Chương 1: Buổi sáng ở Baruoki

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Đây chính là kiếm pháp của lũ nhân loại các người đó sao? Ngươi sẽ không bao giờ có cửa đánh thắng ta với thứ kiếm pháp kích cỡm đó đâu!

Không nản chí, Aldo vẫn tiếp tục lao lên, nhưng tình hình trận chiến vẫn không hề khả quan hơn khi trước là bao.

- Ha! Ngươi coi đây là chiến trường, hay là một buổi vũ hội đấy? Đừng mơ đến chuyện chọc thủng áo giáp của ta với những đòn đánh vụng về như thế!

Đoạn hắn giương kiếm lên.

- Ngu ngốc! ĐÂY mới chính là cách mà ngươi nên sử dụng kiếm của mình!

Chỉ với một chiêu thức duy nhất, Thú Nhân Vương đã dễ dàng cho Aldo hít đất để tập làm quen dần với việc về với đất mẹ. Hướng mặt về phía người đang nằm dài trên đất là Aldo, hắn nói:

- Cảm thấy buồn ngủ rồi sao, nhóc? Nếu đã là như vậy thì sao chúng ta không mau chóng kết thúc mọi chuyện tại đây nhỉ?

Thu nốt chút sức lực yếu ớt còn lại trong cơ thể, Aldo gắng gượng đứng dậy để đối mặt với Thú Nhân Vương. Đó cũng là khi mặt đất dưới chân hai người bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Rầm rầm!

- Tiếng động này là....?

Đó cũng là khi thanh kiếm lớn vẫn luôn giắt ở bên hông Aldo bắt đầu phát quang rực rỡ.

- Hả? Thanh kiếm giắt ở bên hông của người, nó đang....

- Chuyện gì đang xảy ra thế này?!

Aldo vừa dứt lời cũng là lúc thanh kiếm bên hông cậu tự mình trút ra khỏi vỏ của nó, lao vút lên bầu trời trước khi hạ cánh chính xác trên khoảng đất ở ngay giữa Thú Nhân Vương và cậu.

Thú Nhân Vương không ngăn nổi nỗi kinh ngạc khi hắn bất ngờ nhận ra danh tính thực sự của thanh kiếm.

- Đừng nói với ta rằng đó cũng chính là....Ogre Rancorem ư?! Thật không thể tin được! Làm thế nào mà ngươi  có được thứ như vậy ở trong tay chứ?!

Đó cũng chính là lúc một luồng chướng khí nồng nặc bắt đầu bốc lên ngùn ngụt từ thanh kiếm. Thấy thế, Thú Nhân Vương liền toan nắm lấy chuôi kiếm, nhưng một luồng điện đã tức thì phát tiết, ngăn không cho hắn chạm vào nó.

- Có vẻ như là các truyền thuyết đã đúng về một chuyện. Rằng thanh kiếm này có khả năng lựa chọn chủ nhân của nó.

Thế rồi một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía chính bản thân thanh kiếm!

- Aldo, ngươi - kẻ lưu lạc giữa các chiều thời gian - hãy nhận lấy sức mạnh từ ta và trả thù cho cái chết của bộ tộc chúng ta!

- Ogre Rancorem.... Ra đó cũng chính là tên của ngươi. Ngươi là kẻ đã cất tiếng gọi tên ta ư?

Sau ít khắc lưỡng lự, Aldo củng cố quyết tâm của mình và dứt khoát rút thanh kiếm lên. Khác với tay Thú Nhân Vương, cậu - người được thanh kiếm lựa chọn - đã có thể ngay tức khắc rút được nó lên. Một luồng sức mạnh vượt trội lập tức túa ra từ thanh kiếm ngay khi cậu giương nó chỉ thẳng về phía bầu trời!

Luồng sức mạnh ấy lập tức xé tan đi những áng mây đen đang khuất lấp bầu trời, trước khi thu lại cả vào trong thanh kiếm, mang một diện mạo mới đến với nó. Ogre Rancorem giờ không còn khoác trên mình vẻ ngoài thanh mảnh có thể khiến người ta nhầm lẫn với một thanh kiếm thông thường của nó nữa, mà trở về đúng với nguyên dạng của nó, thanh kiếm chứa đựng nỗi uất hận diệt tộc ngàn đời của tộc Ogre. Lấy màu xanh làm tông chủ đạo với màu đỏ điểm xuyết, Ogre Rancorem trông dữ dội như một ngọn lửa xanh bập bùng, được thắp lên bởi nỗi uất hận không bao giờ cạn, những lưỡi sắc của nó như nanh vuốt của loài mãnh thú sẵn sàng cắn ngập răng vào cổ con mồi. Không cần phải có kiến thức về vũ khí để có thể thấy được những điểm dị thường nơi thanh kiếm này; đáng sợ hơn, ta còn cảm nhận được sức ép từ nó, như thể thanh kiếm chính là một sinh vật sống vậy.

- Chậc, mọi thứ  lại trở nên phiền toái một cách không cần thiết rồi. Vares, mau mang theo đứa con gái đó và rời khỏi đây nhanh đi!

- Đã rõ, thưa bệ hạ!

Nói đoạn, thú nhân Vares nhanh chóng mang Feinne rời khỏi. Thấy thế, Aldo hét lên.

- Không, Feinne! Trả lại con bé cho ta!

Aldo toan muốn đuổi theo Vares nhưng Thú Nhân Vương đã ngáng đường cậu.

- Đừng có bất cẩn rời mắt khỏi kẻ thù của mình như thế. Ta và ngươi vẫn còn chưa phân thắng bại cơ mà. Nói trước, thanh sắt cũ kỹ đó sẽ không cứu nổi cái mạng nhà ngươi đâu!

- Ugh!

Giật mình vì thanh kiếm trong tay mình bắt đầu rung lên bần bật, Aldo ngỡ ngàng nhận ra rằng một luồng gió đang bắt đầu quấn quanh mình nó, mở ra một thế giới hoàn toàn mới trước mắt cậu.

- Thanh kiếm...!

Trước mắt cậu giờ là một khoảng không gian khác lạ, một thế giới đen kịt nơi dường như các khái niệm về thời gian không còn tồn tại. Tuy nhiên, không còn thời giờ để mà suy nghĩ về chuyện đó nữa, cậu cần phải nhanh chóng đánh bại kẻ thù trước mắt mình để còn giải cứu em gái mới được.

- Lại gì nữa đây? Không thể nào! Ngươi... nhà ngươi có thể sử dụng được Another Force ư?!

Như thể đã tích tụ đủ sức mạnh, Ogre Rancorem bắt đầu tỏa sáng rực rỡ. Và với nguồn sức mạnh mới lạ vừa vay mượn được từ Ogre Rancorem đó, Aldo nhanh chóng tấn công Thú Nhân Vương. Tuy nhiên, ngoài việc có chút bất ngờ do mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát của hắn ra, Thú Nhân Vương đã nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh vốn có của hắn và dễ dàng né tránh được đòn tấn công tổng lực vừa rồi của Aldo. Hắn hét lên với cậu.

- Nhóc con, ngươi không biết là mình đang chơi đùa với thứ gì trong tay đâu!

- Ngươi không cho ta còn lựa chọn nào khác. Được thôi, vậy thì ta cũng sẽ không nương tay với nhà ngươi nữa!

Nói đoạn Thú Nhân Vương liền rút thanh kiếm bên hông của hắn ra. Và mặc dù có chút điểm khác biệt, có thể dễ dàng nhận thấy là thanh kiếm của hắn cũng chứa trong mình thứ sức mạnh tương đồng với của Ogre Rancorem. Điểm khác biệt lớn nhất có lẽ chính là luồng nhiệt quang mạnh mẽ đang tỏa ra từ nó, như thể một mặt trời rực rỡ vừa được khai sinh trên chính Trái Đất này vậy.

- Ugh!

Trúng đòn tổng lực từ thanh kiếm, Aldo lập tức ngã xuống như con rối đứt dây.

- Ngu ngốc. Ngươi nên biết rằng dù thanh kiếm có lựa chọn ngươi, mọi thứ đều là vô nghĩa nếu như chính bản thân ngươi lại chẳng thể sử dụng được nguồn sức mạnh đó đúng cách.

Liếc xuống Aldo, hắn nói thêm.

- Tuy nhiên, để tỏ lòng kính trọng tới Ogre Rancorem, ta sẽ chừa lại mạng sống cho ngươi.... ít nhất là vào lần này. Nếu có ngày gặp lại, chúng ta sẽ thanh toán nốt trận chiến còn đang dang dở này.

***

- Aldo! Aldo à! Xin cậu đấy, hãy mở mắt ra đi mà.... Aldo, cậu có ổn không thế?

- Urgh!

Được giọng nói của một cô bạn cùng làng đánh thức, Aldo lập tức lồm cồm bò dậy và vào tư thế sẵn sàng chiến đấu; tuy nhiên, kẻ thù của cậu thì đã sớm mất dạng từ lâu. Bầu trời vẫn đang đổ mưa như thác, đập thẳng vào trong cõi lòng cậu. Aldo chẳng còn biết làm gì hơn ngoài thất vọng chửi thề.

- Mẹ kiếp! Mình đã quá mất cảnh giác mất rồi... Mà rốt cuộc là chuyện quái gì vừa xảy đến với thanh kiếm của mình vậy? Ogre Rancorem đã đi đâu mất rồi?

Cúi xuống bên hông mình đi xác nhận, Aldo kinh ngạc thốt lên.

- Nó lại trở về với trạng thái nguyên bản của nó rồi....

Aldo cố dụng sức để rút Ogre Rancorem ra khỏi vỏ, nhưng chỉ là tốn công vô ích; thanh kiếm vẫn tuyệt nhiên không suy suyển, dù chỉ là một li.

- Có vẻ như việc muốn rút nó ra bây giờ là không thể rồi. Mà rốt cuộc thì cái nguồn sức mạnh khủng khiếp mà nó vừa phát ra khi nãy là cái quái gì thế? Và còn cả giọng nói đó nữa?

Chợt tỉnh táo trở lại, Aldo tự nhắc nhở bản thân.

- Không, giọng nói kỳ lạ gì đó phát ra từ thanh kiếm có thể chờ đến lúc khác. Bây giờ, việc mình cần để tâm tới nhất chính là chuyện Feinne, em gái mình đã bị bắt cóc cơ! Mình phải nhanh chóng giải cứu em ấy mới được!

Cô bạn cùng làng rụt rè lên tiếng với cậu.

- Về phần lũ thú nhân đó thì.... tớ có thấy bọn chúng tiến về phía rừng Ánh Trăng đấy.... Nhưng cậu có thực sự cảm thấy ổn không thế, Aldo?

- Chúng đã bắt cóc mất em gái tớ.... Tớ không thể ung dung ngồi đây mà giương mắt nhìn chúng mang em ấy đi xa dần được!

Nhìn Aldo với cặp mắt lo âu, cô bạn bảo với Aldo.

- Tớ hiểu cảm xúc của cậu, nhưng làm ơn đấy Aldo, cậu phải bảo trọng đấy!

Gật đầu trấn an cô bạn, Aldo dịu giọng bảo cô.

- Cậu không cần phải lo lắng đâu. Tớ sẽ trở về bình an mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net