final. khi hai ta về một nhà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu Kim Taehyung đọc được dòng tin nhắn này thì nghĩa là Park Jimin đang giận. Khôn hồn thì cống một ly Gongcha size L đến trước cửa nhà số 136 có giàn hoa giấy để dỗ Park Jimin hết giận."

Liêm sỉ gì tầm này nữa, vã bỏ xừ. Tôi bĩu môi nghĩ thế, cuối cùng ném điện thoại qua một xó rồi nằm lăn lóc dưới sàn nhà chữa nóng.

Đó là một ngày mùa hạ nóng đến chảy mỡ, nóng đến đảo điên cả tâm hồn.Jeon Jungkook từ sáng sớm đã mò đến rồi câu anh Min Yoongi nhà tôi đi mất, nghe đâu là dắt nhau đi coi phim tình cảm. Park Jimin ngồi trước mái hiên có giàn hoa giấy rực đỏ góc trời tháng sáu, mỏi mắt trông theo cánh chim bồ câu đang bay đi với đôi với cặp của mình mà tủi thân hết sức. Có chú se sẻ sà xuống từ cành hoa đón nắng, chiêm chiếp hỏi người ngồi nơi đứng bóng, ủa người ta cũng có cặp có đôi nè, mắc gì mà phải tủi thân?

Tủi thân là ở chỗ thằng họ Kim, vừa được nghỉ hè đã vội lếch về Daegu quê nó một đường thẳng băng, chẳng thèm ở lại với Seoul đông đúc như hộp cá mòi để chữa nóng cho Park Jimin chút nào. Mà cũng chẳng trách được nó, nghe đâu là về quê làm đám giỗ cho bà, tôi có dỗi cũng là dỗi cho vui chứ nào dám bắt nó phải bỏ công bỏ việc mà lên đây với tôi.

Thế nên là mới có tình cảnh anh họ Park nằm ườn ra như con mèo mướp, trên hiên nhà, dưới cành hoa giấy đỏ và tia nắng vàng.

- Ê Park Jiminie.

Chết dở, hình như là trời nắng quá nên tôi bị quáng gà, ai đang đứng trước cổng nhà tôi mà nhìn y như thằng họ Kim thế nhỉ? Hay là mình nhớ nó quá hóa điên? Ơ mà cũng không phải, cái quần bà ba kia có chết mình cũng chẳng nhớ được đâu. Thế nghĩa là mới nhắn nó có một câu mà đã chạy đến thật à? Thằng này khi chết chắc thiêng lắm, mới nhắc đến nó đây mà...

- Nào, có ra mở cổng không là trà sữa tan hết đá này.

- Chờ tao một tí.

Tôi cười hề hề, xỏ chân vào đôi tông lào loẹt xoẹt chạy ra mở cổng cho Kim Taehyung. Chú sẻ nhỏ mới vừa lách chách với người ta cũng đã bỏ đi tự khi nào. Ở lại làm gì nữa vì giờ người ta cũng có bồ đến thăm rồi kia kìa, hừm...

- Mày về khi nào đấy? - Tôi bó gối ngồi uống trà sữa thằng kia mua, mắt bâng quơ nhìn ra khoảng sân phơi đầy nắng hạ, miệng đầy trân châu chưa kịp nuốt lúng búng hỏi. - Tưởng đâu về Daegu một tuần luôn cơ mà?

- Mới hồi hôm thôi. - Kim Taehyung cười còn rạng rỡ hơn cả nắng, đâm ly trà sữa rồi cũng học theo tôi ngồi bó gối. - Tại tao nghe nói có đứa nhớ tao đến phát điên rồi...

Ai? Ai? Đứa nào nói? Đứa nào đồn? Đồn tầm bậy tầm bạ.

- Ảo tưởng ít thôi mày. - Tôi nhếch mép cười khinh bỉ, hoàn toàn không để ý đến chuyện người bị khinh bỉ cũng là người mới móc hầu bao ra khao mình trà sữa.

- Đùa thôi, tại tao cảm nhận được mày đang có tâm sự đó. - Nó đặt ly nước xuống hiên, hai tay chống ra sau ngả người nhìn tôi. - Có chuyện gì đúng không?

Cũng chẳng biết nó nói thật lòng hay chỉ là dẻo miệng, nhưng đúng là tôi có chuyện phải suy ngẫm mất nhiều đêm thật.

- Ừ thì, Jeon Jungkook ấy...

- Ừ? Người yêu anh trai mày lại làm sao?

- Nó bảo nó muốn cầu hôn anh Yoongi nhà tao. - Tôi làm một hơi hết nửa ly trà, có lẽ là do trời nóng quá làm đá tan nhanh, tôi thấy vị trà sữa hôm nay cứ nhạt thếch trong miệng. - Nó còn chuẩn bị nào hoa nào nhẫn, mấy hôm nữa kỷ niệm yêu nhau hai năm là nó cầu hôn luôn.

- Cũng nhanh nhỉ, được hai năm rồi đấy... - Thằng kia chép miệng cảm khái.

Cũng được hai năm kể từ ngày tôi biết anh Yoongi đang hẹn hò với Jeon Jungkook. Hai năm trôi qua là những tháng ngày ngủ dậy đã bị chọi thính vào mặt, người ta là người ta yêu nhau nên sáng bảnh mắt ra đã bấm chuông inh ỏi để đóng vai anh shipper đẹp trai đem đồ ăn sáng đến tận giường. Giờ chó đi ngủ thì lên giường nhắm mắt để khỏi phải thấy người ta quyến luyến nhau trước cổng nhà, anh vào trước đi rồi em mới về, thôi nhìn em đi rồi anh mới vô. Tôi thề có thằng họ Kim ngồi bên cạnh, nếu Min Yoongi không phải anh trai yêu quý của tôi từ nhỏ đến giờ thì tôi đã một cước đá cả đôi ra bờ sông cho ở với muỗi rồi. Về thì về bà nó đi còn phải dung dăng dung dẻ, ngứa con mắt phải xốn con mắt trái. Mà ngứa mắt thì làm gì? Ngứa mắt thì nhắn tin cằn nhằn thằng họ Kim cho đỡ bực mình. Dù sao thì, sống trong cái khổ, Taehyung cũng quen khổ rồi. Anh tôi với Jungkook bên nhau hai năm thì tôi với nó cũng hẹn hò được một năm có lẻ. Nó cũng vui vẻ làm chỗ cho tôi xả hết bực dọc vì bị thồn cẩu lương vào mồm. Thôi thì tổ quốc ghi công Kim Taehyung chứ không thì tôi cũng đến là thổ huyết với đôi tình nhân sắc son mặn nồng kia mất. Min Yoongi từ ngày yêu trai trẻ thì hình như là cũng trẻ hóa ra cả mấy tuổi. Lại còn thích trồng hoa, dăm bụi hoa giấy trước nhà bây giờ nở rộ cũng là Jungkook đèo anh đi chọn từng cây một. Nó cùng anh đào hố trồng cây, bón phân, tưới tắm. Hai năm trôi qua, vườn hoa ngày xưa chẳng những không úa tàn mà còn lớn nhanh như thổi, như tình yêu phát triển đến chật kín cả lồng ngực mấy đôi trẻ đang yêu. Mới hôm nọ Jungkook kéo tôi ra trước hiên nhà thủ thỉ kế hoạch cầu hôn. Cũng không có gì, tôi đơn giản chỉ đóng vai quần chúng cho mối tình chim hải âu và con mèo nhà này thôi, nhưng mà nó cũng muốn thông báo trước cho tôi biết, chắc sợ tôi vô tình phá hoại khoảnh khắc quan trọng của hai người.

- Mà mày nghĩ, anh Yoongi gả cho Jungkook thì có ổn không? Có healthy không? Có balance không?

- Sao lại không? - Trời nóng bỏ mẹ luôn nha Kim Taehyung, ôm ấp là nổi sẩy chết mẹ mày nha. - Mày nói thử xem trần đời còn ai chiều anh mày hơn Jungkook nữa hay không? Hay mày muốn anh rể mày ba đầu sáu tay mười hai con mắt?

Kim Taehyung lại nói đúng trọng tâm rồi đấy, mười điểm về chỗ.

Quả thật, từng ấy thời gian, không dài nhưng cũng đủ để tôi nhìn ra Jeon Jungkook yêu Min Yoongi hoàn toàn nghiêm túc và chân thành. Như thể vạn dặm tình trường đều tụ hội nơi người trong lòng, nó đem hết cả thanh xuân, cả sinh lực và nhiệt huyết để yêu Min Yoongi say đắm. Tôi cũng biết chứ, rằng là anh Yoongi của tôi cũng ngày càng dựa dẫm vào nó. Ở bên Jungkook, anh yêu và được yêu, anh sống những tháng ngày tươi trẻ, vô lo vô nghĩ nhất suốt gần ba mươi năm cuộc đời của mình, thứ mà tôi và căn nhà này chưa từng cho anh. Min Yoongi đem đến cho Jeon Jungkook sự trưởng thành, cho Jeon Jungkook trở thành chỗ dựa, nơi ngăn mưa chắn nắng cho lối anh đi về. Còn Jeon Jungkook tặng anh sự mơ mộng của tuổi trẻ, để anh có thể vùi mình vào vòng tay rắn chắc của nó nếu như cuộc sống ngoài kia quá xô bồ khiến anh mệt mỏi. Tôi biết chứ, tôi hiểu mà, nhưng tôi vẫn không nỡ.

Cảm xúc này chính là vì Min Yoongi đối với tôi quá quan trọng, dù là mơ hồ nhưng tôi hoàn toàn không muốn anh phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

- Thôi nào, Jimin à, đến lúc để Yoongi đi tìm hạnh phúc riêng của mình rồi. - Tôi nghe tiếng Taehyung thủ thỉ bên tai, lại nhìn cánh hoa giấy bay bay trong gió. Gió nâng niu cánh hoa, cuốn nó rời khỏi cành cây một đi không trở lại.

- Ừ, nhưng mà cưới xong Jeon Jungkook phải ở rể nhà tao. - Tôi hút hết trà sữa, quăng ly rỗng sai thằng kia đi vứt rác. - Nó nghĩ nó muốn mang anh tao đi mà được à? Bước qua xác Park Jimin này trước đã nhé.

Kim Taehyung dở khóc dở cười. Tôi vui vẻ ườn ra sàn nhà, nắng là vẫn to quá, lấp lánh cả giọt nào nơi khóe mắt tôi đỏ hồng.

.

.

.
Mười một giờ hai mươi bảy phút đêm, kế hoạch tác chiến sắp thành công.

Tôi vuốt mặt, nhìn thằng nào kia cầm chiếc kèn màu xanh nõn chuối trông đến là ngu si lấp ló nơi bụi hoa giấy trước cổng, trong lòng dằn vặt giữa ở lại canh chừng giúp thằng họ Jeon tên Ngu Tình hay nên bỏ mẹ nó đấy mà lên nhà đánh một giấc. Ở đây rồi lát nữa dân phòng mà ùa đến bắt mấy thằng làm rối loạn trị an lúc nửa đêm hay nhẹ hơn là bị hàng xóm ra mắng cho một trận vì tội làm ồn giấc ngủ của họ thì mình cũng bị liên lụy. Nhưng dù sao tôi cũng hứa với nó rồi, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, giờ mà bỏ đi thì thật không đáng mặt đàn ông.

Hôm nay là kỷ niệm hai năm hẹn hò của Min Yoongi và Jeon Jungkook. Thằng kia đã đèo anh tôi sau con xe phân khối của nó vi vu suốt một ngày trời, giờ chỉ còn thiếu mỗi khâu cầu hôn và một lời đồng ý nữa thôi. Mà cái thằng học nhiều đúng là tư duy nhảy số, chẳng biết học ai cái trò đứng trước cửa sổ thưa sao rồi gọi người tình ơi ra đây anh bảo. May mà Yoongi yêu nó, chứ gặp người khác thì cái thằng cầm kèn thổi inh thổi ỏi lúc nửa đêm thế kia kiểu gì cũng ăn một dép vào mặt không trượt phát nào. Min Yoongi ló đầu ra từ cửa sổ, tự hỏi anh là đang mơ ngủ hay thằng trẻ trâu đang thổi cái kèn xanh nhìn như nam thần kinh dưới kia thực sự là người yêu anh. Yoongi ơi giờ anh đã hối hận sao ngày ấy lại mắt mù tai điếc mà yêu thằng trẻ trâu này chưa? Yoongi mệt mỏi day trán, nói vọng xuống dưới.

- Im ngay đi Jeon Jungkook, chú mày muốn cả xóm này ra đập hội đồng mày à? Điện thoại để làm cái gì mà phải đi thổi kèn hở?

Bị chửi thế mà còn há mồm ra cười? Ủa hay thằng này sắp cưới vợ vui quá hóa điên rồi? Tôi nhìn quanh, thầm nghĩ bây giờ nên trốn đi đâu cho ổn. Cũng may dáng người cũng không phát triển cho lắm nên đứng sau cột điện là vừa khít không ai nhìn ra. Tôi lé mắt trông ra ngoài kia, Min Yoongi người là còn mặc pyjama chạy xuống mở cửa, chưa kịp mắng xối xả vào cái mặt đẹp trai mà còn chai lì của người yêu thì đã hết hồn khi thằng kia khuỵu một chân xuống, đưa bàn tay đang giữ khư khư một chiếc hộp nhung đỏ. Yoongi lúc này mới nhận ra nơi anh đứng là một thảm xinh đẹp của những cánh hoa hồng, khung cảnh bỗng trở nên lãng mạn hơn cả phim tình cảm giờ vàng chiếu trên ti vi mỗi tối, dù cho hai nhân vật chính, người thì mặc pyjama đi chân trần, kẻ thì mới nãy còn thổi kèn phá hỏng cả một buổi tối yên giấc của người ta. Jeon Jungkook nở một nụ cười thật tươi, và tôi nghe nó hỏi anh một lời kinh điển:

- Yoongi ơi, mới vừa rồi anh cũng thấy rồi đó, không có anh thì em chỉ là một thằng điên thích phá làng phá xóm mà thôi, nên anh có thể nào vì bình yên của nhân loại mà chấp nhận ở bên trấn áp em cả đời không? Chỉ cần là anh thì em hứa sẽ ngoan mà. Anh Yoongi gả cho em nhé?

Mắt tôi nhòe nhòe, rồi không rõ là do tai tôi đang ù dần đi hay là Min Yoongi thực sự không thốt nên lời, tôi chỉ nhìn thấy anh, dưới vầng trăng và hàng vạn ánh sao trời, xung quanh là lả lơi cánh hoa giấy la đà theo ngọn gió khuya, nở một nụ cười đẹp đến nao lòng. Min Yoongi gật đầu, Jeon Jungkook vội đứng dậy, vuốt ve đôi vì tinh tú long lanh ánh nước của anh, rồi là môi kề môi, cuối cùng cũng có thể cùng nhau về chung một nhà, khép mi chung giường, đêm mơ chung giấc.

- Jiminie à. - Tôi không kịp nhìn xem người vừa vỗ vai mình gọi một tiếng tha thiết đó là ai, chỉ biết vùi mặt vào bờ vai vững chãi thân thuộc ấy mà rơi nước mắt. Từ nay anh Yoongi không chỉ là của một mình tôi nữa. Anh là của Jeon Jungkook, anh sẽ cùng nó xây một mái nhà, dựng một gia đình. Còn tôi sẽ đứng dưới tán hoa giấy và nhớ về một đêm hè rất sáng, rất sáng những sao và trăng.

- Mày còn tao đây mà, Jiminie ơi?

Hoa giấy lả lơi bay đến tận phía bên này, đỏ rực.

=====end.
Voldemort, ngày 3 tháng 7 năm 2019.
Comeback.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net