Chương 1: Buổi sáng ở Baruoki

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đó. Chỉ với một cái đập nhẹ duy nhất từ Aldo, đống gạch lỏng lẻo không được lèn chặt đó đã lập tức rơi xuống lả tả, để lộ ra một khoảng trống không biết là rộng bao nhiêu phía sau nó. Thấy thế, Feinne kinh ngạc thốt lên.

- Oa.... Thật sự là có một lối đi bí mật ở bên trong cái giếng này!

- Anh bắt đầu cảm thấy hơi rờn rợn rồi đấy. Em có chắc là mình muốn tiếp tục đi vào trong đây cùng với anh chứ, Feinne?

Trái với lo lắng của Aldo, Feinne chẳng những không hề tỏ ra sợ hãi mà trông còn có vẻ khá là háo hức.

- Tất nhiên là em có đi chứ! Tâm hồn phiêu lưu của anh đi đâu mất rồi, hở anh Aldo?

Nhưng dù vừa mới tỏ vẻ cứng cỏi là thế, Feinne rồi vẫn rụt rè núp ra đằng sau lưng anh.

- Nhưng đúng là.... em vẫn nghĩ là mình nên đi phía sau anh thì hơn.

- Vậy thì đi thôi. Chúng ta còn chưa biết cái hang này rộng đến mức nào kia mà. Có thể việc tìm kiếm cũng sẽ mất nhiều thời gian hơn dự kiến đấy.

- Anh nói đúng. Chúng ta hãy cùng tìm ra viên đá đẹp nhất để dành tặng ông nội nào!

Đúng như những gì ông chủ tiệm thợ rèn đã nói, cái lỗ hổng trên tường giếng quả thật là có nối liền với một cái hang khá lớn, dù vẫn không thể so bì được với kích cỡ của những hang động thông thường, nhưng nó vẫn là một không gian đủ lớn để con người ta không nghĩ là sẽ có thể bắt gặp được ở phía sau bức tường của một cái giếng cạn. Dù nói vậy, việc săn đá quý của hai đứa Aldo và Feinne thực chất lại diễn ra khá là suôn sẻ, có lẽ là vì mục tiêu của hai đứa lại chính là tìm ra được một viên đá sáng chói và rực rỡ nhất, mà trong cái hang động tối tăm này thì điều kiện quả là không thể lý tưởng được hơn nữa; vả lại, trong hang thực chất cũng chẳng có nhiều khoáng sản đến thế, khiến việc tìm kiếm của hai đứa lại càng thêm phần thuận lợi.

- Nhìn này, anh Aldo!

Feinne trỏ tay vào một viên đá đang phát ra ánh xanh rực rỡ. Một khi đã xác định được mục tiêu, phần còn lại thực chất là khá đơn giản. Không mất nhiều thời gian để Aldo có thể thành công đào được viên đá lên. Viên đá vừa được đào lên có tên gọi là Migradrite, một loại đá quý tự nhiên có màu xanh lục sang trọng, vừa vặn đáp ứng được mọi tiêu chí mà hai đứa đang cần tìm ở một viên đá.

- Woa, tuyệt thật đấy, chúng ta thật sự là đã đào lên được một kho báu đích thực rồi này! Chúng ta mau quay lại để đưa nó chú thợ rèn đi thôi, anh Aldo!

***

- Đúng lúc lắm hai đứa. Chú cũng vừa vặn hoàn thành xong cây gậy cho hai đứa rồi đây.

Hai đứa Aldo và Feinne quay trở lại chỗ tiệm rèn vừa đúng lúc chú thợ rèn vừa hoàn tất xong xuôi việc tỉa tót cây gậy luôn. Chú thợ rèn bảo với hai đứa.

- Đưa cho chú thứ mà hai đứa đã tìm được đi, còn phần còn lại thì cứ để chú lo cho.

Feinne nhanh nhảu lấy viên Migradrite ra và để nó lên mặt bàn.

- Nó đây ạ!

Cầm viên Migradrite lên, chú thợ rèn buông ra đôi lời bình phẩm.

- Ồ, hai đứa kiếm được một viên Migradrite có chất lượng khá tốt đấy. Đợi chú một lát là có ngay cây gậy nóng hổi vừa thổi vừa ăn trên tay luôn nhá!

Nói đoạn, chú thợ rèn lập tức thoăn thoắt bắt tay ngay vào việc. Vì cây gậy đã gần như là hoàn thiện nên công việc còn lại của chú cũng chỉ còn mỗi việc gia công nốt viên đá Migradrite này. Và sau khi đã được đánh bóng, mài cạnh và gọt tỉa, vẻ đẹp đích thực của viên Migradrite cũng chính là món trang sức hoàn hảo nhất để tôn lên vẻ đẹp trang nhã của cây gậy Coconerica.

- Đã xong! Một cây gậy Coconerica nóng hổi vừa thổi vừa ăn được thiết kế và gia công đặc biệt, dành riêng cho ngài trưởng làng yêu quý của chúng ta. Nhìn này, lưỡi của nó được làm đặc biệt sắc bén đấy.

- L-Lưỡi của nó ấy ạ?

- À, không cần để ý đến mấy lời đó đâu, chú chỉ vừa đang tự độc thoại thôi ấy mà. Chắc chắn là ngài trưởng làng sẽ rất vui khi nhận được món quà này từ hai đứa đấy. Hai đứa nhớ cẩn thận kẻo đánh rơi mất nó đấy nhé.

Nhận lấy cây gậy từ chú thợ rèn, cả Aldo và Feinne đều không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp tuyệt mỹ của cây gậy. Quả như chú thợ rèn đã nói, ông nội hẳn là sẽ phải vui lắm khi nhận được nó đây.

- Ôi, cảm ơn chú nhiều lắm. Đây chắc chắn chính là cây gậy đẹp nhất mà cháu từng nhìn thấy trong đời đấy ạ! -  Feinne khẽ xuýt xoa.

- Cảm ơn chú nhiều ạ. Bọn cháu đúng là đã nợ chú một món lớn lần này rồi.

- Chú luôn sẵn sàng giúp các cháu nếu như đối tượng người nhận là ngài trưởng làng mà. Khéo ngài trưởng làng lại bật khóc vì hạnh phúc quá khi nhận được tuyệt tác này từ ta ấy chứ. Haha!

***

Sau khi lặp lại việc cảm ơn chú thợ rèn thêm khoảng 5 lần nữa, Aldo và Feinne cuối cùng cũng chịu rời khỏi tiệm rèn. Một cậu bé lập tức chạy ngay lại gần khi nó trông thấy người vừa bước ra khỏi cửa tiệm là Aldo.

- Anh Aldo! Anh đã biết tin gì chưa? Varuo và Langelo - bạn chí cốt của nó ấy - hai đứa nó đang đánh nhau dữ lắm! Em vừa thấy hai đứa chúng nó ở ngay trên đồi chỗ rìa làng mình ấy anh ạ.

Nghe thấy thế, Aldo chỉ còn biết khẽ lắc đầu ngán ngẩm.

- Lại nữa hả em? Ugh, đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi thế không biết? Chắc tốt hơn hết là anh nên đến đó mau thôi.

Cúi xuống ngang tầm mắt của cậu bé, Aldo nói thêm.

- Cảm ơn em vì đã nói cho anh biết chuyện này nhé. À, đừng quên là phải luôn thật cẩn thận mỗi khi rời khỏi địa phận làng mình nhé, em đã nhớ chưa?

- Câu đó cũng áp dụng cho cả anh nữa đó, anh Aldo. Em biết rằng anh là một dân quân rồi, nhưng mà đừng để bản thân mình bị thương ở ngoài kia anh nhé!

Nói xong, cậu bé vẫy tay chào tạm biệt Aldo rồi nhanh chóng chạy đi. Bên cạnh Aldo, Feinne cũng đang chống nạnh đầy bực bội.

- Em không thể tin được là Varuo lại đánh nhau với Langelo nữa! Chắc chắn là hai cậu chàng lại đánh nhau vì gái nữa đây mà!

- Anh đoán là chúng ta không còn cách nào khác ngoài đến đó và xem xem tình hình như thế nào trước đã rồi."

Như vừa sực nhớ ra điều gì, Feinne vội quay sang bảo với Aldo.

- Không được rồi, anh Aldo ạ. Bây giờ em phải về nhà luôn để chuẩn bị cho bữa tối đây. Anh đi tìm Varuo và mang nó về nhà giúp em với nhé?

- Tất nhiên là được rồi, Feinne. Anh sẽ gặp lại em sau nhé.

- Gặp lại anh sau!

***

Còn lại một mình, Aldo nhanh chóng chạy đến nơi mà cậu nhóc khi trước đã bảo với cậu - chỗ đồi ở ngay mé rìa làng Baruoki.

- Mày đây rồi, Varuo. Sao mày lại chỉ có một mình thôi thế? Còn Langelo đâu? Hai đứa chúng mày đánh nhau xong xuôi rồi à?

Lại gần Varuo, Aldo nhẹ giọng hỏi tiếp.

- Này, mày đói chưa, anh bạn? Feinne có nói là bữa tối hôm nay sẽ sớm được--

Đó cũng là khi cái một hố đầy bí ẩn phát ra thứ ánh sáng màu xanh dương dị hoặc đột nhiên xuất hiện trên trảng đất cách chỗ Aldo đang đứng một quãng không xa, và trong khi cậu vẫn còn chưa kịp định thần lại thì Varuo, mèo của cậu, đã mon men lại gần cái hố màu xanh không biết là cái gì đó, để rồi biến mất dạng bên trong nó rồi.

- Hớ? Ơ, Varuo.... Nó đi đâu mất tiêu rồi?

Lần chân về phía cái hố màu xanh lam kia, Aldo không nén nổi nỗi kinh ngạc - Quỷ thần thiên địa ơi, thứ quái quỉ gì thế này? Nó trông có vẻ như là một cái hố ấy nhỉ? Không biết là có thứ gì ở bên trong nó không nhỉ? Có khi nào Varuo đã rơi vào trong này rồi không?

Nói đoạn, Aldo liền dứt khoát tiến vào phía bên trong miệng hố. Ngạc nhiên thay, ở bên trong cái hố lại là một khoảng không gian rộng lớn và kỳ bí vô cùng. Aldo thấy mình đang đứng ở trên một cái bục tròn lơ lửng màu đỏ, và ở kế bên cậu, Varuo cũng đang đứng trên một cái bục có hình dạng tương tự cách đó một quãng không xa.

- ...?! Đ-Đây là?! C-Chỗ quái quỷ nào thế này?

Meow!

- Varuo!

Đó cũng là khi một người đàn ông râu tóc bạc phơ, bận trên mình một tấm áo choàng màu xanh dương đậm từ đâu xuất hiện, lơ lửng trên khoảng không ở ngay phía trước mặt Aldo. Những hoa văn màu vàng kim được thêu nổi dọc trên khắp thân mình áo của ông ta không khỏi gợi cho con người ta liên tưởng đến những vầng tinh tú xinh đẹp điểm xuyết cho bầu trời đêm. Mái tóc lòa xòa che đi đôi mắt cùng bộ râu rậm rạp khiến Aldo không thể làm rõ được các đường nét trên gương mặt của ông ta, nhưng xét theo màu sắc của râu và tóc, người đàn ông này có lẽ là cũng đã phải khá lớn tuổi rồi. Rồi người đàn ông với diện mạo gợi nhắc cho ta về một vị học giả đó nói với Aldo.

- Chào mừng cậu đã đến với Tinh Chi Mộng Kiến Quán.

- Tinh Chi Mộng Kiến Quán sao....

Quay sang Varuo, ông ta nói thêm.

- Ra là sự chỉ dẫn của người bạn đồng hành khôn ngoan đó của cậu đã dẫn lối cho cậu tới với nơi này.

Nhìn sâu vào mắt Ado, ông ta ôn tồn bảo cậu.

- Aldo này, đây chẳng phải là một chốn mà bất cứ ai cũng có thể dễ dàng tùy ý tới lui được đâu. Cậu hiện đang đứng ở một chốn có thể được nói là nơi giao ranh của muôn vàn thế giới, nơi mà những số mệnh được vận mệnh lựa chọn sẽ tề tựu lại. Sử dụng Đá Chronos sẽ ban cho cậu khả năng mang những đồng đội mới về để cùng đồng vai sát cánh bên cậu, dệt những sợi tơ vận mệnh của các cậu lại với nhau.

- Đó là tất cả những gì mà cậu cần phải biết vào lúc này. Hãy đi đi, và viết nên câu chuyện của riêng cậu. Mong rằng những ngọn gió của dòng chảy thời gian vĩnh hằng sẽ nâng đỡ bước chân cậu trong chuyến hành trình của mình....

***

Cùng lúc đó, tại làng Baruoki

- Đ-Đau quá đi mất! Làm ơn.... X-Xin hãy thả tôi ra!

Dưới bầu trời mưa tầm tã, một thú nhân đang tàn nhẫn túm lấy cổ của một người đàn ông và giương anh ta lên cao. Xét đến chuyện một người đàn ông trưởng thành bị dâng lên cao không khác gì một đứa trẻ nít, gã thú nhân kia hẳn là phải cao không dưới 3m. Mặc cho lời van xin của người đàn ông, cánh tay hộ pháp của hắn vẫn tuyệt nhiên không hề có chút dấu hiệu nào là sẽ chịu nới lỏng; ngược lại, tay hắn còn siết chặt vào cổ người đàn ông hơn nữa khi hắn gầm lên với anh ta.

- Nói cho bọn ta thông tin mà bọn ta đang muốn biết ngay đi. Làm như vậy thì chí ít ta cũng sẽ có thể giúp đặt một dấu chấm hết cho nỗi đau này của ngươi sớm hơn được đấy.

- Có một đứa trẻ đã được tìm thấy trong rừng Ánh Trăng vào đúng 16 năm trước. Đứa trẻ đó giờ đang ở đâu rồi?

Người vừa nói là một thú nhân, tuy dáng vóc thì có phần nhỏ con hơn so với thú nhân kia, nhưng ở hắn ta lại toát ra một thứ uy quyền tuyệt đối, cho thấy thân phận của hắn không thể chỉ là một thú nhân tầm thường. Hắn ta có một làn da màu xanh dương, mái tóc óng vàng cùng một cặp sừng đỏ mọc trên đỉnh đầu. Bị dọa đến nỗi đôi chân giờ đã trở nên mềm nhũn, người đàn ông lắp bắp trả lời hắn.

- M-Một đứa trẻ được tìm thấy trong rừng Ánh Trăng vào 16 năm trước ư.... Ngài đang muốn nói đến hai đứa Aldo và Feinne ư?

- Aldo sao? Ta không cần đến hắn. Nói cho ta biết: ta có thể tìm được đứa con gái mang tên "Feinne" này ở đâu đây?

- Ở-Ở nhà của ngài trưởng làng! Ngài sẽ có thể tìm thấy được cả hai đứa chúng nó khi đến đó! Giờ thì hãy thả tôi ra đi!

Nhưng thú nhân kia đã không chút nhân nhượng bẻ gẫy cổ gã đàn ông xấu số.

- Aaaaaa!

Người đàn ông chỉ còn kịp hét lên một tiếng đầy đau đớn trước khi trút xuống hơi thở sau cuối của mình.

- Thấy chưa, giờ thì mọi khổ đau của nhà ngươi đều đã được chấm dứt, đúng như những gì ta đã hứa rồi đấy.

- Chúng ta mau đi tới đó thôi, Vares.

- Vâng, thưa bệ hạ!

***

Tại nhà trưởng làng

- Cơm tối sắp xong rồi đó ông. Chờ anh Aldo và Varuo về là cháu sẽ dọn ngay ra ạ.

Feinne vừa lúi húi trong bếp vừa tươi cười bảo với ông nội như vậy.

- Hôm nay cháu đặc biệt hao tâm tổn sức cho bữa ăn này đấy ạ. Cháu cá là ông sẽ rất thích nó cho mà coi! Mới cả là, sau khi ăn xong bữa tối thịnh soạn này, cháu vẫn đang còn một bất ngờ nho nhỏ khác để dành tặng cho ông đấy. Hehe!

- ....?! À, phải rồi nhỉ.... Nghe tuyệt vời quá, Feinne. Ông đang rất trông chờ vào nó đây.

- Có chuyện gì hay sao hả ông? Cháu thấy ông trông có vẻ lo lắng quá.

- Không có gì cả đâu, Feinne. Chỉ là.... ông vừa mới nhận được một bức thư từ vương đô cách đây không lâu. Trong thư có nói rằng quân đội hiện đang tỏ ra hết sức quan ngại về thú nhân - rằng chúng vừa tập hợp lại, đông hơn và nguy hiểm hơn bao giờ hết, dưới trướng của một tên mà thú nhân bọn chúng gọi là Thú Nhân Vương.

Thấy ông có vẻ khá lo lắng, Feinne liền dịu dàng trấn an ông.

- Cứ lo lắng nhiều quá về những tin đồn không đâu như thế sẽ khiến trán ông có thêm nhiều nếp nhăn hơn mất thôi! Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi ông ạ, ông cứ chờ mà xem!

Dù vẫn chưa hết âu lo, nét mặt ông nội quả thực là cũng đã giãn ra đôi chút sau khi nghe những gì cháu gái nói.

- Haizz.... Ông cũng mong rằng mọi điều đều đúng như những gì cháu đã nói, Feinne.

Thế nhưng, trái với nguyện ước của hai ông cháu, cuộc sống thì lại rất hay phụ lòng mong đợi của con người.

- Thật đáng tiếc, nhưng thông tin của các ngươi lại có một điểm không chính xác mất rồi - vì thứ mà các ngươi đang lo ngại đã không đơn thuần chỉ là một viễn cảnh khả thi thôi nữa, mà đã sớm trở thành hiện thực mất rồi.

Người vừa nói cũng chính là Thú Nhân Vương, người hiện đang đứng đầu tộc thú nhân. Vậy là điều mà trưởng làng Baruoki hằng e sợ nhất giờ cũng đã trở thành hiện thực. Trông thấy hai thú nhân xa lạ chẳng biết từ đâu đến đột ngột dùng vũ lực đột nhập vào trong nhà của mình. Feinne kinh hãi hét lên.

- Áaaaa!

Ngay cả trong tình cảnh nguy hiểm lúc ấy, trưởng làng Baruoki vẫn không hề tỏ ra run sợ; trái lại, ông lạnh giọng đáp trả hai thú nhân kia.

- Thú nhân? Các người đến đây rốt cuộc là có âm mưu gì?

- Có vẻ như là cái tên của ta cũng đã được lan truyền khá là rộng rãi rồi nhỉ nếu như đến một ngôi làng hẻo lánh như các ngươi cũng đã từng nghe đến nó.

- Hả? Nói như vậy thì ngươi cũng chính là.... Thú Nhân Vương ư?

Ông tiếp tục.

- Vậy thì "bệ hạ" này, ngài muốn cái gì ở tôi mà lại đi đột nhập vào trong nhà tôi như thế này đây?

- Xin lỗi nhưng mà ông đánh giá bản thân mình hơi cao rồi đó, ông già. Vì bọn ta đến đây là vì con bé kia cơ.

Thấy tên mình đột nhiên được nhắc đến, Feinne ngơ ngác hỏi.

- Hả? T-Tôi sao?

- Tại sao ngài lại muốn Feinne nhà tôi cơ chứ? Bệ hạ này, tôi thật sự không hiểu - rằng con bé có gì đặc biệt để --

Có vẻ như đã mất hết kiên nhẫn, Thú Nhân Vương liền quay sang nói với thủ hạ của mình.

- Ngươi nói nhiều quá rồi đấy, ông già. Vares, đừng để ông ta làm lãng phí thời gian của chúng ta thêm nữa.

- Đã rõ, thưa bệ hạ!

Nói đoạn, Vares lập tức liền tiến lại gần Feinne để áp chế cô bé bằng vũ lực. Feinne chẳng thể làm gì hơn ngoài hét lên một tiếng khi mọi nỗ lực phản kháng của cô bé đều là vô ích trước thứ sức mạnh quá đỗi vượt trội của một thú nhân.

- Khôngggggg!!!

- Dừng lại! Tránh xa cháu gái ta ra, lũ xấu xa!

***
Trên ngọn đồi ở mé rìa Baruoki

- Tinh Chi Mộng Kiến Quán à? Cái tên hay đấy, dù tao không chắc là nó có thật sự phù hợp với một chỗ quái lạ như là chỗ đó không. Đến tận bây giờ tao vẫn không dám chắc là mình có thật sự vừa đến chỗ đó không nữa, vì nghĩ kiểu gì cũng thấy là nó giống với một giấc mơ hơn mà. Như kiểu tao vừa lạc sang một thế giới khác hoàn toàn ấy....

Quay sang Varuo, Aldo bảo nó.

- Thôi nào, Varuo, đến giờ trở về rồi. Hôm nay là một ngày đặc biệt lắm đấy, mày cũng biết điều đó mà.

- Thật khó để tin được rằng chỉ mới đó mà đã 16 năm có lẻ trôi qua rồi. Và Feinne có nói là em ấy sẽ chuẩn bị một bữa ăn thật thịnh soạn cho ngày bữa tối ngày hôm nay đó, Varuo!

Meow!

Vậy là một người, một mèo liền ba chân bốn cẳng chạy về nhà cho kịp giờ ăn tối. Việc tìm Varuo mất nhiều thời gian hơn Aldo đã dự kiến, chủ yếu là do trải nghiệm hết sức kì quái kia. Khi Aldo đi tìm Varuo, trời vẫn còn khá sáng, vậy mà khi hai đứa trở lại làng từ Tinh Chi Mộng Kiến Quán, trời đã sẩm tối mất tiêu. Thế nhưng, đón chào Aldo khi cậu bước vào trong nhà hôm nay lại không phải là gương mặt tươi cười của ông nội và Feinne như thường lệ mà lại là tình trạng ngổn ngang của căn nhà như thể có một cơn bão vừa quét qua.

- C-Chuyện gì thế này.... Ông ơi?!

Trông thấy ông nội ngã sóng soài ra nền đất, Aldo không còn nghĩ gì được thêm nữa mà chỉ biết chạy thật nhanh tới để đỡ ông ngồi dậy. Vừa đỡ ông dậy, Aldo vừa lo lắng hỏi ông.

- Ông có sao không ạ? Chuyện gì đã xảy ra ở đây thế ông? Và sao cháu chẳng thấy em Feinne ở đâu hết cả?!

Ông nội trả lời Aldo với giọng nói yếu ớt.

- A-Aldo.... lũ thú nhân.... chúng đã bắt mất Feinne rồi. Ông xin lỗi.... Bọn chúng quá khỏe đối với ông....

Trước tin tức động trời ấy, Aldo không khỏi kinh ngạc.

- Ông vừa nói cái gì cơ?! Tại sao bọn chúng lại muốn làm vậy kia chứ?

- Cái đó thì ông không biết.... Nhưng mà cháu phải nhanh chân lên, Aldo ạ. Bọn chúng chưa đi quá xa đâu. Rất có thể là cháu vẫn còn cơ hội để giải cứu con bé đấy!

- Nhưng còn ông thì sao ạ? Làm sao cháu có thể bỏ ông lại một mình như vậy được....

Dù rất lo lắng cho Feinne, ông nội cũng là gia đình trân quý của Aldo, bỏ lại ông một mình như thế này cậu có chút không cam lòng. Nhưng ông nội đã kiên quyết thúc giục cậu.

- Mọi thứ không đến nỗi quá tệ như những gì cháu đang nghĩ đâu. Nghỉ ngơi một lát là ông sẽ khỏe trở lại ngay thôi ấy mà. Xin cháu đấy, Aldo!

-  ...Được thôi ạ. Cháu sẽ đuổi theo lũ thú nhân đó, và đem Feinne về lại với chúng ta!

Nhìn theo bóng lưng cháu trai đang rời đi, ông nội thầm cầu nguyện.

- Cẩn thận nhé, cháu của ông....

***

Lao nhanh trên những con đường lát đá của Baruoki dưới cơn mưa tầm tã, Aldo vừa chạy mà lòng vừa quặn thắt lại, thầm mong sao là mình sẽ không đến quá trễ. Và có lẽ là ông trời đã nghe thấy những lời khẩn cầu đó của cậu, vì Aldo đã đuổi kịp lũ thú nhân ngay trước khi chúng kịp rời khỏi địa phận ngôi làng. Cậu lớn tiếng hét lên với bọn chúng.

- Đứng lại đó cho ta!

Nghe thấy tiếng hét của Aldo, tay Thú Nhân Vương bực bội hỏi.

- Ngươi là ai mà dám cản bước chân bọn ta?

- Ngươi hỏi ta là ai ư? Ta là anh trai của người mà các ngươi vừa bắt, lũ khốn! Feinne, em có ổn không thế?

Nghe thấy thế, Thú Nhân Vương liền bảo.

- Anh trai của con bé này? À, Aldo đúng không? Xin lỗi nhé, nhưng bọn ta sẽ cần mượn con bé và sức mạnh của nó ít lâu. Vì nó cũng chính là thứ duy nhất có đủ sức mạnh để triệt tiêu cái thứ ung nhọt đang gây suy đồi thế giới - nhân loại các người mà.

- Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Feinne em ta làm gì có sở hữu thứ sức mạnh quyền năng như vậy chứ!

- Ta không rảnh rỗi đến mức có thời gian để mà phí hoài vào việc giải thích chuyện đó với ngươi. Mà cũng chẳng phải là việc tên nhân loại rác rưởi như nhà ngươi biết được sự thật rồi sẽ có thể thay đổi được chuyện gì.

Giận dữ rút thanh kiếm giắt bên hông mình ra, Aldo hét lớn.

- Vậy để ta dùng hành động chứng minh rằng ngươi đã sai vậy!

Cười khẩy một tiếng, Thú Nhân Vương nói với giọng khinh khỉnh.

- Đã vội dụng đến bạo lực như vậy rồi ư? Ngươi chán sống lắm rồi sao, nhóc?

Đứng cạnh bên, Vares cung kính đề nghị với Thú Nhân Vương.

- Thưa bệ hạ, xin người hãy để việc xử lý tên ranh con này lại cho thần ạ.

- Cứ đứng yên ở đó cho ta, Vares. Ta vẫn cần ngươi tiếp tục để mắt tới con bé kia.

Kính cẩn cúi đầu mình, Vares nói.

- Thần xin tuân lệnh, thưa bệ hạ.

Sau khi Vares đã đem Feinne thoái lui, Thú Nhân Vương liền tiến tới chỗ Aldo và nói với giọng cảnh cáo.

- Còn về phần ngươi thì, đã đến lúc ta cho nhân loại các ngươi nếm mùi đau khổ thật sự là gì rồi.

- Lao về phía ta đi, nhóc. Ta mong rằng đằng sau vẻ ngoài tự tin đó khi ngươi liều lĩnh lao ra thách thức ta không chỉ là một cái thùng rỗng kêu to.

- Sẽ không bao giờ có chuyện ta để ngươi mang Feinne, em gái của ta đi mất đâu!

Nói đoạn Aldo lập tức lao đến, dụng sức chém một đường cật lực về phía Thú Nhân Vương, nhưng hắn đã dễ như bỡn đỡ được chiêu thức đó của cậu.

- Hmph.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net