Chương 59: Rắc Rối Ở Tiệm Bánh Bao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ÁNH SÁNG VĨNH CỬU

Chap 59: Rắc rối ở tiệm bánh bao

-Hai người lại định âm mưu gì hả?!- Linh Linh liếc mắt khoanh tay hỏi hai người họ
-A, anh không có ý gì đâu mà, em đừng hiểu lầm!- Triệu Phi mỉm cười xua tay nói
-Tôi cũng vậy!- Trịnh Hạo mỉm cười lắc đầu trả lời
-Hừ, trông hai người gian lắm, a đúng rồi, Hạo Đông, cậu mau lên phòng gọi Quang Lộc xuống ăn tối đi!- Linh Linh mỉm cười quay qua nhờ Hạo Đông lên phòng gọi cậu
-Sao, à, được, tôi lên gọi cậu ấy xuống đây!- Hạo Đông gật đầu đồng ý rồi anh từ từ đi lên trên cầu thang gọi cậu xuống ăn tối
-Hả, sao em lại để cậu ta lên trên đó chứ, phải để anh lên mới đúng, em ấy trông thật quyến rũ khi tắm!- Triệu Phi mơ màng tưởng tượng ra một hình ảnh trong đầu hiện ra làn da trắng nõn của Quang Lộc khi tắm
-Cậu nói đúng, em ấy đúng là một tiểu thụ toàn mỹ!- Trịnh Hạo mỉm cười nói
-Hừ, biết ngay mà, hai người tranh nhau lên phòng Quang Lộc là vì lý do này, tỉnh lại mau!- Linh Linh liền tức giận cốc đầu hai người họ, bây giờ trên đầu mỗi người đều có một cục u to tướng
-Cậu út ơi, cậu tắm xong chưa vậy!?-Hạo Đông lên tiếng gõ cửa phòng cậu
-...!- Trong phòng cậu lúc này vẫn không có động tĩnh gì cả
-Sao mình gọi mấy lần mà cậu ấy vẫn chưa ra vậy nhỉ, không lẽ...!- Hạo Đông cảm thấy lo lắng khi không thấy tiếng cậu đáp lại, không lẽ cậu lại bị ai đó bắt cóc như lần trước nữa rồi sao!?
-Vậy thì không được, mình phải mau vào trong đó coi thử mới được!- Hạo Đông cảm thấy rất lo lắng nên cậu ta vội mở cửa cậu ra và rồi, thứ đập trước mắt cậu ta bây giờ là hình ảnh cậu đang mở cửa nhà tắm mà bước ra với cơ thể trắng nõn không có quần áo che lại
-Ai vậy, là...á á á!- Cậu la lên hốt hoảng khi Hạo Đông bước vào phòng, cậu vẫn chưa kịp mặc quần áo vào nữa, phải làm sao bây giờ đây!?
-Hình như có tiếng ai đó la lên thì phải, không lẽ là...!- Linh Linh nghe tiếng la hét thất thanh từ trên lầu vọng xuống, mà tiếng la hét này chẳng phải là của Quang Lộc sao, không lẽ có kẻ nào muốn bắt cậu ấy đi, hừ không được, cô phải mau lên trên lầu giải cứu cậu ấy thôi!
Vừa suy nghĩ trong đầu như vậy, Linh Linh bèn chạy lên trên lầu mà hét lên:
-Quang Lộc, cậu có làm sao không vậy!?
-Tớ...tớ không sao!- Mặt cậu đỏ cả lên hết sau khi vừa kịp mặc mặc bộ đồ lên trên người xong, còn cháu trai cậu Hạo Đông thì đứng bất động không nói được lời nào, đây đúng là một tình huống "khó đỡ" mà!

Trạm xe buýt Sakura, thành phố Thượng Hằng
-Hi hi, hôm nay tôi cảm thấy vui lắm, cảm ơn anh vì đã chỉ đường giúp tôi đến chỗ anh họ tôi, thành thật cảm ơn anh rất nhiều, Hải Luân!- Trúc Linh mỉm cười nói
-À, không có gì đâu, tôi vốn dĩ định rủ cô đi tham quan một vòng thành phố Thượng Hằng này, nhưng tiếc là trời đã tối mất rồi!- Hải Luân mỉm cười đáp lại
-Hi hi, được rồi, vậy tôi lên xe buýt về đây, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!- Trúc Linh mỉm cười định bước đi lên trên xe buýt
-Vậy tạm biệt cô nhé, về bình an nhé!- Hải Luân mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt Trúc Linh
-Hi hi, tạm biệt!-Trúc Linh mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt Hải Luân rồi cô nhanh chân leo lên xe buýt mà về lại nhà cô ở thành phố Thường Xuân
Hải Luân đứng đó mỉm cười nhìn chiếc xe buýt đang chạy chầm chậm trên đường mà trong lòng anh cảm thấy thật thoải mái, không hiểu là vì sao, mà rồi một ký ức đẹp hiện lên trong đầu anh về hình ảnh chiếc xe buýt lướt đi trên những con đường phố tấp nập dòng người, hình ảnh ấy thật là đẹp!
"-Cậu bé, em làm sao mà mặt mày buồn xo dữ vậy?
-Anh là ai vậy, có phải anh đang định bắt cóc em phải không, đừng hòng nhé, em không dễ mắc lừa đâu!
-Ha ha, bé con, em suy nghĩ quá nhiều rồi đấy, chắc là em xem nhiều truyện trinh thám quá phải không, yên tâm, anh không phải là người xấu như em nghĩ đâu, anh đây chính là một cảnh sát, em yên tâm rồi chứ!
-Vậy anh... là cảnh sát thiệt sao, nhưng mà sao anh lại không mặc đồng phục của các chú cảnh sát như trong mấy phim mà em vẫn thường coi chứ!?
-À, hôm nay là ngày nghỉ của anh, anh đang tính ra ngoài đi ăn gần đây rồi nhìn thấy em đứng một mình ở gốc cây này, sao vậy, em đang buồn chuyện gì sao!?

-Em...bị lạc mất ba mẹ rồi, làm sao đây, hu hu!
-Không sao đâu, em đừng khóc mà, hãy bình tĩnh lại đi, được không, chỉ cần em nín khóc, anh hứa sẽ tìm cách đưa em về chỗ ba mẹ em, được không?
-Hic, hic...dạ được, em sẽ không khóc nữa đâu, anh mau dẫn em đến chỗ ba mẹ em đi, em sợ lắm!"
-Được rồi, nghe anh hỏi nhé, em còn nhớ chỗ em bị lạc mất ba mẹ là ở đâu không?"
-Em...em nhớ là ở gần chỗ trạm xe buýt nhỏ ở gần chỗ bưu điện thì phải!
-Vậy sao, được rồi, chúng ta mau đi tới đó thôi, nào, để anh dẫn em đi nhé, chịu không?
-Dạ, được!
-Em tên là gì vậy, anh vẫn chưa biết được tên em, nhóc con!?
-Hi hi, em tên là Hải Luân, vậy còn anh cảnh sát, tên anh là gì vậy?
-À, em cứ gọi anh là "Anh trai mưa" nhé, anh thích được gọi bằng cái tên này lắm!
-Vậy sao,vậy em sẽ gọi anh là "anh trai mưa"!
-A, ba, mẹ ơi, con ở đây nè!
-Cảm ơn anh nhiều lắm, nhờ anh mà em đã tìm lại được ba mẹ của mình!
-Được rồi, không có gì đâu mà, em mau lên xe buýt liền đi, xe sắp chạy rồi đấy!
-Tạm biệt anh,em lên đây!
-À, Hải Luân, nếu sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau, mong là em sẽ nhận ra anh và gọi anh là "anh trai mưa" như vừa nãy nhé, được không?
-Hi hi, dạ được!
-Được rồi, ngoan lắm, em mau lên xe đi, tạm biệt!
-Hi hi, tạm biệt anh, cảm ơn anh nhiều!"
Hải Luân đứng trước trạm xe buýt mà từ từ nhớ lại ký ức khó quên ngày xưa đó, không biết là sau này có cơ hội gặp lại anh cảnh sát tốt bụng đẹp trai ấy hay không, mong là mình sẽ có may mắn gặp lại được anh ấy, được rồi, bây giờ mình phải mau về cửa tiệm nghỉ ngơi thôi, cả ngày hôm nay thật là mệt mỏi quá đi mất!
-Hàn Du, cậu đừng chạy nữa mà, hãy dừng lại nghe tôi nói đi mà!- Lisa vội chạy băng qua đường đuổi theo Hàn Du
-Không, cô đừng chạy theo tôi nữa, cũng đừng nói lời nào nữa, tôi không tin những lời mà cô nói đâu!- Hàn Du dừng lại hét lên, vẻ mặt của anh lúc này đang rất là đau đớn
-Cậu đừng như vậy nữa mà, anh hai cậu không phải là người như thế đâu, anh ấy đang cố gắng đi tìm cậu về đấy, Hàn Du!- Lisa vừa nói vừa từ từ đi tới gần Hàn Du
-Cô đang tính lừa gạt ai hả, cô đi đi, tôi không cần cô ở đây thương hại tôi!- Hàn Du vừa nói vừa lấy hai tay ôm chặt trán mình đau đớn
-Cậu sao vậy, Hàn Du!?-Nhìn thấy biểu hiện lạ trên khuôn mặt đang ôm đầu trông thật đau đớn của anh, Lisa vội vàng đi tới hỏi thăm anh
-Hừ, không cần cô lo, cô đi... ra đi, hực!-Hàn Du đang định bỏ đi khỏi chỗ này thì cả người anh bất ngờ đổ ập xuống nền đất
-Haizz, liều thuốc này mà tên đó đưa hơi quá nặng rồi, nhưng cũng may là làm cậu ta mất đi ý thức, nếu mỗi ngày cứ tiêm cho anh ta một liều thuốc như thế này, chắc có vẻ sẽ tẩy não được anh ta, ha ha!-Lisa mỉm cười độc ác nhẹ trên môi, lúc này đây cô đang gọi điện thoại cho ai đó về tình trạng của Hàn Du đang nằm ngất xỉu lúc này
-Cô làm tốt lắm, Lisa, được rồi, cứ theo kế hoạch mà hai chúng ta đã dự kiến ban đầu nhé, tôi muốn nó phải trở thành một kẻ điên trong mắt mọi người, cô hiểu mình cần phải làm gì rồi chứ!?-Ở đầu dây bên kia, Vĩnh Cơ đang mừng thầm trong bụng khi nghe tin em trai của mình Hàn Du bị ngất xỉu
-Hi hi, cứ yên tâm đi, tôi biết phải làm gì mà, nhưng mà nè, vậy còn cái tên điên khùng tên là Thành Minh, chúng ta nên xử lý hắn sao đây, trông tên đó còn điên hơn cả em trai của anh nữa đó, hi hi!?-Lisa mỉm cười vuốt nhẹ khuôn mặt đẹp trai của Hàn Du
-Thành Minh, cứ để cho hắn tồn tại thêm chút nữa, tôi thấy tên đó cũng khá thú vị đấy, à phải rồi, phu nhân gửi lời hỏi thăm tới cô đấy, cho nên đừng làm phụ lòng của bà ấy, cô đã hiểu rõ rồi chứ!?-Vĩnh Cơ mỉm cười nói qua điện thoại
-Phu nhân gửi lời hỏi thăm tới tôi sao, được rồi, vậy thì anh giúp tôi gửi lời hỏi thăm tới bà ấy luôn nhé, tạm biệt!-Lisa mỉm cười nói
-Được rồi, vậy tôi không phiền cô nữa, tạm biệt!-Vĩnh Cơ mỉm cười cúp máy
-Haizz, bây giờ mình nên làm sao với tên này đây ta, giết hắn luôn hay là biến hắn thành công cụ để mình đoạt lấy luôn Orochi đây, ha ha, Thành Minh ơi, anh sắp mất tất cả rồi, người của anh, tài sản của anh, Orochi, tất cả sẽ là của tôi, bây giờ đã đến lúc tôi ra tay trả lại những gì mà gia tộc anh đã làm với cả nhà tôi, cứ chờ đó đi, tôi sẽ cho anh được nếm trải hết tất cả đau khổ mà tôi đã phải chịu đựng, ha ha!-Lisa mỉm cười nói, còn hai bàn tay cô đang siết chặt đau đớn nỗi uất ức không đội trời chung này
-Thế nào rồi, cô ta nói sao!?-Cố Oánh mỉm cười hỏi Vĩnh Cơ, lúc này bà ta đang ngồi trong phòng khách nhà mình uống li trà nóng
-Phu nhân cứ yên tâm, Lisa vừa báo với tôi là đã xử lý xong tên thuộc hạ của Thành Minh, kế hoạch của bà sắp hoàn thiện rồi!-Vĩnh Cơ mỉm cười trả lời, lúc này anh đang ngồi yên trên ghế sofa
-Vậy à, được rồi, xem ra cô Lisa này cũng không tệ lắm, à Nhật Vương, con thấy kế hoạch của mẹ đưa ra lần này có hay không!?-Cố Oánh mỉm cười nhìn về phía con trai cưng của bà ta, chính là Nhật Vương
-Dạ, con thấy kế hoạch lần này của mẹ khá tuyệt, con nghĩ sẽ thành công thôi, mẹ đừng quá lo lắng!-Nhật Vương mỉm cười trả lời trước câu hỏi của mẹ anh đưa ra
-À phải rồi, vậy con đã có câu trả lời chưa, về lời đề nghị lúc trước mà mẹ nói ấy!?-Cố Oánh mỉm cười cầm nhẹ cốc trà lên mà uống một ngụm nhỏ
-Mẹ à, mẹ muốn con phải làm chuyện như vậy thật sao!?-Nhật Vương lớn tiếng nói
-Phải, mẹ muốn con phải dụ dỗ cháu gái bà ta, chính là con nhỏ Hạ My, mẹ muốn con phải làm cho nó yêu con điên dại, phải làm cho nó tự nguyện trao thân cho con, một khi nó có thai rồi thì dù bà ta có ghét mẹ nhiều đi chăng nữa, cũng phải đành lòng chấp nhận hôn sự của mẹ đưa ra, chỉ còn làm cách đó thì tài sản của nhà đó mới thuộc về tay của hai mẹ con ta mà thôi, ha ha!-Cố Oánh mỉm cười độc ác nói
-Hừm, thôi được, con đồng ý thực hiện, mẹ hãy đợi kết quả tốt của con!-Nhật Vương đăm chiêu suy nghĩ rồi mỉm cười gật đầu đồng ý
-Ha ha, tốt lắm con trai, mẹ tin ở con, Diệp Châu Nga ơi, cho em gửi lời xin lỗi tới chị nhé, 23 năm trước em đã cướp mất chồng chị rồi nên bây giờ cho em cướp luôn cả tài sản mà chị đang có hiện tại nhé, ha ha!-Cố Oánh mỉm cười đắc ý nhẹ trên môi

Sáng hôm sau, tại thành phố Thượng Hằng, tiệm bánh bao Mèo Ú
-Haizz, mệt mỏi thiệt, chắc tại hôm qua mình thức khuya nhào bột bánh đây mà, buồn ngủ quá đi mất!-Hải Luân vừa mệt mỏi mở cửa tiệm bánh mà miệng anh liền ngáp dài một tiếng
-Choang!-Một tiếng động lớn bất ngờ vang lên, cửa kính ở phía ngang hông của tiệm bánh bao bị ai đó ném đá bể tan tành
-Ai vậy!?-Hải Luân tức giận khi nhìn thấy phía trước mặt mình có một nhóm người đang cười ha hả, chắc chắn họ là thủ phạm gây ra vụ ném đá bể cửa kính vừa rồi
-Là tụi tao đây, bộ có vấn đề gì sao hả!?-Một nhóm người mặc đồ rách rưới, trên cánh tay của bọn họ có xăm đủ thứ hình, đám người phá rối này chính là một băng nhóm giang hồ
-Mấy người đang làm gì vậy hả, bộ mấy người rảnh tay lắm hay sao mà lại đi đập cửa kính của tiệm chúng tôi chứ, tôi sẽ báo cảnh sát bắt hết mấy người bây giờ đây!-Hải Luân tức giận hét lên khi nhìn thấy cửa kính bị bể tan tành
-Hừ, nói hay lắm, mày cứ việc báo cảnh sát đi, tụi tao chẳng sợ đâu, mà mày là ai hả, không lẽ mày chính là chủ tiệm của quán bánh bao này sao!?-Một tên trong đám du côn kia hất hàm cất giọng nói nghe rất chói tai
-Phải, tôi chính là chủ tiệm ở đây, sao hả, bộ sợ tôi rồi sao!?-Hải Luân mỉm cười nói
-Ha ha, đúng là hôm nay bọn mình hên thiệt rồi, tụi bây đâu, mau xông lên hiếp nó cho tao!-Tên cầm đầu cất giọng hét lên
-Cái gì, đừng, đừng qua đây mà, tôi xin mấy người đó!-Hải Luân sợ hãi run rẩy cả tay chân khi nghe tên cầm đầu nói vậy
-Ngoan nào, bé cưng, bọn anh không làm gì em đâu, bọn anh sẽ biến em thành một con chim phượng hoàng, ha ha!-Một tên trong số chúng bắt đầu nhe răng mỉm cười tiến lại gần chỗ Hải Luân đang đứng run rẩy sợ sệt không biết làm thế nào
-Đừng, đừng qua đây mà, hu hu, tôi cầu xin mấy người đó!-Hải Luân vội vã định nhanh tay đóng cửa tiệm lại thì bị bàn tay đầy lông lá của tên đô con đó nắm chặt lấy hai bàn tay anh
-Ngoan nào, bé cưng, trông em hấp dẫn thật đấy!-Tên đô con đó bắt đầu dùng lưỡi liếm nhẹ lên chiếc cổ trắng nõn của Hải Luân khiến anh cảm thấy rất sợ hãi
-Tôi cầu xin anh, đừng, đừng mà, hu hu!-Hải Luân bị tên đô con đó dùng hai tay ôm chặt đến nỗi anh không thể nào thoát ra được, bây giờ anh chỉ còn biết cầu xin bọn chúng hãy tha cho anh, không lẽ cuộc đời anh phải kết thúc tại đây sao!?
-Dừng tay lại!-Một giọng nói bất ngờ vang lên

-Tôi là cảnh sát khu vực đây, mấy người mau dừng tay lại và tránh xa cậu bé này ra mau!-Một giọng nói nữa cũng bất ngờ vang lên
-Hừ, hai tụi mày là ai mà dám phá đám tụi tao đang làm việc ở đây hả, bộ muốn chết sao hả!?-Tên cầm đầu giận dữ bước đi về phía hai người lạ mặt đó
-Cái gì, dám nói bổn công chúa phá đám sao, hừ, mấy người xấu xa chết tiệt này, vậy thì hãy xem bổn công chúa trừng trị mấy người đây, cú đá karate liên đoàn!-Vừa tức giận nói, cô gái tóc vàng lạ mặt ấy bèn lao tới dùng đôi chân mạnh mẽ của cô mà đánh tên cầm đầu thật mạnh khiến cho hắn ngất xỉu tại chỗ
-Ha ha, biết thế nào là một anh hùng đích thực chưa!?-Cô gái tóc vàng mỉm cười nói sau khi vừa hạ đo ván tên cầm đầu lúc nãy xong
-Á, đại ca, con bé kia, mày là ai hả, đúng là con kiến bé xíu mà thích làm anh hùng đây mà, tụi bây đâu mau xông lên đánh nó trả thù cho đại ca cho tao nhanh lên!-Tên đô con định hãm hiếp Hải Luân lớn tiếng hét lên
-Ha ha, bữa nay có dịp trổ tài đây rồi, anh cảnh sát ơi, coi tôi ra tay đây nè, liên chưởng karate siêu cấp!-Cô gái tóc vàng mỉm cười hét lên một tiếng thật to rồi cô nhanh tay tiến tới đánh ngã bọn chúng nằm bẹp xuống đất hết chỉ trong vòng 5 phút, bọn chúng có tổng cộng là 10 tên đều bị cô xử xong hết
-Các người đã bị bắt vì tội gây rối an ninh trật tự còn thêm tội cố tình hãm hiếp người vô tội, lần này các người sẽ phải ăn cơm tù hơi lâu đấy!-Anh cảnh sát vội vàng còng tay bắt hết bọn chúng lại
-Lần này anh thấy tôi hữu dụng chưa hả, vậy anh đồng ý cho tôi gia nhập đội cảnh sát khu vực của anh nhé, được không?-Cô gái tóc vàng mỉm cười nói
-Vi Vi, tôi không biết phải làm thế nào với cô bây giờ đây, sao cô cứ bám theo tôi dai như đỉa vậy hả!?-Anh cảnh sát hét lên
-Anh An à, sao anh lại nói như vậy chứ, tôi vừa mới giúp anh bắt mấy tên côn đồ này đó, sao anh không báo đáp cảm ơn tôi gì đi chứ!?-Vi Vi mỉm cười nói
-Vi Vi à, được rồi, cảm ơn tôi, lát nữa tôi sẽ đưa cô đi ăn một bữa thật no, còn bây giờ thì mau tránh xa đi, tôi còn phải áp giải mấy tên này về đồn nữa!-Anh cảnh sát tên An này xua tay nói
-Haizz, anh khó tính thiệt đó, làm bao nhiêu việc tốt rồi mà anh vẫn chưa đồng ý cho tôi gia nhập đội cảnh sát siêu ngầu của anh, thôi được rồi, lần sau tôi phải cố gắng hơn nữa mới được, à phải rồi, anh chàng tội nghiệp kia đâu mất rồi ta, lúc nãy tôi thấy cậu ta khóc nức nở luôn đấy, để tôi đi xem thử mới được!-Vi Vi mỉm cười nói
-Hừ, để tôi đi hỏi thăm cậu ta cho, cô mà đi hỏi thăm chỉ khiến tình hình tệ hơn thôi như vụ bữa trước ấy, để lần này tôi đích thân đi hỏi thăm nạn nhân cho, cô ở đây canh chừng bọn bất lương này đi!- Phạm An lạnh lùng nói
-Yes, tuân lệnh sếp!-Vi Vi mỉm cười gật đầu đồng ý
-Hừ, cô thôi nói cái câu nói đó đi, tôi có phải là cấp trên của cô đâu chứ, được rồi, tôi đi an ủi cậu thanh niên tội nghiệp đó đây!- Phạm An quay lưng mà bước đi vào trong cửa tiệm bánh bao

-Hu hu!-Hải Luân ôm mặt khóc nức nở,anh vẫn còn khá sốc nặng trước hành động vừa rồi của mấy tên bất lương hồi nãy, nếu cảnh sát mà không tới kịp lúc chắc có vẻ giờ này, đời anh đã tàn mất rồi!
-Này, cậu có sao không, đừng khóc nữa mà, tôi ghét nhất mấy người hay khóc lóc lắm đó, nên cậu mau nín khóc đi!-Phạm An đi tới lớn tiếng nói
-Hu hu!-Hải Luân đau đớn siết chặt hai tay khóc nức nở
Hết chap 59!

THÔNG TIN NHÂN VẬT:
Hàn Du
-Cao 1m77 và nặng 59kg.
-Tuổi: 25
-Màu yêu thích: màu tím
-Món ăn yêu thích: canh súp rau củ và cà ri gà
-Năng lực ẩn: ...
-Phép thuật: Không có năng lực phép thuật
-Gia đình: Chưa rõ

Giới thiệu chap sau:
-Em cảm thấy cả người mình như tê liệt, làm sao để hạ hắn đây!?- Ken đau đớn nói
-Đừng lo, để anh lấy lại viên ngọc màu đỏ giùm cho em, hãy xem đây!- Ác ma cà rồng mỉm cười nói
-Linh Linh không phải là em gái ruột của mình sao, không, không thể nào!- Vũ Hà hét lên đau đớn
Các bạn nhớ đón xem chap 60- Lời ước hẹn năm xưa nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net