Chương 1: Buổi sáng ở Baruoki

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ừ thì, tôi đoán là

Đã đến lúc để tham gia vào một chuyến phiêu lưu vượt qua không thời gian và cứu lấy tương lai bị đánh cắp rồi.

Trước khi bóng tối vĩnh hằng của thời gian đổ sập lên tất cả...

***

Vào một đêm trăng sáng tại rừng Ánh Trăng.

- Con người khốn kiếp! Chúng chỉ biết ích kỷ phần mình! Giờ thì chúng còn cấm cả thú nhân chúng ta đặt chân vào trong khu rừng này nữa!

Vừa rảo bước trong rừng Ánh Trăng, một thú nhân vừa bước đi vừa giận dữ chửi rủa - Sao chúng dám! Khi khu rừng này vốn dĩ thuộc về chính thú nhân chúng ta....!

Oeeeee!

Tiếng động kỳ lạ đã cắt ngang dòng suy tưởng của thú nhân kia, khiến bước chân hắn vô thức ngưng lại. Hết ngoảnh đầu sang trái rồi lại sang phải, hắn cố công tìm ra ngọn nguồn của thanh âm kia.

- Tiếng động vừa rồi là...?

Vượt qua những tán cây sum suê của khu rừng, hắn ta cuối cùng cũng khám phá ra được ngọn nguồn của thanh âm bí ẩn kia.

- Một đứa trẻ con người? Nó đang làm gì ở đây kia chứ?

Ngắm gương mặt của đứa nhỏ, một xúc cảm phức tạp bất ngờ tìm đường len lỏi vào bên trong trái tim cứng cỏi của hắn.

- Thì ra ngay đến lũ nhân loại đáng ghét đó, khi còn là những sinh mệnh bé bỏng, vô tội cũng có thể dễ thương được đến nhường này...

Giọng hắn cũng theo đó mà nghe dịu đi hơn hẳn so với thường lệ.

- Sao vậy? Buồn hả, bé con? Lạc mất mẹ của nhóc rồi sao?

Nói đoạn, hắn lại gần chiếc nôi của đứa trẻ và nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên để dỗ dành nó.

- Bé con, xem này.... Ú òa!

- Oeeeee! Oeeee!

Giật mình bởi tiếng khóc còn to hơn cả khi trước của đứa trẻ, hắn vội vàng đứng thẳng trở lại.

- Hầy, có vẻ như là trò đó không có hiệu quả cho lắm thì phải....

Đó cũng là khi thú nhân này bất ngờ cảm nhận được một nguồn sức mạnh mạnh mẽ và kỳ lạ đang không ngừng tỏa ra từ chính đứa trẻ kia.

- Hả? Sức mạnh này.... Thứ sức mạnh kỳ lạ đang nằm ngủ yên trong người đứa trẻ này.... Đừng nói với ta là....

Hắn vừa dứt lời, một luồng lục quang rạng rỡ đã không ngừng phát tiết ra từ chính đứa trẻ.

Dù rất muốn tìm hiểu kỹ hơn ngọn nguồn của thứ sức mạnh kỳ lạ đang náu mình trong người đứa trẻ kia, thời gian lần này lại không đứng về phía hắn. Đó là bởi hắn đã có thể nghe thấy tiếng ai đó đang bước tới rất gần kề chỗ này rồi.

- Chậc, có kẻ nào đó sắp tới đây rồi. Mà mình thì thà chết chứ không muốn phải dây dưa gì với lũ nhân loại đáng ghét đó đâu.

Cúi xuống nhìn đứa trẻ một lần sau cuối, hắn khẽ nói ra lời từ biệt.

- Ta không thể ở  lại với nhóc lâu hơn được nữa. Nếu còn duyên, chúng ta sẽ có ngày gặp lại.

Đoạn hắn quay lưng rời khỏi.

Thú nhân kia vừa rời đi cũng là lúc một người đàn ông tuổi đã cao, tay chống gậy khoan thai rảo bước đi tới.

- Oeeeee!

Giống như gã thú nhân kia, ông ta cũng quay đầu hết sang bên trái rồi lại đến bên phải trước khi cuối cùng cũng tìm ra được ngọn nguồn chính xác của tiếng khóc đó.

- Oeeeee! Oeeee!

Vượt qua những tán cây rậm rạp của khu rừng, ông lão tìm thấy một đứa trẻ sơ sinh, người đang òa khóc trong nôi, và một cậu bé, có lẽ là khoảng chừng 3~4 tuổi, đứng im lìm bên nôi.

- Ôi chúa ơi! Ta cứ ngỡ là mình đã nghe nhầm kia chứ; chứ sao lại có tiếng trẻ khóc ở trong rừng được? Nhưng ai mà có dè là thật sự có một đứa bé đang khóc ở ngay giữa rừng chứ!

Lại gần hai đứa, ông lão ôn tồn hỏi.

- Chuyện gì đã xảy ra với hai đứa thế, cậu bé? Nhà cháu ở đâu vậy? Đứa trẻ này có phải là em gái của cháu không?

Mặc cho ông lão cố gặng hỏi, cậu bé vẫn chỉ tiếp tục lặng yên.

- Oeeee! Oeeeee!

Đó cũng là khi đứa trẻ ở trong nôi lại một lần nữa òa lên nức nở. Ông lão bèn nhanh chóng đến bên chiếc nôi để dỗ dành cô bé.

- Nào nào.... Đừng sợ, bé con à. Đừng khóc nữa con nhé. Ngoan nhé, bé con.

- Oeeeee! Oeeeee!

***

16 năm sau

Chíp! Chíp!

Tiếng chim ríu rít đã báo hiệu cho sự khởi đầu của một ngày mới. Thế rồi có một giọng nói lảnh lót chẳng kém tiếng chim vang lên.

- Trời sáng rồi, dậy đi thôi anh!

- Ngmm.... Hả...?

- Nhanh nào, Aldo, trời sáng cả rồi! Anh mau dậy đi chứ!

Nói đoạn, tay cô đã bé thoăn thoắt mở rèm, để ánh sáng chan hòa của một ngày mới soi rọi khắp căn phòng. Anh trai của cô bé cuối cùng cũng chịu rời xa chiếc giường êm ái của mình, và giờ thì đang uể oải vươn vai, có lẽ là vì cậu vẫn đương còn ngái ngủ.

- Oáp.... Chào buổi sáng, Feinne.

- Lại còn "chào buổi sáng" với em nữa chứ. Anh có biết bây giờ đã là mấy giờ rồi không hả? Mặt trời đã mọc cao hơn cả đỉnh của những tán cây Pekari rồi đấy. Cứ đà này thì thể nào anh cũng sẽ trễ hẹn với anh Darnunis cho mà coi.

Nghe em gái nói vậy, cậu trai lúc này mới sực nhớ ra là mình quả thực có một cuộc hẹn vào buổi sáng nay với đội trưởng đội dân quân tự vệ của ngôi làng, Darunis.

- Chết cha, anh quên béng mất vụ đó đấy! Tốt hơn hết là anh nên đến đó ngay thôi!

- Chứ còn gì nữa! Anh nên đến đó mau đi.

Nói đoạn, Feinne quay người rời khỏi. Thế rồi ngay trước khi bước chân xuống lầu, cô bé còn cẩn thận dặn anh mình thêm một lần sau cuối.

- Không được ngủ nướng thêm nữa đâu đấy, anh đã biết chưa?

Dặn dò anh trai mình xong, cô bé khi đó mới chịu yên tâm rời khỏi.

Còn lại một mình trong căn phòng, Aldo nghe theo lời em gái và sửa soạn mau chóng nhất có thể để không bị trễ cuộc hẹn với Darunis. Sau khi đã chắc chắn rằng mình đã hoàn toàn sẵn sàng để rời khỏi nhà, cậu khẽ gật đầu một cái đầy hài lòng.

- Xong xuôi hết rồi. Đã đến lúc để mình tiếp tục sứ mệnh gìn giữ bình yên cho ngôi làng rồi!

Nói đoạn, Aldo nhanh nhẹn bước xuống lầu dưới. Phòng ngủ khi nãy cậu vừa rời khỏi là ở lầu hai. Đón chào cậu ở lầu dưới là ông nội và Feinne, em gái cậu. Dù đang rất vội, Aldo vẫn không quên thói quen nho nhỏ mà cậu vẫn luôn thực hiện vào mỗi buổi sáng: Đó chính là chào tạm biệt em gái và ông nội trước khi bắt đầu một ngày làm việc của mình.

- Feinne, ông nội, cháu đi đây. Hẹn gặp lại hai người vào tối nay nhé!

Nói đoạn, Aldo liền bắt đầu lao nhanh ra ngoài cửa, lòng thầm mong rằng sẽ không trễ cuộc hẹn của cậu với Darunis. Ở sau lưng cậu, Feinne em cậu còn nói với theo.

- Gặp lại anh sau, Aldo. Anh đi bảo trọng nhé!

***

Tăng tốc trên con đường mộc mạc được lát những phiến đá thô sơ, Aldo hiện đang vắt hết sức bình sinh ra để chạy đến điểm hẹn của mình. Ngôi làng này, Baruoki là nơi mà cậu và Feinne đã sinh sống trong suốt hơn 16 năm qua. Và hôm nay, cậu sẽ lại tiếp nối sứ mệnh gìn giữ bình yên cho nó.

- Anh Darunis! Xin lỗi vì đã đến trễ, hôm nay em lỡ ngủ dậy muộn mất tiêu.

Người đang khoác trên vai một cây cung và có mái tóc vàng óng, dài đến ngang lưng kia chính là Darunis, đội trưởng đội dân quân tự vệ của ngôi làng. Khẽ lắc đầu đầy ngán ngẩm một cái, Darunis bảo với Aldo.

- Anh đã có cảm giác là em thể nào cũng sẽ đến trễ mà. Vì em rõ ràng không phải là một "người của buổi sáng" rồi. Nên là chuyện hôm nay em đến trễ cũng chẳng có gì đáng để ngạc nhiên hết cả.

Khẽ húng hắng ho một cái, Darunis lại trở về với dáng vẻ nghiêm túc thường lệ của mình.

- Và giờ thì vì em cũng đã có mặt ở đây rồi, chúng ta cũng nên bắt đầu việc đi tuần như thường lệ thôi.

Chợt nhớ ra điều gì, Darunis liền quay sang dặn dò Aldo.

- À, mà em cũng nên sớm ghé qua chỗ Ashtear để trau dồi thêm vốn kiến thức về prisma của mình đi nhé. Prisma dù gì cũng chính là cội nguồn của mọi thứ năng lượng trên thế giới này kia mà. Em chí ít cũng nên cố gắng một chút để có thể hiểu rõ hơn về nó đi nhé, Aldo.

Nghe Darunis nói thế, Aldo cũng gật gù đồng tình.

- Được thôi ạ. Em sẽ đến đó ngay bây giờ đây.

Darunis mỉm cười và bảo với Aldo trước khi rời khỏi.

- Tiếp tục làm việc chăm chỉ nhé, Aldo.

***

- Nghe cho thật kỹ nhé, Aldo. Prisma về cơ bản chính là do bốn nguyên tố cơ bản nhất trong tự nhiên - hỏa, thủy, thổ và phong - tinh thể hóa mà thành.

Người vừa nói chính là Ashtear - cô gái có hiểu biết uyên thâm bậc nhất về prisma  tại làng Baruoki, cũng chính là người mà Darunis đã khuyên Aldo nên đến gặp để trau dồi thêm vốn kiến thức về prisma của mình. Hiện tại, như có thể thấy thì Aldo đang được nhận một khóa học cấp tốc về prisma từ Ashtear.

- Dù rất nhiều điều về prisma vẫn đang còn là một ẩn số, một giả thuyết nhận được rất nhiều sự ủng hộ của các học giả thì cho rằng prisma chính là được hình thành sâu trong lòng trái đất dọc theo chiều dài lịch sử. Có thể nói chúng cũng chính là nền móng của nền văn minh nhân loại. Chị nói nghiêm túc đấy - nếu như không nhờ có chúng, con người chúng ta cho đến ngày hôm nay vẫn sẽ chỉ là giống loài ăn lông ở lỗ thôi đấy!

- Thế nên là tốt hơn hết thì em nên bày tỏ cái tâm thành kính của mình mỗi khi cần sử dụng đến chúng, Aldo. Nhẹ nhàng chạm vào chúng thôi, nhớ là phải với một trái tim tràn đầy sự biết ơn đấy. Thế nào, quá dễ để thực hiện có phải không?

Đoạn Ashtear đi đến chỗ Phong Prisma để làm mẫu cho Aldo xem.

- Nhẹ nhàng thôi.... Nhớ là phải thật nhẹ nhàng thôi nhé....

Phong Prisma nhanh chóng được kích hoạt ngay sau khi Ashtear vừa chạm vào nó và lấp đầy cả căn phòng với một luồng gió mát lành. Dù chẳng hiểu gì, Aldo vẫn lia lịa gật đầu mình.

- Vâng, em nhớ rồi, chị Ashtear.

Có cố tranh cãi với chị ấy thì cũng sẽ chỉ tổ phí công vô ích thôi -  Aldo thầm nghĩ.

Kết thúc màn trình diễn nho nhỏ của mình, Ashtear nói thêm.

- Tốt lắm! So với mẹ thiên nhiên vĩ đại và diệu kỳ thì, con người chúng ta chẳng khác nào những hạt cát nhỏ trên sa mạc đâu, Aldo ạ. Em đừng bao giờ quên đi điều đó. Vì quên mất đi vị trí khiêm nhường của chúng ta trong thế giới này sẽ chẳng thể dẫn tới được điều gì tốt đẹp đâu.

- À, mà em cũng nên thử qua những gì chị vừa làm đi. Thấy Phong Prisma này không? Thử sử dụng nó đi - làn gió mát lành sẽ giúp xoa dịu tâm trí và thể xác mỏi mệt của em đấy.

***

Chào tạm biệt Ashtear, Aldo vừa bước chân ra khỏi cửa nhà cô thì đã thấy Feinne, em gái cậu đang từ đâu chạy đến rồi. Thấy cậu, cô bé mừng rỡ reo lên.

- Anh Aldo! Cuối cùng em cũng đã tìm thấy anh rồi!

- Ơ, Feinne đấy à? Có chuyện gì hả em?

Feinne khe khẽ lắc đầu và bảo với Aldo.

- Không phải thế đâu anh. Ta-da! Nhìn này, em vừa mang một công việc mới toanh đến cho anh đây. Ông nội muốn nhờ anh đi kích hoạt hết tất cả các Thủy Prisma ở trong làng mình lên đấy. Ông bảo là thời tiết dạo này khô hanh quá, nếu cứ không làm gì thì hạn hán sẽ lại hoành hành tại làng ta mất thôi. Mà cứ thế thì các bạn cây tội nghiệp sẽ chết hết mất! Một ngôi làng hạnh phúc thì đâu thể thiếu đi những bông hoa xinh đẹp được nhỉ, phải không anh?

Aldo gật đầu đồng tình với em gái.

- Em nói đúng. Được rồi, anh sẽ đi thực hiện công việc ông giao ngay bây giờ đây!

Nói đoạn, Aldo vừa định quay đi để bắt tay ngay vào việc ông đã giao thì chợt nghe thấy tiếng Feinne rụt rè gọi với theo cậu.

- Này.... Cho em đi theo cùng với được không? Em cũng muốn được thấy dáng vẻ anh trai mình khi đi làm thì sẽ trông ngầu như thế nào lắm!

- Anh chẳng thấy chuyện mình vẫn làm là có gì ngầu hết, nhưng nếu đó là điều em muốn thì được thôi.

Nhận được cái gật đầu từ Aldo, Feinne liền mừng rỡ reo lên.

- Yeah! Đừng khiến em phải thất vọng anh nhé!

Còn về phần Aldo thì, cậu đang ra sức cố gắng nhớ lại những gì mà mình đã học được từ chỗ Ashtear.

- Đừng quên là có một mẹo rất hiệu quả để kích hoạt prisma. Nhẹ nhàng thôi.... Nhớ là phải thật nhẹ nhàng....

Không hiểu anh trai mình đang nói gì, Feinne ngơ ngác hỏi.

- Hả? Anh đang nói về cái gì thế?

- À, không có gì cả đâu. Chúng ta mau đi thôi.

- Vâng!

***

Có tổng cộng là 3 Thủy Prisma tại làng Baruoki này, mỗi cái được đặt ở một góc để phân bổ lượng nước đều nhất có thể cho dân cư của cả ngôi làng. Hai đứa Aldo và Feinne cứ thế lần lượt đi kích hoạt từng cái một đúng như những gì ông đã dặn. Một cái, rồi hai cái. Giờ thì chỉ còn lại một Thủy Prisma duy nhất cần được kích hoạt nữa thôi. Kích hoạt xong nó là hai đứa cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ này rồi.

Vuốt tóc mai dính trên trán, Feinne mừng rỡ quay sang nói với Aldo.

- Yay! Đây đã là cái cuối cùng rồi đó anh. Giờ thì tất cả các bạn cây và hoa của làng mình đều sẽ có thể lớn lên thật khỏe mạnh rồi! Anh làm tốt lắm, Aldo. Của anh đây. Ông dặn em là phải nhớ đưa chúng cho anh sau khi anh đã hoàn thành xong nhiệm vụ ông giao.

Nói đoạn, Feinne lấy từ trong túi ra 50 *Git và đặt chúng vào trong lòng bàn tay của Aldo.

(*Git: Đơn vị tiền tệ chính trong Another Eden)

- À, mới cả là còn điều này nữa.... Em đang có chuyện này muốn bàn với anh đây.

- Trời ạ, em nói luôn như vậy ngay từ đầu thì có phải là tốt hơn rồi không?

Feinne tiếp tục.

- Em đang muốn tặng ông một món quà như là một sự tri ân nho nhỏ gửi tặng đến ông để cám ơn công ơn ông đã dưỡng dục, nuôi nấng chúng ta nên người bấy lâu nay, và cá nhân em thì nghĩ rằng một cây gậy mới sẽ chính là một món quà hết sức hoàn hảo dành cho ông. Anh thấy sao?

- Anh nghĩ đó là một ý tưởng rất tuyệt đấy. Thành thực mà nói thì cây gậy ông đang xài đúng là đã cũ quá mất rồi, nó chắc cũng chẳng còn có thể sử dụng được thêm bao lâu nữa.

Feinne vui vẻ gật gật đầu đồng tình.

- Chuẩn không cần phải chỉnh luôn! Tiếp tục bàn về chuyện cây gậy tặng ông này, em nghĩ là một nhánh Coconerica sẽ là một vật liệu hết sức hoàn hảo để làm ra nó đấy. Nó vừa bền chắc này, các thớ vân lại trông cũng đẹp mắt nữa.

- Một nhánh Coconerica à? Được thôi, chúng ta hãy cùng đi tìm nhánh cây Coconerica đẹp nhất để dành tặng cho ông nào!

- Vâng ạ! À, chúng có thể được tìm thấy rất nhiều ở bình nguyên Nuaru đấy anh! Sau khi tìm được một nhánh thích hợp, chúng mình sẽ có thể đến chỗ chú thợ rèn để nhờ chú ấy gọt đẽo nó thành gậy tặng cho ông.

- Oa, em đúng là suy nghĩ thấu đáo thật đấy, Feinne! Vậy thì còn chần chờ gì thêm nữa, chúng ta hãy mau đến bình nguyên Nuaru ngay thôi! 

***

- Yay! Đây chính là thứ chúng ta đang cần đến rồi!

Feinne mừng rỡ reo lên, trên tay cô bé là một nhánh cây Coconerica thon dài với những vân gỗ tuyệt đẹp. Sau cả buổi tìm kiếm miệt mài trên bình nguyên Nuaru, cuối cùng hai đứa cũng đã có thể tìm thấy được một nhánh cây Coconerica hết sức vừa ý.

- Bây giờ thì chúng ta sẽ cần phải ghé qua chỗ tiệm rèn, có đúng không? Chú ấy sẽ có thể dễ dàng hô biến được nhánh cây này thành một cây gậy tuyệt đẹp cho ông giúp bọn mình ngay trong một cái nháy mắt thôi. Chúng ta đến thẳng chỗ chú ấy bây giờ luôn chứ?

- Vâng!

***

Tại tiệm rèn

- Chào hai đứa, Aldo, Feinne! Chú có thể giúp được gì cho hai cháu đây? Hai đứa biết là ngày hôm nay chỗ bọn chú đang tạm thời đóng cửa để chuẩn bị cho lễ hội sắp tới, đúng không?

- Bọn cháu hết sức xin lỗi vì đã đến làm phiền trong lúc chú đang bận trăm công nghìn việc thế này, nhưng mà bọn cháu thật sự rất cần đến sự giúp đỡ của chú để có thể biến nhánh cây Coconerica này thành một cây gậy xinh đẹp được ạ.

- Một cây gậy sao? Nhưng mà hai đứa không phải là vẫn đang còn quá trẻ để cần đến thứ như vậy à?

Như thể vừa nghĩ ra điều gì, chú thợ rèn reo lên.

- À, chú biết rồi! Cây gậy là một món quà dành cho ngài trưởng làng, đúng chứ?

Aldo gật đầu.

- Vâng ạ. Chính vào ngày này 16 năm trước, ông nội đã tìm thấy Feinne và cháu ở trong rừng, để rồi cưu mang chúng cháu như thể chính máu mủ ruột thịt kể từ ngày đó.

- Đó cũng chính là lý do mà hai đứa bọn cháu thật sự rất muốn gửi tặng đến ông một món quà nho nhỏ để tri ân công lao dưỡng dục của ông trong biết bao năm qua ạ." Feinne tiếp lời. "Cháu biết là ngày hôm nay tiệm của chú đã đóng cửa và không nhận khách, nhưng mà chú thật sự không thể tạo ra một ngoại lệ được hay sao ạ?

Chú thợ rèn chỉ còn biết mỉm cười và giơ hai tay lên chào thua.

- Ha, chú đoán là hôm nay mình không thể không tiếp nhận yêu cầu của hai vị khách đặc biệt này được rồi. Nếu như làm một cây gậy là tất cả những gì hai đứa cần thì sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu. Để xem vật liệu mà hai đứa mang đến cho chú là gì đã nào.

Nhận lấy nhánh Coconerica từ tay Aldo, chú thợ rèn cẩn thận quan sát nó.

- Một nhánh Coconerica à? Hai đứa có một nhánh Coconerica cứng cáp và chắc chắn đấy. Việc gọt đẽo nó hẳn là sẽ khá khó nhằn đây....

Rồi chú quay sang mỉm cười trấn an hai đứa.

- Nhưng hai đứa bây đừng có mà lo! Chú đây là thợ rèn đỉnh nhất vùng này cơ mà! Thế nên là chút việc cỏn con này không thể làm khó dễ được chú đâu!

- Cảm ơn chú nhiều ạ!

Aldo cũng không quên cảm ơn chú thợ rèn - Phiền chú quá ạ. Thật sự cám ơn chú nhiều lắm.

Chú thợ rèn chỉ cười khà khà và phẩy phẩy tay với hai đứa - Ôi dào, đây chỉ là chút chuyện nhỏ thôi ấy mà! Kể ra thì chính bản thân chú cũng nợ ngài trưởng làng không ít mà, vậy nên thật ra thì chú cũng rất vui vì có thể nhân cơ hội này để cùng các cháu tri ân đến ngài ấy.

Chỉ vào nhánh cây Coconerica trên tay, chú thợ rèn nói thêm.

- Về phần thiết kế của cây gậy này thì.... Hai đứa không nghĩ là một chút điểm nhấn trên tay cầm của gậy sẽ rất hoàn hảo hay sao? Một thứ gì đó lấp lánh, như là một viên đá quý chẳng hạn? Cứ thử tưởng tượng mà xem - một cây gậy tuyệt đẹp, với tay cầm được điểm xuyết bởi một viên đá quý rạng ngời! Thứ như vậy không phải là rất xứng với vị trí "trưởng làng" của ông các cháu hay sao?

- Chú nói không sai, nhưng mà....

Khác với Aldo vẫn đương còn ngập ngừng, Feinne thì đã sớm gật đầu đồng tình lia lịa.

- Nghe hay quá chú ạ! Đương nhiên là cháu rất muốn muốn món quà dành tặng ông hoàn hảo hết mức có thể rồi ạ!

Trông thấy ánh mắt lấp la lấp lánh của Feinne, chú thợ rèn khẽ nở một nụ cười.

- Có vẻ như là tất cả chúng ta đều đang có cùng một quan điểm về chuyện này rồi nhỉ? Nếu đã là như vậy thì có lẽ là hai đứa sẽ muốn ghé qua chỗ cái giếng cạn nước ở ngay chỗ cận mé ngoài rìa làng mình ấy. Chú không nghĩ là có nhiều người ngoài chú biết về điều này đâu, nhưng mà có một cái lỗ hổng ở trên tường giếng đấy. Từ lỗ hổng đó sẽ dẫn đến một cái hang. Đến đó đi, hai đứa sẽ có thể tìm được khối thứ hay ho ở đó đấy. Hai đứa chỉ cần hứa với chú là đừng tùy tiện đi nói lại chuyện này cho những người khác trong làng là được. Tại vì chú cũng vừa mới tìm được ít khoáng sản khá hay ho ở trong đó, nên là nhớ giữ bí mật giùm chú với nhé, được chứ?

Feinne lập tức gật gật đầu.

- Bí mật của chú sẽ được an toàn với bọn cháu. Lỗ hổng trên tường cái giếng cạn nước, đúng không hả chú? Cháu háo hức được sớm thấy nó quá!

Đoạn cô bé chống nạnh quay sang Aldo.

- Nhanh tới đó thôi nào, anh Aldo! Hãy cùng cho ông nội thấy rằng ông là người quan trọng đến nhường nào đối với hai đứa bọn mình!

- Anh hoàn toàn đồng tình với em về vụ thể hiện sự biết ơn của hai đứa mình với ông, nhưng mà.... Chúng ta có thật sự cần một viên đá quý cho cây gậy của ông không?

- Anh đừng có mà cứng nhắc quá như thế chứ! Bọn cháu sẽ quay trở lại ngay thôi ạ, chú thợ rèn!

- Ok, chú sẽ tập trung gọt giũa cây gậy này cho thật đẹp trong lúc hai đứa đi đến đó. Đi cẩn thận nhé, hai đứa.

***

Không có nhiều giếng nước trong làng Baruoki này, đặc biệt là giếng cạn, bởi vậy mà không mất nhiều thời gian để hai đứa Aldo và Feinne có thể tìm thấy được cái giếng. Sau khi đã giúp em gái mình xuống giếng trước và chính bản thân mình cũng đã an toàn yên vị bên trong mình giếng, Aldo cẩn thận kiểm tra bề mặt giếng để tìm kiếm lỗ hổng trên tường giếng như những gì chú thợ rèn đã mách cho. Đúng như chú thợ rèn đã nói, ở trên một góc của tường giếng quả thật là có một chỗ gạch trông rất khả nghi. Aldo nhanh chóng lấy thanh kiếm giắt bên hông mình ra và đập nhẹ lên phần tường giếng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net