9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phân biệt một chút 2 Ly Luân ha, anh Luân chồng bảo bảo cứ để như bình thường, còn Luân bé con thì cứ để in đậm đi.

__________

Luồng ánh bạc sượt qua gương mặt " Trác Dực Hiên ", dung mạo bị thay đổi, trở thành hình dạng mà Triệu Viễn Chu không ngờ được. Trác Dực Thần lên tiếng trước khi y mở miệng, hắn thú nhận hết thảy với mọi người, từ việc Triệu Viễn Chu đã trở thành một người hùng thế nào, và hắn đã tạo ra mộng cảnh để đi tìm hồn phách cho y, đương nhiên mấy việc như tự đâm mình bằng gươm Trác Dực Thần sẽ không nói, vốn nghĩ mọi thứ sẽ không dễ mở lời, nhưng Trác Dực Thần khi đã bộc bạch ra, hắn lại thấy mọi thứ hiển nhiên.

Ly Luân nâng mắt lên, nhìn người thiếu niên tràn đầy khao khát. Trên người Trác Dực Thần có thứ mà mong ước, đấy là hào quang rực rõ. Chúng vây bủa hắn, đủ để thấy hắn là con người sạch sẽ như thế nào, khác với một kẻ luôn u ám như gã, nhưng khi gã chạm mắt với người bên cạnh hắn, giật mình, vì người nọ đang lườm muốn cháy da mặt. Tuy cùng người đó là một, nhưng sự thâm trầm của người kia như đã trải qua vô vàn thái sự, quả vậy, tu vi lẫn khí chất của Ly Luân luôn cuốn hút người khác, gã mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa trên bản thân lại mang hơi thở của sự sống. Vân Quang Kiếm trong tay an ủi , Ly Luân như được xoa dịu, giấu nó vào trong ống tay áo thùng thình, làm người khác không thể nhìn đến nó.

Triệu Viễn Chu thì mắt đỏ hoe, y kéo lấy hai bàn tay Trác Dực Thần, vừa nắm lấy chúng một cách trân trọng, vừa mở miệng cảm tạ hắn.

" Thần Thần, huynh đã cứu rỗi ta. "

Triệu Viễn Chu vốn cho rằng sự tồn tại của mình là vô nghĩa, y luôn tự mình gây chuyện với các tu sĩ, với mong muốn họ có thể giết y. Nhưng sự thật mất lòng, y vẫn cứ tồn tại sống qua ngày, không một ai diệt trừ được y. Cho đến khi nhận được sự quan tâm ấm áp của Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu đã vô cùng hưởng thụ, y tập mình sống như một con người, làm bạn với Trác Dực Thần. Càng nói, càng nhìn y càng mến mộ tiểu đệ này hơn, nước mắt khó kìm cố, y cười chân thành với Trác Dực Thần. Y ghé sát vào Trác Dực Thần, muốn ôm hắn một cái, không nghĩ đến Ly Luân - Trác Dực Hiên hàng giả- đã chặn gương mặt y lại bằng bàn tay gân guốc của gã. Gã cười như không cười hất mặt y cách xa Trác Dực Thần.

" Buông ra. Lộn người rồi, người cứu chuộc ngươi là kẻ khác cơ. "

Trác Dực Thần gật đầu phụ họa.

Triệu Viễn Chu đánh một dấu chấm hỏi, y hả một tiếng đầy ngơ ngác. Ly Luân vỗ một cái vào vai y, y rít một tiếng kêu đau.

" Ta tha thứ cho huynh. "

Gã cười một cái, bước đến chỗ Ly Luân bé hơn đang bị xích. Gã tự nhiên ngồi xổm xuống trước mặt người nọ, cảm thán.

" Không hổ là ta, thảm như vậy còn rất soái. "

Triệu Viễn Chu "... "

Trác Dực Thần ôm mặt nhịn cười.

Tội nghiệp nhất là Ly Luân còn đang sốc , không thể tin được tương lai mình thế mà..vô sỉ như vậy. Có điều, Ly Luân nhìn gã tự do tự tại, lập tức cháy lên mong ước được cứu rỗi. Ly Luân ỷ lại việc Trác Dực Thần suy yếu không nghe được, gã nói nhỏ vừa đủ để Ly Luân nghe, cũng đủ cho Triệu Viễn Chu bắt được tình hình.

Ly Luân nở nụ cười, đôi mắt sáng ra hiệu cho Ly Luân nhìn ra phía sau gã, nơi Trác Dực Thần còn đang mắc kẹt với một Triệu Viễn Chu như một con cẩu lắc đuôi lấy lòng hắn.

" Thấy gì không, tiểu thiên sứ ấy là vợ ta đấy. "

Triệu Viễn Chu liền buông Trác Dực Thần ra, bảo sao lúc nhìn huynh đệ Trác gia lại thấy điềm. Hóa ra Ly Luân lại đóng vai Trác Dực Hiên thuần thục như vậy là có cơ sở.

Ly Luân thu lại nụ cười, nhìn bản thân ở quá khứ, thương hại mà an ủi.

" Người ấy là động lực để ngươi thoát khỏi sự vây khốn này, ngươi và ta nhất định phải báo đáp hắn tử tế,  tương lai ngươi nếu có gặp hắn thì đừng ra tay nặng nhá, cứ tin vào hắn, cùng lắm thì lấy thân gạc nợ như ta vậy. "

Gã đứng lên, phủi lớp bụi trên y phục rồi hiên ngang rời đi. Gã kéo lấy tay Trác Dực Thần, lần này bằng chính sự can đảm của gã. Ly Luân càng hào hứng, vì hắn không có bài xích gã, Trác Dực Thần đã chịu mở lòng với gã hơn. Trước mắt Ly Luân, con đường gồ ghề đã hóa thân thành con đường dẫn lối, ánh sáng chiếu lên hai người, càng rõ nét hai đôi tay nắm chặt lấy nhau không rời. Hoa như nở rộ ở phía trước, báo hiệu một cuộc tình vừa chớm nở, màu sắc của tình yêu áng lên cái kiên định trong đôi mắt gã. Triệu Viễn Chu nhìn hai người, trong lòng dâng lên một sự ghen tị khó tả, nhưng y vô cùng hâm mộ. Ngay cả Triệu Viễn Chu vẫn nhìn ra được con đường riêng của hai người họ, thấy được một đường nở hoa, đằm thắm lại nồng nhiệt. Y xoay người lại gần Ly Luân, ngồi gần , cảm giác tội lỗi cùng khuất mắt đã được giải bày. Y hứa với người bạn thân của mình, nhất định sẽ cùng vượt qua số phận. Có lẽ có nhiều chuyện để giải quyết, y đã nán lại với Ly Luân vô cùng lâu, đến khi giữa trán y xuất hiện vầng sáng tự thoát ra rồi bay đi, Triệu Viễn Chu như cảm nhận được điều gì mà cười khổ.

" Xem ra phải tạm biệt hắn rồi. "

Như nghĩ đến điều gì, y quay sang hỏi .

" Lúc nãy người kia nói gì với huynh vậy? "

" Không được chơi trò tình yêu tình thú bạo lực trước hôn nhân, lão bà sẽ không thích. "

" ... "

" Còn có chăm sóc hắn, nhất định không để hắn có thời gian làm hại bản thân hắn, không để hắn hi sinh vì mấy điều không đáng, vì hắn chính là quý giá nhất. "

" Sến súa vậy. "

" Còn có đề phòng huynh. "

" Ta sao? "

Triệu Viễn Chu tròn mắt chỉ vào mặt mình, Ly Luân gật đầu thở dài.

" Không để lão bà theo huynh học xấu, càng không để huynh tiếp cận hắn. "

Vợ của mình thì phải giữ cho kĩ, không thì tình địch lại gia tăng !!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net