Chương 58: Cơn Ác Mộng Đen Tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ÁNH SÁNG VĨNH CỬU

Chap 58: Cơn ác mộng đen tối

-Anna, cô có hay tin gì về Thành Minh không vậy, chắc chắn hắn chính là thủ phạm trong vụ tòa nhà Haya bất ngờ bị bốc cháy!-Hạ Vũ vừa nói vừa đưa cho Anna xem tin tức việc tòa nhà Haya bất ngờ bị thiêu rụi trên bản tin chính trong điện thoại
-Hừm, tên đó quả là ma lanh mà, lần này hắn ta lại có thêm những linh hồn mới phục vụ cho kế hoạch thức tỉnh “cô gái bóng đêm” rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao đây, Hạ Vũ, anh có kế sách gì chưa?-Anna lo lắng nói
-Chuyện này quả thực có chút khó khăn, có lẽ tôi phải nhờ người ấy giúp một tay rồi!-Hạ Vũ mỉm cười suy nghĩ
-Người ấy, không lẽ là cậu ta sao!?-Anna mơ hồ đoán ra người mà Hạ Vũ muốn nhờ sự trợ giúp là người mà cô đã vô tình gặp được trước đây
-Nhưng mà… còn chị gái của tôi… chị ấy vẫn còn ở chỗ tên Thành Minh đó, tôi không thể để tính mạng chị mình gặp nguy hiểm được!-Anna lo lắng về chị gái cô
-Yên tâm đi, tôi hứa sẽ cố gắng đưa chị cô ra khỏi chỗ đó sớm thôi, phải rồi, có chuyện này tôi cần hỏi cô, mong cô hãy nói thật cho tôi biết!-Hạ Vũ đăm chiêu suy nghĩ rồi nói
-Chuyện gì vậy?!-Anna ngạc nhiên trả lời
-Cô và tên thuộc hạ dưới trướng của tên Thành Minh đó có quan hệ gì vậy, tôi thấy trong lần gặp mặt ở tháp Ánh Sáng, hình như hai người đã quen biết nhau từ trước rồi, cô còn gọi cậu ta là “tên nhóc con”, không lẽ cô và cậu ta từng gặp nhau trước đây rồi sao!?- Hạ Vũ mỉm cười hỏi
-À, về chuyện này, khi nào có thời gian, tôi sẽ nói cho anh biết hết mọi chuyện, còn bây giờ tôi xin phép đi ra ngoài nghe điện thoại trước đã!-Anna mỉm cười nói
-Thôi được, tôi chỉ mong cô đừng bao giờ phản bội tôi, chắc cô cũng biết kẻ phản bội sau lưng tôi sẽ phải nhận được kết cục thảm hại như thế nào rồi chứ!?-Hạ Vũ mỉm cười nói
-Vâng, tôi biết rồi, tôi xin phép đi ra ngoài đây!-Anna mỉm cười gật đầu trả lời rồi cô nhanh chóng đóng cửa đi ra ngoài nghe điện thoại
Hạ Vũ nhìn theo bóng lưng Anna rời đi mà anh khẽ chau mày, "cô gái này có quan hệ gì với tên thuộc hạ của Thành Minh vậy chứ, vụ này thật phiền phức mà!", anh chăm chú suy nghĩ về việc này và rồi nhìn về phía tấm hình đang để trước mặt mình ở trên bàn làm việc, trên tấm hình đó là bức ảnh của ba người con trai đang cười vui vẻ với nhau, mà hình như hai người trong số họ chính là Thành Minh và còn có chính anh-Hạ Vũ, chuyện này là sao chứ, không lẽ trước đây hai người họ từng là bạn thân sao, vậy chuyện gì đã khiến hai người họ bây giờ phải là kẻ thù của nhau, có lẽ phải cho mọi người đợi thêm vài chương nữa mới biết được câu chuyện buồn ẩn giấu đằng sau bí mật này!
-Alô, ai gọi cho tôi vậy!?-Anna liền rời khỏi phòng làm việc của Hạ Vũ rồi cô liền vội vàng bắt máy lên xem ai đang gọi cho mình
-Alô, Anna, là em phải không, chị đây, chị Tuệ Văn của em đây!-Đầu dây bên kia là tiếng của một người con gái
-Chị… chị hai, là chị sao, hu hu, chị không sao chứ, không lẽ chị đã thoát ra khỏi chỗ đó rồi!-Anna bật khóc nức nở khi nhận ra giọng nói của chị hai cô qua điện thoại
-Ừ, là chị đây, em gái ngốc của chị, đừng khóc nữa mà, chị đã thoát ra khỏi chỗ đó được rồi, bây giờ chị đang cần gặp em liền ngay, em có thể đến chỗ chị được không?-Giọng nói này hình như đang có chuyện gì đó rất vội vã thì phải
-Được chứ, em sẽ tới chỗ chị liền ngay, chị đang ở đâu vậy, em sẽ đến chỗ chị liền!-Anna vui vẻ trả lời
-À, chị đang ở gần chỗ công ty thiết kế nội thất cao cấp Diamond, em mau tới đó nhanh lên nhé, có một nhóm người lạ mặt đang đuổi theo bắt chị, chắc là bên phía Thành Minh đã phát hiện chuyện chị bỏ trốn rồi, em mau tới chỗ đó liền nhé!
-Dạ, em sẽ tới đây ngay, chị nhớ tìm chỗ trốn trước nhé, em sẽ đi tới chỗ chị đây!-Anna hối hả nói rồi cô nhanh chân bắt xe taxi đi tới đó thật nhanh
-Oa, không ngờ là chỗ anh họ tôi làm việc lại lớn thế này!-Trúc Linh mỉm cười ngạc nhiên trước vẻ to lớn đồ sộ của tòa nhà màu xanh lam này, đây chính là tòa nhà chính của công ty thiết kế nội thất cao cấp Diamond, nơi anh họ cô đang làm việc!
-Được rồi, chúng ta mau vào trong gặp anh họ cô thôi!-Hải Luân mỉm cười nắm tay Trúc Linh đi vào trong tòa nhà lớn
-À, được thôi, nhưng mà… anh đừng nắm tay tôi nữa được không, tôi thấy hơi kì kì!-Trúc Linh đỏ mặt nói
-Hả, à à, tôi biết rồi, xin lỗi cô, vậy bây giờ hai chúng ta mau vào trong gặp anh họ cô thôi, chắc anh ấy đang đợi cô đó!-Hải Luân vội bỏ tay Trúc Linh ra rồi anh nhanh chóng dẫn đường cho cô đi vào trong
-Oa, bên trong rộng quá đi!-Trúc Linh mỉm cười ngơ ngác khi đi vào sảnh trước của tòa nhà
-Tòa nhà này được xây dựng bằng đá hoa cương nên nội thất ở đây quả là một kiệt tác!-Một giọng nói vang lên bất ngờ
-Oa, anh biết nhiều thật về nơi này, không lẽ anh cũng làm việc ở đây ư!?-Trúc Linh thích thú hỏi người lạ mặt vừa cất tiếng nói hồi nãy
-À, cô không cần phải khen tôi như vậy, xin chào cô, tôi tên là Hoàng Phong, hiện đang là trợ lý của giám đốc chính ở đây!-Người đó mỉm cười bắt tay chào hỏi Trúc Linh và Hải Luân
-À, rất vui được gặp anh!-Hải Luân bắt tay chào hỏi anh ta
-Thì ra anh là trợ lý của giám đốc ở đây sao, thảo nào anh lại biết nhiều về thiết kế của tòa nhà này đến vậy, rất vui được gặp anh, tôi là Trúc Linh!-Trúc Linh mỉm cười bắt tay Hoàng Phong
-Chà chà, Hoàng Phong, cậu lại tính cưa cẩm cô em tóc hồng dễ thương này chứ gì, tôi khuyên cậu hãy bỏ ý định đó đi, bởi lẽ chàng trai ở kế bên cô ấy đang khó chịu lắm kia kìa!-Một giọng nói nữa bất ngờ vang lên

-Trời, chị Mira, chị đừng nói như vậy mà, em đâu có ý gì với cô gái tóc hồng này đâu chứ, em chỉ đang chào hỏi nhân viên mới thôi mà!-Hoàng Phong xua tay nói
-Thôi cậu đừng giải thích nữa, vậy là cô Trúc Linh và cậu kia định thử việc ở đây sao, vậy thì rất hoan nghênh hai người gia nhập công ty thiết kế Diamond của chúng tôi!-Người phụ nữ mặc bộ vest màu xanh lam trông rất thời trang đang mỉm cười bắt tay chào hỏi Trúc Linh và Hải Luân
-À, chị ơi, có vẻ như hai người đang hiểu lầm, thật ra em và Hải Luân không phải là nhân viên mới, tụi em đang tìm…!-Trúc Linh đang định nói thì cô bất ngờ nhận ra người đang đi tới chỗ cô chính là anh họ cô
-Trúc Linh, để em đợi lâu rồi!-Một giọng nói sôi nổi bất ngờ vang lên
-Hoàng Hải, anh đây rồi!-Trúc Linh mỉm cười đi tới ôm chầm lấy anh họ mình
-Ừ, anh đây, em sao rồi, vẫn khỏe chứ, hai bác ở nhà chắc không còn mệt mỏi vì em nữa đâu nhỉ?-Hoàng Hải mỉm cười nói
-Hừ, cái anh này, em lớn rồi mà, anh đừng nhắc chuyện xấu hổ của em hồi trước nữa mà, em thấy xấu hổ lắm!-Trúc Linh đỏ mặt nói
-Ha ha, được rồi, anh không chọc em nữa đâu mà, mà nãy giờ em đợi anh có lâu không vậy?-Hoàng Hải mỉm cười nói
-À, không lâu đâu anh!-Trúc Linh mỉm cười nói
-Hóa ra đây là cô em gái bé bỏng mà cậu hay kể cho chúng tôi nghe sao, chà, cô gái này cũng thú vị thật!-Mira mỉm cười nói
-Phải, cô gái này quả thật rất thú vị!-Hoàng Phong mỉm cười định nhìn qua Trúc Linh thì bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí của Hải Luân đang chĩa vào mình khiến anh bối rối quay đầu sang chỗ khác
-Hừ, rốt cuộc anh kể gì về em vậy hả, đừng có nói là anh kể chuyện em tè dầm lúc 10 tuổi hả, á á!-Trúc Linh hốt hoảng nói
-Ha ha, anh không có kể mà chính em tự khai ra rồi đấy thôi!-Hoàng Hải mỉm cười ôm bụng nói
-Á á, xấu hổ quá đi mất!-Trúc Linh bèn xấu hổ lấy tay che mặt mình lại
-Thôi được rồi, đừng chọc cô bé này nữa mà, thật ra thì trong mỗi chúng ta ai cũng đều có bí mật xấu hổ cho riêng mình, không muốn để cho ai biết được, cho nên cô bé em đừng cảm thấy xấu hổ nữa, chị cũng từng tè dầm như em hồi nhỏ nè!-Mira mỉm cười nắm tay Trúc Linh mà mỉm cười nói
-Cảm…cảm ơn chị!-Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe được câu an ủi của người phụ nữ này
-Thôi được rồi, vậy hai chúng tôi không làm phiền anh em nhà cậu nữa, chúng tôi xin phép đi trước đây, Hoàng Phong, cậu còn đứng đó ngắm ai vậy, chúng ta mau nhanh chóng lên đường gặp đối tác thôi!-Mira mỉm cười chào tạm biệt Trúc Linh rồi nhanh chóng kéo tay Hoàng Phong đi ra chỗ khác
-Tạm biệt chị, được rồi, để anh dẫn em vào chỗ phòng tiếp khách của công ty nhé, anh có việc này muốn nhờ em giúp, và cả cậu kia nữa, chắc con bé Trúc Linh nhờ cậu giúp nó tìm tới đây sao, cậu tên gì vậy?-Hoàng Hải mỉm cười đi tới bắt tay Hải Luân
-À, tôi là Hải Luân, rất vui được gặp anh!-Hải Luân mỉm cười bắt tay chào hỏi anh họ của Trúc Linh
-Tôi cũng rất vui khi được gặp cậu!-Hoàng Hải mỉm cười nắm tay Hải Luân chặt hơn
-À, anh có thể bỏ tay tôi ra được không, tôi thấy tay anh hơi chặt quá rồi đấy!-Hải Luân bối rối nói
-À, được rồi, xin lỗi cậu, chúng ta mau vào trong thôi, đi thôi, Trúc Linh, em còn đứng đó ngắm ai vậy!?-Hoàng Hải mỉm cười quay sang nói với em họ mình
-À, được, em vào đây!-Trúc Linh cảm thấy khá bất ngờ khi nhìn thấy anh họ cô nắm tay Hải Luân chặt đến vậy, bình thường anh ấy có như vậy đâu ta, hơn nữa cái cách anh ấy nhìn Hải Luân có vẻ hơi kì kì sao ấy, nhưng mà sao cô lại cảm thấy khó chịu vậy chứ, thật không hiểu nổi mà, cô lắc đầu suy nghĩ rồi theo chân anh cô và Hải Luân đi vào trong phòng tiếp khách của công ty.
-Chị ấy dặn mình là ở đây, chắc là đúng rồi!-Anna vội vã mở chiếc ví trả tiền xe taxi cho tài xế mà nhanh chân chạy vào tòa nhà nhỏ kế bên tòa nhà lớn của công ty thiết kế nội thất cao cấp Diamond
-Chị ơi, chị Tuệ Văn, chị ở đâu rồi, lên tiếng cho em biết đi!-Anna vội vã hét lớn gọi tên chị mình
-Chị ở đây, em mau tới đây đi!-Một bàn tay đưa ra sau cánh cửa ở căn phòng kia kèm một giọng nói quen thuộc
-Là chị ấy, mình phải mau vào trong đó thôi, á!-Một thanh gỗ đập trúng đầu Anna khi cô ấy đang đi tới chỗ căn phòng đó, chuyện này là sao vậy chứ!?
-Sao, anh muốn mời em làm trợ lý của giám đốc chỗ anh đang làm sao, nhưng mà…!-Trúc Linh bất ngờ khi nghe anh họ cô ngỏ ý muốn cô làm việc ở đây
-À, thật ra sắp tới công ty anh định làm một dự án thiết kế phong cảnh ngoài trời, mà công ty anh lại thiếu nhân viên bên mảng này, anh biết là em rất giỏi vẽ tranh phong cảnh, nên anh mong em hãy đồng ý với lời đề nghị này!-Hoàng Hải mỉm cười nói
-À, chuyện này…!-Trúc Linh hơi băn khoăn trước lời đề nghị này của anh họ mình đưa ra
-Em không cần phải suy nghĩ quá nhiều đâu, thật ra về việc này anh có xin phép hai bác ở nhà trước rồi, hai bác cũng đã đồng ý với lời đề nghị này của anh đưa ra rồi, nên bây giờ chỉ còn chờ vào em quyết định thôi đó, em đồng ý nhé!-Hoàng Hải mỉm cười nói
-Thật ra em cũng rất thích được làm việc ở công ty này mà anh đang làm, nhưng mà lỡ em làm sai gì đó thì sao, vả lại em vẫn chưa có kinh nghiệm trong việc thiết kế này cho lắm!-Trúc Linh bối rối nói
-Yên tâm đi, em không phải đơn độc chiến đấu một mình đâu, còn có những người khác trong tổ thiết kế nữa mà, em không cần phải lo đâu!-Hoàng Hải mỉm cười
-Vậy thì em sẽ nhận lời vậy, em xin hứa là sẽ cố gắng hết sức, không để phụ lòng kỳ vọng của anh dành cho em!-Trúc Linh gật đầu đồng ý
-Ha ha, được rồi, vậy cùng cố gắng nhé!-Hoàng Hải mỉm cười nói
-À, phải rồi, cậu bạn mà em quen được đang ngồi kế bên cạnh em, cậu ấy đang làm công việc gì vậy?-Hoàng Hải mỉm cười quay qua nhìn Hải Luân đang ngồi kế bên cạnh Trúc Linh
-À, cậu ấy hiện đang mở một cửa tiệm bánh bao ở thành phố Thượng Hằng này, không biết anh có từng nghe qua cửa tiệm bánh bao Mèo Ú chưa?-Trúc Linh mỉm cười nói
-À, là tiệm bánh bao Mèo Ú nổi tiếng đấy sao, anh chưa có dịp ăn thử nhưng có nghe một vài đồng nghiệp trong công ty nói rằng bánh bao ở chỗ tiệm ấy ăn rất là ngon, chắc bữa nào anh phải lại tiệm đó ăn thử xem mới được, được chứ, cậu Hải Luân!-Hoàng Hải mỉm cười nói
-À, được chứ!-Hải Luân bối rối trả lời
-Vậy thì chừng nào em mới bắt đầu làm việc ở đây vậy anh?-Trúc Linh mỉm cười nói
-À, bắt đầu từ tuần sau, em sẽ thử việc ở công ty trong hai tuần, em đã sẵn sàng chưa?-Hoàng Hải mỉm cười nói
-Vâng, em biết rồi, vậy bây giờ tụi em xin phép về trước đây, Hải Luân, chúng ta mau đi thôi!-Trúc Linh mỉm cười nắm tay Hải Luân ra khỏi phòng tiếp khách mà rời khỏi công ty
-Chà, thú vị thật, cậu ta tên là Hải Luân sao, tên đẹp thật đấy!-Hoàng Hải mỉm cười nhìn theo bóng lưng hai người rời đi mà anh khẽ mỉm cười nhẹ bí ẩn trên môi
-Hự, đau đầu quá đi mất!-Anna cố gắng đứng dậy sau khi bị một người lạ mặt nào đó dùng khúc gỗ đánh vào đầu cô thật mạnh khiến cô thiếp đi nãy giờ mới tỉnh dậy
-Tỉnh dậy rồi sao?!-Một giọng nói bất ngờ vang lên
Anna nhận ra giọng nói của người này, cô vội vàng quay lưng lại mà mỉm cười nói:
-Thì ra là cậu, tên nhóc con kia, rốt cuộc cậu giấu chị tôi ở đâu hả, mau đưa chị ấy ra đi, nếu không đừng trách tôi ra tay với cậu!
-Ồ, không ngờ là chị cũng dễ bị lừa thật đấy, thật ra cuộc gọi hồi nãy là tôi dùng băng ghi âm thu lại giọng nói của chị gái chị trước đây mà dụ chị ra đây, thật không ngờ là “cá lớn lại cắn câu” dễ dàng thế này!-Hàn Du mỉm cười nói
-Vậy thì tôi sẽ cho cậu biết thế nào là “cá mập”, lửa ma thuật!-Anna mỉm cười hóa ra một ngọn lửa màu đỏ quanh cổ tay của cô mà tung nó về phía Hàn Du
-Màng chắn!-Hàn Du mỉm cười tạo ra một rào chắn màu đen đánh bật ngọn lửa ma thuật của Anna
-Thật không ngờ chị lại thay đổi nhiều đến như vậy, tôi còn nhớ ngày ấy chị hiền dịu biết chừng nào!-Hàn Du mỉm cười nói
-Cậu cũng thay đổi quá nhiều rồi đấy, tôi còn nhờ ngày đó cậu vẫn còn là một đứa nhóc con ham chơi hiếu động đến chừng nào!-Anna mỉm cười buồn bã nói
-Thôi được rồi, đừng nhắc chuyện ngày xưa nữa, chúng ta hãy quyết chiến sinh tử với nhau một trận thôi, tôi cần phải hoàn thành nhiệm vụ mà ngài ấy giao cho!-Dứt lời, Hàn Du liền lao tới phóng ra một sợi dây màu đen lao tới chân Anna
-Đừng hòng!-Anna liền nhanh chân nhảy lên mà phóng ra một quả cầu lửa màu đỏ lao vào người Hàn Du
-Đao băng!-Hàn Du mỉm cười biến ra một luồng khí trắng trên tay mình mà thổi bay ngọn lửa của Anna
-Không ngờ cậu lại khó nhằn đến vậy, có lẽ tôi phải dùng tuyệt chiêu này của tôi để hạ cậu vậy, ảo ảnh!-Anna liền phù phép biến ra một khu rừng ảo ảnh với đầy cây cối xanh tươi rậm rạp
-Chà, vậy thì tôi phải dùng đến nó rồi, giương hiện hình!-Hàn Du liền biến ra một tấm gương chiếu qua khu rừng ảo ảnh khiến nó tan biến đi
-Có vẻ như chị sắp thua rồi, vậy thì bây giờ mau giơ tay đầu hàng đi!-Hàn Du mỉm cười từ từ bước tới chỗ Anna
-Vậy sao, hi hi!-Anna liền mỉm cười phóng ra một sợi dây màu đỏ trói chặt hai chân Hàn Du lại khiến cho cậu ta không cử động được
-Đây là dây xích tiên tri, cậu thấy nó có mạnh không?-Anna mỉm cười vỗ tay
-Đúng là mạnh thiệt, nhưng mà, hình như trời sắp tối rồi thì phải, có vẻ như tôi sắp lật được tình thế rồi!-Hàn Du mỉm cười nói
-Hi hi, tiếc là cậu không thể đuổi kịp được tôi, tạm biệt!-Anna định nhanh chân chạy thoát thì bất ngờ một tiếng nổ lớn vang lên khiến cho tòa nhà hai người đang đứng rung lắc dữ dội
-Á á!-Tòa nhà đang từ từ sụp xuống mà kéo hai người họ xuống dưới những đống đá đổ nát mà nhấn chìm hai người họ
-Này, Trúc Linh, cô có nghe thấy tiếng gì không, hình như vừa có một vụ nổ lớn ở đây thì phải!-Hải Luân nghe thấy một tiếng động rất lớn ở gần đây
-Hình như là có cái gì đang nổ thì phải, chúng ta mau đi tới đó xem thử thôi, anh nhớ gọi cảnh sát đến nhé!-Trúc Linh lo lắng chạy tới chỗ vụ nổ xem có ai bị thương không
-Ừ, tôi biết rồi!-Hải Luân vội vàng lấy điện thoại ra gọi cảnh sát tới đây ứng cứu những người không may bị thương từ vụ nổ theo lời Trúc Linh
-A, đau quá đi mất!-Anna cố gắng tỉnh dậy sau vụ nổ vừa rồi
-Có vẻ như tôi và chị sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi rồi!-Hàn Du mỉm cười nói, trên đầu cậu ta cũng đang chảy máu khá nhiều
-Hừ, vậy là bây giờ tôi và cậu đều phải chết ở đây sao, tên nhóc con kia!?-Anna cố gắng đứng dậy sau vụ nổ vừa rồi, tay phải của cô đang chảy rất nhiều máu
-Đúng vậy, chỉ có chết thì Orochi mới sống lại và cả hai chúng ta mới có thể thoát khỏi thế giới đầy đau khổ này!-Hàn Du mỉm cười cầm con dao rất sắc nhọn mà định đâm vào tay mình
-Không được, cậu…!-Anna hét lên
-Dừng lại, cậu không được làm vậy, cậu đã bị hắn ta gạt rồi, Hàn Du!-Lisa vội vàng lao tới giật con dao sắc nhọn ra khỏi tay cậu ta
-Sao cô lại biết được kế hoạch này chứ, Lisa, mau buông tay tôi ra mau, nếu không đừng trách tôi ra tay với cô!-Hàn Du tức giận kéo con dao về phía mình
-Hàn Du, cậu điên rồi, cậu…cậu muốn chết lắm sao hả, vậy thì được rồi, tôi và cậu, hai ta sẽ cùng chết chung tại đây!-Lisa bật khóc nức nở mà kéo con dao về lại phía mình
-Này, hai người, nguy hiểm lắm đấy!-Anna đứng nhìn hai người họ giằng co con dao mà cô rất hốt hoảng, bây giờ cô nên làm gì đây, hai người họ đang đùa giỡn với tính mạng của chính mình!
-Này, hai người kia, hai người đang làm gì vậy!?-Trúc Linh hét lên khi chứng kiến cảnh hai người lạ mặt kia đang giằng con con dao về phía họ
-Mau bỏ con dao đó xuống đi, nó không phải là thứ để hai người đùa giỡn tính mạng của mình như vậy, ba mẹ và người thân của hai người sẽ rất lo lắng đấy!-Hải Luân vội vàng chạy tới giật con dao ra khỏi tay hai người họ, con dao rơi xuống đất loảng choảng
-Hừ, hai người là ai mà dám thuyết giáo với tôi những điều đó, gia đình đối với tôi bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì cả!-Hàn Du đang định nói tiếp thì bị Lisa dùng tay tát cho một cái bạt tay thật lớn trên mặt
-Cậu vừa nói gì hả, cậu nói anh trai cậu không có ý nghĩa gì với cậu sao, vì cậu mà anh ấy phải biến thành một con quỷ dữ ác độc, một kẻ không có trái tim mà phục tùng làm theo lời người phụ nữ tàn độc ấy, Cố Oánh!-Lisa khóc lóc nói
-Cô biết gì mà nói hả, anh ta, anh ta đã từng cho người giết chết tôi đấy, vậy mà cô nói anh ta yêu thương tôi sao, ha ha, nực cười thật đấy!-Hàn Du cười ha hả lên như một kẻ lên cơn điên
-Hàn Du, anh cậu không cố tình làm vậy, anh ấy chỉ giả bộ tuân theo lời bà ta để giữ cho gia đình cậu một con đường sống nhưng không ngờ bà ta quá hiểm độc đã sai một kẻ khác hại chết cậu khiến cho cậu trở thành một cái bóng ma không xác như ngày hôm nay, cậu đã hiểu ra chưa hả, anh trai cậu, Vĩnh Cơ, anh ấy rất quan tâm, lo lắng cho cậu lắm đấy!-Lisa mỉm cười nói
-Không, cô đang nói dối, tôi không tin đâu, không!-Hàn Du thất thần bỏ chạy ra khỏi tòa nhà mà đi về nơi nào đó
-Hàn Du!-Lisa vội vàng đuổi theo Hàn Du để khuyên can anh đừng hành động gì dại dột nữa
-Vậy bây giờ hai chúng ta làm sao đây, tòa nhà này bị sập tan tành luôn rồi!-Hải Luân lo lắng khi cảnh sát tới, anh và Trúc Linh biết giải thích với họ như thế nào đây, hai người kia chạy thoát mất tiêu rồi!
-Đừng lo, cứ để tôi xử lý việc này, hai người về trước đi!-Anna mỉm cười bước tới nói
-Sao, nhưng mà tay cô thì sao, nó đang chảy rất nhiều máu đấy!-Trúc Linh lo lắng hỏi
-Hi hi, không sao đâu, hai người cứ đi trước đi, người của tôi gọi sắp tới đây đón tôi rồi!-Anna mỉm cười nói
-Vậy thì hai chúng tôi đi đây, cô nhớ đến bệnh viện chữa trị ngay nhé!-Hải Luân lo lắng nói
-Ừ, tôi biết rồi, hai người đi đi, cảm ơn hai người về chuyện hồi nãy, hai người đã cứu sống được “đứa em trai ngốc” này của tôi, cảm ơn rất nhiều!-Anna mỉm cười gật đầu cảm ơn Trúc Linh và Hải Luân vì lúc nãy đã ra tay giật lại con dao ra khỏi tay Hàn Du và Lisa đang giằng co với nhau
-Không có gì, vậy chúng tôi đi trước đây!-Trúc Linh mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt Anna rồi cô cùng với Hải Luân nhanh chân đón xe buýt đi về nhà, bầu trời lúc này cũng đã tối mất rồi!
-Tạm biệt, mong gặp lại!-Anna mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt họ rồi cô nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Hạ Vũ mà thuật lại chuyện kinh khủng vừa xảy ra cho anh biết
-Vậy sao, được rồi, tôi tới đón cô liền ngay!-Hạ Vũ điềm tĩnh trả lời qua điện thoại
-Được, tôi sẽ đợi!-Anna mỉm cười cúp máy
-Haizz, vậy là chị hai mình vẫn chưa thoát ra khỏi chỗ đó rồi, mình phải mau chóng lên kế hoạch giải thoát chị mình ra khỏi đó thôi, chị Tuệ Văn, ráng đợi em thêm chút nữa, em sẽ cứu chị ra ngay!-Anna siết chặt tay mà khẽ nói
-Bé Chiko yêu dấu của chị, đến giờ ăn tối rồi, chúng ta mau xuống thôi, hi hi!-Linh Linh mỉm cười ôm bé cáo tuyết Chiko đi xuống dưới lầu ăn tối
-Chào mọi người, con xuống rồi nè!-Linh Linh mỉm cười nói
-A, chào con, Linh Linh, cảm ơn con sáng nay đã đi chợ giúp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC