2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi giao lại sự vụ cho Văn Tiêu, Trác Dực Thần cùng Ly Luân lên đường giải cứu Triệu Viễn Chu. Nhiệm vụ trước mắt chính là lấy cho bằng viên đá mà quỷ linh xứ Diêm canh gác. Trên con đường này, nhiều lần cả hai dẫm phải bẫy, rớt xuống hố cũng không phải một hai lần. Khi cả hai đến đích, Trác Dực Thần nóng lòng muốn đi vào trong thì bị lực mạnh hất văng ra, may có Ly Luân yểm trợ mới không bị thương. Con quỷ canh gác có tận tám cái đầu, hai mươi cánh tay cùng sức thét khủng khiếp, Ly Luân còn bị choáng khi nó chỉ hít thở với tiếng động quá to. Một con còn đỡ, đây là tận mười con. Hai người liên tục né công kích, Trác Dực Thần nhảy lên không, dùng ô của Triệu Viễn Chu chống đỡ , tay kia một đấm làm nát cả thân con quỷ kia. Cảnh tượng hào hùng không diễn ra lâu, chân hắn bị chúng túm chặt liên tục đập người hắn xuống đất, Trác Dực Thần liền bất tỉnh. Ly Luân chiến đấu một mình vẫn không đỡ nổi, chúng túm chặt lấy gã, luồng ánh sáng lục bao phủ lấy gã, lần đầu tiên, gã cảm thấy bản thân mình khao khát muốn nói, nhưng cổ họng nghẹn không nói lên lời. Cảm giác bị giam cầm quá quen thuộc trong đời gã, nhưng ít nhất gã còn có thể mắng người để trút giận, hơn là bị phong bế như hiện tại.

Một lúc sau, Trác Dực Thần động được ngón tay, hắn cố gắng vực dậy và nhìn xung quanh.

" Ly Luân? "

Không ai đáp lại, Trác Dực Thần phủi đi bụi trên vạt áo. Đám quỷ thấy hắn tỉnh lại nghênh chiến, lần này hắn bị dồn vào đường cùng. Trác Dực Thần lau vết máu bên miệng, đôi mắt hoá xanh cùng đôi cánh sẵn sàng chiến đấu. Linh lực quấn chặt lấy hắn, hắn trong đầu có thể nói là sẵn sàng hi sinh vì đại cục. Cảm nhận cơn đau lan tỏa khắp người, Trác Dực Thần run run há miệng, ngàn viên băng sắc nhọn liên tục đâm vào cơ thể con quỷ, đến khi cơ thể hắn bị chính hào quang xanh bao trùm, tiếng nổ bùm một phát thật lớn, tất cả con quỷ đều vỡ vụn như đá, Trác Dực Thần chống đỡ bằng ô của Triệu Viễn Chu.

Lúc này, đôi mắt Ly Luân mở to. Gã ngồi bật dậy, không còn mấy con quỷ to xác kia ở đây, thay vào đó là Trác Dực Thần đang thở dốc. Gã nhìn vị thiếu niên giơ lên viên đá trong tay, mệt nhọc nhưng vặn ra được một nụ cười chiến thắng.

" Lấy được rồi. "

Lúc hắn ngửa người ra sau. Ly Luân lập tức chạy ồ ạt đến đỡ , cánh tay rắn chắc của gã vòng qua lưng của Trác Dực Thần. Hắn vô lực ngã xuống dựa vào cánh tay gã, đầu nghiêng về sau. Bóng đêm cũng không lấp được gương mặt tuấn tú của hắn, nhất là sóng mũi cao cùng đôi mi đang nhíu lại. Ly Luân không còn cách nào đành bế người lên đưa về. Đương nhiên sau đấy, Trác Dực Thần đã ăn mắng từ Ly Luân. Gã ta không ngừng đập bàn, dậm chân như muốn chứng tỏ bản thân tức giận.

" Ngươi hi sinh gân cốt lẫn tâm mạch, đừng nói là cứu người, ngươi đến viên đá còn chưa lấy đã nghẻo rồi. "

Trác Dực Thần im lặng nghe mắng, cảm giác mệt mỏi khắp người. Hắn không còn năng lượng để chống đối Ly Luân nữa, nhưng vẫn còn tí sức để nói, coi như là cãi lại đi. Dù sao bản thân Trác Dực Thần sẽ không bao giờ nhận thua trước ai, nhất là Ly Luân.

" Ta không còn sự lựa chọn nào khác. "

Ly Luân nghe lại tức lỗ tai hơn, gã đỏ mắt chỉ thẳng mặt Trác Dực Thần.

" Hay lắm, Trác Dực Thần ngươi dám cả gan muốn hi sinh bản thân như vậy chỉ vì muốn cứu Chu Yếm ư? Hiện tại mọi thứ trong người ngươi đều đứt đoạn, qua một thời gian nữa ngươi không thể chống chọi nữa liền ngã xuống. Chu Yếm mà tỉnh lại ngươi nghĩ y sẽ vui vẻ không? Vì cứu y mà ngươi ngã xuống, y sẽ nghĩ thà rằng mình biến mất mãi mãi còn hơn. Nếu y ở đây chắc chắn sẽ ra tay đánh ngươi một trận! "

" Y không dám đánh ta đâu. "

Trác Dực Thần chính thức trốn vào trong chăn, Ly Luân lại kéo chăn xuống. Hai người giằng co mãi, Trác Dực Thần nhịn không được mắng lại.

" Đậu xanh nhà ngươi để yên cho người ta ngủ đi, cút ra ngoài. "

" Ngươi còn biết mệt, lúc sắp chết có thấy ngươi lười như vậy đâu? "

" Xùy xùy, đi canh đá đi, nó mà mất ta đánh ngươi đấy. "

" Ngươi cho rằng bản thân ngươi có thể đánh được ta? "

" ...Ta đánh ngươi không được nhưng Triệu Viễn Chu thì có thể. "

" ...uy hiếp ta? "

" Không hề, nếu y không đánh ngươi vậy thì ta đánh y. Dù sao từ trước đến nay Triệu Viễn Chu đều không phải để ta trút giận à? "

Ly Luân câm nín. Được lắm Triệu Viễn Chu, ngươi cái đồ bằng hữu tồi. Ngươi đánh ta được vì thần nữ, đánh ta vì chúng sinh, đánh ta vì Trác Dực Thần, ấy mà lại để cho Trác Dực Thần bắt nạt ngươi như vậy sao? Gã gào thét trong lòng, cũng không nhịn được lè lưỡi. Trác Dực Thần đây là bị sủng thành hư rồi, còn người sủng hắn chính là tên bằng hữu đã xuống mồ kia.

Mẹ nó Triệu Viễn Chu, ngươi ngươi thật là kẻ tồi mà. Rõ là mạnh như thế còn để Trác Dực Thần như con công xoè đuôi trước mặt ngươi làm gì, giờ hắn còn xoè ra trước mặt ta đây này! Cục tức này nhịn không được mà.

Ly Luân phất mạnh tay áo rời đi, không quên đóng lại cửa phòng hộ Trác Dực Thần. Mà hắn thì đợi lúc này mới lật đật nằm dậy, một búng máu trải dài xuống sàn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net