Four (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác chới với như vừa bước hụt chân, tôi giật mình tỉnh giấc. Mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ điểm năm giờ sáng, dù có nằm xuống lại cũng không ngủ tiếp được, tôi bèn lồm cồm bò dậy. Phòng bên cạnh có tiếng thì thầm khe khẽ, dẫu vậy, giữa không gian yên tĩnh tinh khôi của một sớm đầu hạ, tôi vẫn nghe đại khái được hai người bên kia đang nói gì. Jungkook hỏi Yoongi muốn ăn gì cho bữa sáng, sau đó dặn anh đừng xuống giường, có gì gọi nó là được rồi. Tôi, vẫn đôi chân trần đứng sát bên tường, nghe rõ mồn một giọng anh tôi cảm ơn người kia. Jungkook cười, không đáp lại lời anh, hoặc giả đó là câu nói tôi không thể nghe thấy được, câu nói đến từ đôi trái tim đập chung nhịp điệu bên trong lồng ngực hai người đang yêu. Sau đó có tiếng mở cửa, có lẽ thằng nhóc đã ra ngoài chuẩn bị bữa sáng cho anh rồi.

Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối. Trời mùa hạ nắng sớm, từng giọt nắng li ti men theo ô chưa kính tràn vào căn phòng ngủ. Một đốm sáng vo tròn lăn đến trước mặt tôi, hơi chói mắt, khiến tôi giật mình, nhưng cũng thật ấm áp đến nao lòng.

Tôi hơi mỉm cười, vươn vai bước vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Lúc tôi bước ra, Jungkook đã chuẩn bị xong bữa sáng cho Yoongi. Nó gật đầu với tôi, nói chào buổi sáng.

- Ừ. Chào buổi sáng, đồ ăn của anh Yoongi hả? - Tôi cười với nó, hình như đây chính là nụ cười thật tâm nhất của tôi đối với Jeon Jungkook từ đó tới giờ. Chắc là nó cũng ngạc nhiên, đôi mắt hơi mở lớn, nhưng rồi cũng vui vẻ đáp lại.

- Vâng. Còn một ít nữa ở dưới, anh cứ lấy ăn đi, em ăn chung với Yoongi cũng được.

- Ừ, nhưng để anh vào xem anh Yoongi trước đã. - Tôi gật đầu, đưa tay mở cửa giúp nó.

Min Yoongi ngồi dựa vào đầu giường, hai mắt anh nhắm lại an thần, nghe tiếng cửa mở thì liền quay sang cười với hai chúng tôi, rõ ràng tinh thần anh đã tốt hơn so với hôm qua nhiều lắm, Jungkook quả thật là liều thuốc tốt nhất với anh Yoongi. Trong lòng tôi cảm kích, ánh mắt nhìn thằng nhóc so với trước kia rõ ràng là một trời một vực. Tôi ngồi lên giường, bò lại ôm eo Yoongi làm nũng như mọi khi. Anh luồn tay vào mái tóc tôi, đầu ngón tay được cắt tỉa gọn gàng khẽ vuốt lên da dầu, massage thật nhẹ nhàng. Cảm sốt khiến cho giọng anh khàn đi nhiều, nhưng vẫn không mất đi độ từ tính trầm ấm trong giọng nói. Anh hỏi tôi đã ăn sáng chưa? Sao lại thức dậy sớm như thế, mọi khi mặt trời mọc đến mông rồi vẫn còn cố thủ trong giường kia mà. Thật tình ông anh này cứ thích bôi bác tôi trước mặt người khác là như thế nào ấy nhỉ? Tôi giận dỗi, nhưng vẫn chẳng muốn rời khỏi bàn tay đang xoa đầu mình. Tay của Yoongi chính là thứ mà tôi thích nhất trên đời này. Ngón tay anh thon dài, những đường gân xanh gồ lên nhưng không khiến đôi bàn tay ấy trở nên gân guốc thô kệch. Nó giống như một tác phẩm chạm khắc khéo léo của tạo hóa. Làn da anh trắng, dưới ánh nắng kia trông như trong suốt, vô số lần tôi đã nghĩ có khi nào anh tôi sẽ tan vào nắng, hóa thành một làn hương lạ, rồi đọng lại đâu đây trên nhành hoa, kẽ lá. Tay của Yoongi mềm mại nhưng hữu lực, bàn tay vuốt ve sống lưng tôi an ủi, xoa đầu tôi cưng chiều, đánh nhẹ lên trán tôi khi anh la rầy nhắc nhở, hầu như chưa bao giờ Yoongi thực sự đánh tôi cả. Anh không nỡ, cũng chẳng muốn làm ai đau. Có lẽ vì anh luôn dịu dang như thế nên Jungkook mới thích anh chăng? Ừ nhỉ, Jeon Jungkook thích anh tôi ở điểm nào nhỉ? Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, dường như trước giờ tôi chỉ quan tâm đến tình cảm của anh tôi, chứ chưa từng để ý đến đối tượng còn lại của mối quan hệ này. Tôi len lén ngước lên nhìn Jungkook, thằng nhóc sắp bát đũa ra bàn, dọn dẹp sơ qua phòng ngủ của Yoongi, rồi ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn anh tôi chăm chú, như thể vạn dặm tình trường đều thu về tụ hội thành người ấy. Jungkook còn quá trẻ, mới hai mươi tuổi đầu, lại đẹp trai tài giỏi, những người như vậy đều hứa hẹn là một kiếp phong lưu. Bây giờ, nó vẫn còn chưa có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, nhưng sau này thì sao? Yoongi có phải là tình đầu cũng là tình cuối của nó hay không? Không phải tôi không tự tin về anh tôi, rất tự tin là đằng khác. Min Yoongi nhà tôi muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tài hoa có tài hoa, nghề nghiệp ổn định, biết chăm sóc cho gia đình, tự nhủ nếu anh tôi mà là con gái phú hộ thời phong kiến, có lẽ hội kén rể phải tổ chức ba ngày ba đêm mới xong. Min Yoongi chính là lý tưởng của lý tưởng, ai có thể không thích anh được chứ?

Tôi tự tin về Yoongi, nhưng lại không có niềm tin ở Jeon Jungkook.

Tôi mải suy nghĩ vẩn vơ, không nhớ ra anh tôi chưa ăn uống gì cả, và bản thân tôi cũng vậy. Đến khi Jungkook lên tiếng hỏi anh tôi muốn dùng bữa chưa, tôi mới lật đật ngồi dậy, vừa xuống giường vừa nói:

- Anh mau ăn sáng đi, em cũng đi ăn đây, lát nữa em lại lên với anh.

- Hôm nay không đến trường à? - Yoongi nhìn bát cháo trên tay Jungkook, nhận ra thằng nhóc kia chỉ mang lên đúng một chén một thìa, chính là kiểu muốn anh một miếng em một miếng như trong phim tình cảm tám giờ tối trên truyền hình thì cũng chỉ biết thở dài. Tôi thấy hơi ê răng, cảm giác bây giờ thực sự muốn cắn thằng kia một cái cho bõ ghét, nhưng vẫn vui vẻ mỉm cười với Yoongi:

- Không đâu, hôm nay em chỉ có một tiết, xin nghỉ ở nhà với anh cũng được.

Yoongi nhăn mày, rõ là muốn phản đối, nhưng chưa đợi anh lên tiếng thì đã có người rào trước:

- Không cần đâu, anh cứ đi học đi, Yoongi có em lo rồi.

- Em cũng định nghỉ học chứ gì? - Yoongi quay đầu, từ chối muỗng cháo Jungkook đưa đến. Đôi mày anh nhăn lại tỏ vẻ không hài lòng. Tôi hơi hả hê, có thế chứ, tôi mà không được ở lại thì thằng nhóc này cũng đừng mơ. - Anh không cần ai chăm sóc hết, anh cảm thấy tốt hơn rồi, nghỉ ngơi một lúc là có thể xuống giường đi lại ngay thôi, hai đứa đều đến trường hết cho anh.

- Không sao đâu anh, em chỉ có một tiết thôi, lại là môn phụ không quan trọng, nghỉ một bữa cũng được mà.

- Anh là ủy viên hội học sinh đó, phải làm gương chứ. - Jungkook hiển nhiên không chịu thỏa hiệp. - Em hôm nay cũng không có môn nào đặc biệt quan trọng, hơn nữa, em biết chăm sóc người khác hơn anh.

Gì? Ý gì?

Ý bảo anh đây vụng về hậu đậu hả?

Quả nhiên không thể sống chan hòa quá lâu với thằng nhóc này được. Rõ ràng là không thể!

Tôi lấy hết sức bình sinh hít vào thật sâu, chuẩn bị đại chiến võ mồm với thằng nhóc xấc xược kia, thế nhưng Min Yoongi lại xen vào, chặn ngang cả hai đứa, chỉ cần dùng một câu đã dẹp hết cả chiến trường còn chưa kịp dàn binh bố trận của cả hai bên, thái độ sát phạt quyết đoán nói một không thể làm hai:

- Đừng có lèo nhèo, anh đã bảo không cần ai chăm sóc cả. Anh ổn, cả hai đứa mau chuẩn bị đi học đi.

Tôi rất thức thời mà ngậm miệng. Dù gì đi nữa thì anh ấy vẫn là anh trai ruột của tôi, là bậc trưởng bối, tôi trước giờ có làm nũng chơi xấu cũng chưa bao giờ dám cãi lại anh tôi. Thế nhưng Jeon Jungkook thì không như vậy, nó là người yêu của anh tôi. Ấy vậy mà, thằng nhóc này cũng chỉ dám làm cứng một lần thôi, đến lần này, anh tôi chỉ cần đọ mắt với nó một lúc, Jungkook đã xuôi xị. Trước đây nó đã từng nói "quy tắc của em là Min Yoongi", tôi còn cười vào mặt nó là đồ u mê, giờ xem ra cũng chẳng khá hơn là bao. Nó cùng anh ăn hết đồ ăn sáng liền ngoan ngoãn theo tôi đến trường. Tôi đi ké chiếc motor phân khối của Jungkook, trong lòng vẫn không yên những thắc mắc trước đây. Loay hoay trăn trở một lúc, tôi bèn đánh bạo hỏi nó:

- Ờ...Jungkook này?

- Hở?

- Tại sao mày lại yêu anh trai anh? - Vừa dứt lời, tôi cũng phải thấy mình hỏi ngu kinh khủng, thế nhưng lời đã trót rời môi, đành đâm lao thì phải theo lao thôi. Jungkook không trả lời tôi ngay, khiến tôi đâm sốt ruột, có một câu hỏi đơn giản mà sao suy nghĩ lâu lắc vậy chứ? Mãi một lúc sau, nó mới chậm rãi đáp.

- Anh đã yêu ai bao giờ chưa?

Ờ, giờ lại quay sang chọc ngoáy vào nỗi đau của nhau đó à? Tôi đen mặt, đáp chưa.

Thằng nhóc lại lên tiếng, có lẽ nó đang vừa nói vừa mỉm cười, giọng nó nghe dịu dàng đến lạ. Nó nói, tình yêu ấy mà, đó là lúc ánh nhìn của anh khi trông thấy người ấy không đơn thuần chỉ là sự thu hút nữa. Người ấy rõ ràng đang đứng trước mặt anh, nhưng trong lòng anh vẫn cồn cào nhớ đến người. Có người nói tình yêu bắt nguồn từ một cơn cảm nắng, ánh nắng ấy có cường độ cực mạnh, đổ đầy tim ta, khiến ta cảm thấy ấm, và ta say, ta si. Nhưng với em, mỗi ngày được trông thấy Yoongi đều khiến em cảm thấy ấm áp, đều khiến em muốn yêu anh ấy nhiều hơn một chút. Em còn nghĩ, nếu bây giờ em gom hết chỗ nắng kia lại, mỗi ngày một chút, thì có phải đến kiếp sau, kiếp sau nữa, em vẫn có thể tìm thấy Yoongi giữa cánh đồng nắng ấy hay không?.

Lần đầu tiên trong cuộc đời hăm mấy năm có lẻ, Park Jimin tôi nghe về chuyện yêu đương mùi mẫn mà không hề thấy sến sẩm, nghe một thằng nhóc mới hai mươi nói chuyện kiếp sau mà không hề thấy viển vông. Có lẽ nếu con người thực sự có kiếp sau, Jeon Jungkook hoàn toàn có thể tìm thấy và yêu Min Yoongi thêm một lần nữa. Dù đã đến trường, chia tay với Jungkook ở hành lang giữa hai khoa, tâm trí tôi vẫn còn suy nghĩ vẩn vơ.

Jungkook nói, yêu ai, ánh nhìn của ta không chỉ còn là thu hút nữa, dù giữa vạn người, ta vẫn không tự chủ được nhìn mãi về phía người đó.

- Này, Park Jiminie!

Kim Taehyung ngồi ở góc giảng đường, vẫy tay với tôi, hiển nhiên hôm nay cậu ta lại đến sớm giành chỗ cho hai đứa rồi đấy.

Jungkook còn nói, yêu một người, là lúc nào trong tim cũng thấy nhớ nhung bóng hình người đó.

- Mày đã ăn sáng chưa? Tao mua sandwich cá ngừ cho mày này, cả cola nữa.

Kim Taehyung vui vẻ chìa cho tôi ổ bánh. Cậu vẫn hay mua đồ ăn sáng cho tôi, dù tôi không cần phải nhờ vả cậu hay chi trả cho những món ăn.

Thằng nhóc người yêu của anh trai tôi nói, khi nó yêu, mỗi một cử chỉ nhỏ của người kia đều như một tia nắng, từng ngày gom lại đôi chút, thành một kho báu chôn chặt trong trái tim.

- Ngồi xuống đây, tao kể cho mày nghe...

Tiếng Taehyung đều đều vang bên cạnh, nhưng vào tai tôi lại thành chữ được chữ mất. Đột nhiên, tôi nhận ra nụ cười của cậu ấy thật sáng, long lanh như nắng sớm.

Có phải tôi đã yêu rồi không?

Điện thoại tôi rung lên, có tin nhắn đến.

Từ: Thằng nhóc chết tiệt.

"Em hiểu anh vẫn luôn không yên tâm về em. Em cũng chẳng dám hứa trước điều gì cả. Chỉ là mỗi ngày, em sẽ đều cố gắng giữ gìn tình yêu của em và Yoongi, để rồi sau này người ở bên cạnh anh ấy đến bạc đầu, có thể là em."

Tôi thẫn người. Đúng lúc này, Kim Taehyung lại hỏi tôi.

- Sau này, mày có muốn cùng tao đi ngắm hoàng hôn trên biển Busan không?

=======Voldemort ngày 17 tháng 4 năm 2019.

Phần hai của part Four cho mọi người đây (*¯︶¯*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net