1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả chấp niệm của Ly Luân đã biến mất. Chúng tan biến theo thể xác Triệu Viễn Chu, từng chút một hoá vào hư không. Gã vẫn đứng ở đấy, vẫn trông chờ vào cái ngoảnh đầu của bằng hữu, nhưng đáp lại gã chỉ có bóng lưng của y. Triệu Viễn Chu ngồi xổm, đưa lưng về phía gã. Y nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Văn Tiêu mà gượng nở một nụ cười, đưa ra cánh tay mờ ảo muốn lau đi nước mắt của nàng. Văn Tiêu gầm một tiếng đau đớn, Triệu Viễn Chu như một cơn gió cuốn đi, ánh sáng trước mặt như đã biến mất, nàng cúi đầu xuống đất mà nức nở. Ly Luân cũng không nhịn được mà rơi lệ, gã thương tiếc cho Triệu Viễn Chu. Mối hận xưa nay chẳng biết trút vào đâu, so với nó, nỗi đau cô độc dày vò gã nặng nề hơn. Gã đứng yên ở đấy, cùng với Thần nữ trước ánh mặt trời ngày càng gắt gao. Bỗng nhiên, một bóng râm chiếu thẳng lên mặt gã, dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, gã mở to đôi mắt nhìn lại, không nghĩ đến lại chính là Trác Dực Thần. Đi bên cạnh hắn còn có thủy thần Băng Di.

" Văn Tiêu. "

Lúc Trác Dực Thần đỡ lấy Thần nữ từ đất lên, Băng Di trong tay năng lượng tích tụ. Đôi mắt người sáng lên một khắc, trời đất liền nổi gió, mây đen kéo đến, khắp nơi vạn vật đều rung chuyển trước sức mạnh của thần. Đây là cảnh tượng Ly Luân chẳng thể nào quên được, bóng dáng Triệu Viễn Chu đang lơ lửng trên bầu trời, nhìn thấy Băng Di đang không ngừng thu thập những mảnh vụn đã bay đi quay về để đắp lại một Triệu Viễn Chu như cũ. Lúc vị thần ấy ngưng tay, Triệu Viễn Chu liền rơi xuống, may mắn Ly Luân đã kịp lúc bắt lấy người. Băng Di nói lời tạm biệt, có Trác Dực Thần vẫn dõi theo bóng dáng của người, hắn lo lắng cho an nguy của vị trưởng bối này, dẫu sao đi ngược với Đạo Trời luôn phải chịu sự trừng phạt, dù có là thần cũng không có cái kết tốt đẹp.

Băng Di mỉm cười.

Tạm biệt, chú chim nhỏ. Đừng quên ta nhé?

Luồng sáng của trời vây lấy người, Băng Di theo sự sắp đặt của ánh sáng cầu vồng. Mái tóc xoăn bồng bềnh phấp phới trong gió, cũng chắn đi tầm nhìn của vị thần ấy. Cả người Băng Di bị kéo vào vòng tròn bảy sắc, đám mây lượn lờ tạo nên các hoa văn đẹp lạ thường, rất thích hợp cho một vị thần, cho dù đấy là sự chuẩn bị cho cái gì đấy khủng khiếp, có thể là cái chết, hoặc là một điều gì khác. Băng Di không hề nhắc về nó với Trác Dực Thần, ngài chỉ thực hiện những mong ước của hắn. Dĩ nhiên, sự cưng chiều của Băng Di đối với người thừa kế của mình là có thừa, ngay cả Thiên Đạo cũng không ngăn được Băng Di.

Mang một kẻ vốn nên biến mất trở lại, Băng Di, ngươi có biết sai?

Băng Di cười lạnh.

Một người? Ngươi chắc không?

Vị Thủy Thần ấy bị trừng phạt, ngài ấy phải thay thế vị trí với một kẻ khác. Tuy có không ưa kẻ này, Băng Di vẫn vui vẻ chấp nhận.

Triệu Viễn Chu nhắm chặt mí mắt, tuyệt nhiên không cử động. Ly Luân muốn thử gọi y, đáp lại là sự im lặng. Người trong tay bị người khác giật lại, Văn Tiêu kéo về Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần để nàng được như ý nguyện, hắn nói với Ly Luân.

" Ngươi..có muốn đi cùng không? "

Ta? Ly Luân tự mình ngạc nhiên, không nghĩ đến Trác Dực Thần lại mời gã đến nơi đó, từ trước đến nay, tiểu tử này phải hận gã lắm, hai bên đối địch như nước với lửa, ấy mà bây giờ lại thay đổi đến chóng mặt.

" Ngươi không hận ta? "

" Mọi chuyện đã qua, không cần nhắc lại."

Trác Dực Thần hiểu tâm tư của gã. Quá khứ bao lần đối đầu, Trác Dực Thần bị gã đánh trọng thương đến sắp chết mấy lần, đúng là lúc ấy hắn rất muốn giết Ly Luân nhưng hiện tại, Trác Dực Thần lại cần Ly Luân, đúng hơn là sự giúp đỡ của gã. Gã trầm mặc, đi theo ngay sau lưng Trác Dực Thần, tựa như một con cún sợ bị bỏ rơi. Trác Dực Thần đi một bước, gã lại đi nhanh hơn hai bước, như muốn thật sự dán lấy hắn. Mọi người về đến Trác phủ, Trác Dực Thần ngụ ý để hắn đưa Triệu Viễn Chu vào phòng, hắn nhẹ giọng an ủi Văn Tiêu mấy câu.

" Đừng lo lắng quá nhiều, muội hãy nghĩ ngơi đi. "

" Nhưng mà- "

" Y sẽ trở lại, hiểu không? Ta hứa với muội, được chứ? "

Trác Dực Thần đưa ngón út ra, Văn Tiêu vừa cười, vừa gật đầu sụt sịt.

Đợi khi nàng ấy đi, Trác Dực Thần mới gọi Ly Luân cùng đi vào với mình. Hắn ngồi vào bàn, rót một ly nước cho gã.

" Nước lạnh, không kịp đun. "

Ly Luân nhận lấy uống một ngụm. Trà lạnh là đang đuổi khách, nhưng trong trường hợp này, gã sẵn lòng ở lại.

" Nói đi, ngươi cần cái gì ở ta. "

" Ta muốn ngươi giúp đỡ, đưa Triệu Viễn Chu hoàn toàn sống lại. "

Ly Luân ngờ nghệch, chỉ tay về phía bằng hữu đang say giấc nồng.

" Chu Yếm không phải đang ở đây hay sao? "

" Băng Di chỉ kéo được phần xác của y. Muốn đem phần hồn phải dựa vào bản thân chúng ta. "

Triệu Viễn Chu đang nằm chỉ là một cái xác rỗng mà thôi, thiếu thần thức, làm sao y có thể tỉnh lại?

Bắt lấy cánh tay đang giang ra của Trác Dực Thần, Ly Luân cúi đầu nhìn hắn. Lúc này, gã mới nhìn ra sự chênh lệch chiều cao của hai người, Trác Dực Thần xem ra vẫn thấp hơn gã. Đôi mắt kiên định của người thiếu niên làm gã khuất phục.

" Ta đồng ý. "



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net