ côi mà mẹ ở từ nhỏ ra vẫn còn có một người quan tâm mẹ đến như vậy và kể từ ngày đó, mẹ với cô chủ đã trở thành những người bạn rất là thân thiết và luôn chia sẻ cho nhau những chuyện khó nói ra trong lòng. Có một hôm, nhân lúc làm xong hết mọi chuyện mà ông bà chủ vừa giao cho mẹ làm, mẹ liền vui vẻ đi đến phòng mà tìm gặp cô chủ để nói chuyện, lúc vào phòng mẹ thấy trên khuôn mặt của cô chủ hình như đang có điều gì đó buồn bã và khó nói ra lắm thì phải, mẹ liền mỉm cười nói với cô chủ là hãy cứ nói ra cho tôi nghe hết đi, nhất định là tôi sẽ giữ bí mật cho cô chủ mà, cô chủ nhìn mẹ mà cảm thấy như đã an lòng hơn sau câu nói vừa rồi của mẹ, cô ấy liền kể với mẹ rằng cô ấy đang yêu một người con trai cỡ tuổi cô ấy, người con trai mà cô chủ yêu chỉ là một người làm công nghèo nàn trong một gia đình giàu có ở kế bên khu phố bên kia, cô chủ rất yêu người con trai ấy nhưng cô biết rằng ông bà chủ sẽ không đồng ý để cho cô lấy anh chàng nghèo ấy nên cô chủ đã quyết định bỏ trốn khỏi căn nhà mà mình đang sống để đi theo chung sống với chàng trai ấy, mẹ cố sức ngăn cản cô chủ đừng bỏ đi nhưng cô chủ vì quá yêu người đó nên cô ấy đã van xin mẹ hãy giúp cho cô ấy bỏ trốn ra khỏi nhà, mẹ thấy cô chủ rất tội nghiệp thế là mẹ đã gật đầu đồng ý giúp cô chủ bỏ trốn ra khỏi ngôi biệt thự đó, sau khi giúp được hai người họ đến với nhau, trong lòng mẹ vẫn còn cảm thấy rất bất an và lo lắng cho hai người họ, liệu họ có được an toàn mà mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau hay không đây!Và đúng như những gì mà mẹ đã lo lắng từ trước, có người nào đó đã báo lại cho ông bà chủ nghe về nơi ở hiện tại của cô chủ và người con trai làm công đó, nghe xong ông bà chủ rất giận dữ, họ liền đi đến nơi đó ép cô chủ phải mau quay về nhà nhưng cô ấy vẫn kiên quyết từ chối và xin ba mẹ cô hãy đồng ý cho cô được chung sống với người con trai này, ông bà rất bực tức khi nghe cô chủ nói vậy nên họ liền hậm hực bỏ về. Mẹ cảm thấy rất nhẹ nhõm trong lòng khi ông bà chủ đã không làm việc gì hại đến họ, mỗi tháng một lần mẹ đều qua nơi ở mới của cô chủ và thăm cô ấy cũng như theo dõi cuộc sống hiện tại của cô ấy.
-Em mới đến chơi hả, mau ngồi xuống uống nước đi!-Cô gái tóc nâu nhìn thấy mẹ cậu đến thăm mình thế là cô liền vui vẻ mà đi tới kéo tay mẹ cậu vào trong nhà
-Kìa cô chủ, cô chủ đã có thai rồi nên phải cẩn thận đi lại chứ, em tự đi được mà!-Mẹ cậu đáp lại
-Hi hi, chị biết rồi, chị sẽ chú ý cẩn thận đi lại mà, mà em không được gọi chị là cô chủ nữa đó, chúng ta vốn là chị em kết nghĩa của nhau mà!
-Được rồi, mà anh ấy đâu rồi hả chị, anh ấy không ở nhà để chăm sóc chị sao!?
-À, em hỏi anh Tuấn Anh à, anh ấy vừa mới ra ngoài đi mua đồ giúp chị, chắc cũng sắp về rồi ấy!
-Thì ra là vậy, anh ấy thật là một người chồng chu đáo mà, a đúng rồi, vậy là chị sắp sinh em bé rồi thì phải, em xin chúc mừng chị!
-Hi hi, cảm ơn em, được rồi, bây giờ chị phải đi vào trong nhà nấu cơm mới được!
-Vậy để em phụ chị nha!

-Được rồi, vậy chị nhờ em phụ giúp nhé!
Kể đến đây mà nước mắt của mẹ cậu đã rưng rưng rớt xuống đôi gò má, bà nghẹn ngào mà kể tiếp câu chuyện cho Vương Tuấn nghe:
-Vào ngày cô chủ sinh đứa bé đó ra đời, mẹ đã ở bên cạnh cô chủ mà phụ giúp đỡ đẻ trong việc sinh đẻ của cô ấy và rồi một tiếng khóc chào đời của đứa bé đã vang lên "oa oa oa!", cô chủ nằm mệt mỏi trên giường mà khi nghe thấy tiếng khóc ấy vang lên inh ỏi, cô chủ liền mỉm cười vui sướng vì từ đây cô ấy đã là một người mẹ thực sự rồi, mọi việc đáng lẽ đã tốt đẹp và hạnh phúc viên mãn rồi, nhưng mà, hu hu, mẹ không ngờ rằng cuối cùng mọi chuyện lại kết thúc bi kịch đến như vậy, đó là vào lúc mấy tháng sau khi sinh con xong, cô chủ bất ngờ gọi điện thoại nói cho mẹ biết cô chủ đang bị một nhóm người truy đuổi, bọn chúng tự nhiên xông vào nhà cô chủ và đã ra tay bắn chết chồng của cô chủ, cô chủ nhìn thấy từ trong phòng ra mà không khỏi kinh hoàng và hoảng sợ và rồi cô ấy vội ẵm đứa bé nhỏ trên tay mình và trốn thoát ra khỏi cửa sau ngôi nhà, sau khi chạy thoát khỏi bọn chúng, cô chủ đã gọi điện thoại cho mẹ nói rằng cô ấy đang cần gặp và nói với mẹ một chuyện rất là quan trọng nên cô ấy bảo mẹ đến chỗ đó mau lên, mẹ nghe điện thoại xong mà vội cúp máy đi đến chỗ cô chủ đã hẹn, mẹ đi đến đó và nhìn thấy cô chủ đang bồng đứa con trai nhỏ của cô chủ trên tay, cô ấy bèn nói:
-Hu hu, chị sợ quá, có một nhóm người lạ mặt đang truy đuổi hai mẹ con chị, không biết có bị bọn chúng tìm đến đây không đây, chị lo cho tính mạng của con chị quá, hu hu!
-Không sao đâu mà chị, chúng ta chỉ cần chạy thoát khỏi đây là được thôi mà!-Mẹ cậu nói
-Hu hu, không thể nào chạy thoát khỏi bọn chúng được đâu, bọn chúng có rất nhiều tên thế nào cũng tìm được hai mẹ con chị cho mà coi, không được, chị không thể để con chị gặp nguy hiểm được, đúng rồi, chị có cách này có thể bảo vệ được cho Vương Tuấn con trai của chị mà thôi, em hãy giúp chị việc này nhé!
-Việc gì vậy chị?
-Chị muốn em hãy nhận nuôi con trai của chị như con ruột của em vậy đó, em giúp giùm chị việc này nhé!
-Không được đâu cô chủ à, tôi không thể làm vậy với cô chủ được đâu!-Mẹ cậu vội cúi đầu xuống đất mà cầu xin cô chủ
-Châu Nga à, em không cần phải thấy có lỗi với chị như vậy, chị cầu xin em hãy nhận nuôi con trai chị và chăm sóc nó như con ruột của mình nhé, chị cầu xin em đó, hãy giúp chị việc này đi mà, hãy coi như em đang trả ơn cho chị, hãy đồng ý nhé, đây là mong ước cuối cùng của chị, á!-Cô gái tóc nâu kia khẽ nói với mẹ cậu và rồi một phát súng đã vang lên, một viên đạn đã bay ra và trúng vào lưng cô gái trẻ này
Mẹ cậu nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trên mà không khỏi hét lên, mẹ cậu liền nắm lấy tay cô chủ của mình mà gào thét:
-Chị à, chị có sao không, đừng chết mà chị, hu hu!
-Đừng...đừng lo cho...cho chị mà Châu Nga, em...em hãy mau...mau dẫn con chị rời khỏi...khỏi đây đi và hãy...hãy giúp chị...chị chăm sóc đứa bé này...này thật tốt như chị...đã dặn nhé, tạm biệt em, Châu...Châu Nga à!-Cô gái tóc nâu khẽ dùng chút sức lực còn lại của mình để nhắn nhủ lời dặn dò đến mẹ cậu là hãy chăm sóc con trai tôi thật tốt rồi cô nhắm mắt buông tay mà trút hơi thở cuối cùng
-Không, không, hu hu, chị đừng chết mà, em xin chị đó, hu hu!-Mẹ cậu òa khóc nức nở mà ôm xác cô chủ mình thật chặt
-Bọn bây đâu, mau bắt đứa bé trên tay con nhỏ đó mau lên!-Một giọng nói tàn ác hét lên
Mẹ cậu nghe thấy giọng nói đó mà vội bình tĩnh trở lại, bà suy nghĩ trong đầu rằng không được để cậu chủ xảy ra chuyện gì nguy hiểm được hết, được rồi, em hứa với chị là sẽ cố gắng chăm sóc đứa bé này thật tốt để nó khôn lớn nên người và em hứa nhất định sẽ trả được mối thù này cho chị và chồng chị, xin chị hãy tin tưởng ở em, rồi sau đó mẹ cậu vội ẵm Vương Tuấn đang khóc oa oa trên tay mình rồi bà nhanh chân mà chạy thật nhanh để bọn chúng không đuổi kịp, bà cứ thế mà dùng đôi chân nhỏ nhắn của mình mà tìm cách chạy vào các ngõ cụt để bọn chúng không đuổi theo dấu vết của mình và rồi sau khi đã thấy an toàn, bà vội bắt chuyến xe buýt đi đến thành phố Thịnh Hàn gần đó để trốn thoát khỏi bọn xấu đó và đảm bảo an toàn cho con trai của cô chủ mình.
-Đó là những gì mà con đang muốn nghe đó Vương Tuấn, đứa con năm xưa của cô chủ chính là con đó, con chính là con ruột của cô chủ Diễm Mai của mẹ, hu hu!-Bà Diệp Châu Nga kể đến đây mà người bà gần như đã suy sụp hoàn toàn mà đứng không vững được luôn rồi
Vương Tuấn đứng đó nghe mẹ cậu kể mà nước mắt anh như tuôn trào ra vì quá xúc động, vậy ra ba mẹ của anh đã bị bọn người xấu nào đó ra tay sát hại sao, đôi vai anh run rẩy lên bần bật vì quá tức giận trước cái chết của ba mẹ anh, anh bèn nói:
-Vậy ra là mẹ đã bảo vệ và nuôi nấng cho con suốt ba mươi năm nay sao, hu hu, mẹ ơi!
Và rồi sau câu nói đầy nghẹn ngào đó, anh liền đi tới và ôm mẹ mình thật chặt và khóc thật to như một đứa trẻ, Quang Huy đứng ở bên ngài cửa và anh cũng vô tình nghe được câu chuyện về thân phận thật sự của anh mình từ chính miệng mẹ anh kể ra, "vậy là anh hai không phải là anh ruột của em sao!", anh vừa suy nghĩ trong đầu và ngồi bệt xuống ngoài cửa bởi anh không chịu nổi được sự thật đau đớn này, "người anh trai mà anh rất quan tâm yêu quý suốt hai tám năm qua thì ra không phải là anh trai ruột thật sự của mình sao", anh cắn chặt môi mà khóc nấc nở trong im lặng rồi buồn bã đi đến phòng cấp cứu để coi tình trạng sức khỏe của cậu lúc này, còn về chuyện lúc nãy anh vô tình nghe được, tạm thời anh sẽ quên nó đi và không muốn nhớ tới nó nữa.
Hạ My từ từ mở đôi mắt mình ra và khẽ nhìn xung quanh, "đây là đâu nhỉ, à đúng rồi, hình như mình đang ở trong phòng chăm sóc của bệnh viện, chắc lúc nãy mình hay tin chú út bị tai nạn xe hơi mà mình không chịu nổi được chuyện đó nên mới bị ngã xuống đây mà, chắc Linh Linh và anh trai của mình đã đưa mình đến phòng này đây mà", mình làm họ lo cho mình quá đi!Cô đang suy nghĩ trong đầu về việc ngất xỉu ở trước cửa phòng cấp cứu lúc nãy, đang ngồi suy nghĩ về chuyện đó thì bất ngờ có một tiếng nói vang lên làm cô hơi giật mình một chút, đó là giọng nói của anh trai cô là Hạo Đông thì phải.
-Em gái ngốc của anh đã tỉnh dậy rồi sao!?-Hạo Đông nói
Hết chap 36!

THÔNG TIN NHÂN VẬT: 
Hà Như
-Cao 1m66 và nặng 56kg.
-Tuổi: 24
-Màu yêu thích: màu vàng
-Món ăn ưa thích: kim chi và mì ý
-Phép thuật: Không có năng lực phép thuật
-Gia đình: Không rõ

Giới thiệu chap sau:
-Em có biết là anh đang mong chờ em tỉnh dậy lắm không hả, anh yêu em rất nhiều, Quang Lộc à!-Vương Tuấn khẽ nắm lấy tay cậu mà buồn bã nói
-Vậy là anh ta có tình cảm với bé cưng của mình sao, chắc không phải là như mình đang suy nghĩ chứ!?-Trịnh Hạo đứng ngoài cửa phòng bệnh mà nghe được lời nói chân thành này của Vương Tuấn dành cho cậu
Mọi người nhớ đón xem chap 37-Chú mèo con bị thương nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net