8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triệu Viễn Chu ngẩn ngơ một lúc, y không dám đối diện với người bạn cũ của mình. Một khoảng lặng trong y, bọn họ đã từng là huynh đệ chí cốt, đã từng kề vai sát cánh bên nhau mà thề rằng họ vẫn mãi như thế. Y nhắm mắt lại, thở một hơi định quay đầu, ngoài ý muốn lại nhìn thấy một người.

" Trác Dực Hiên? "

Chỉ thấy Trác Dực Hiên mang theo Vân Quang Kiếm bên người, không nói không rằng lập tức tan vào bên trong kết giới, Triệu Viễn Chu lập tức đuổi theo. Dõi theo bóng lưng của hắn, Triệu Viễn Chu lập tức nhận ra có gì đấy không ổn, hắn đang dẫn y đến chỗ của Ly Luân, nhưng vì sao hắn lại biết về nơi này, lẫn thái độ hời hợt ấy khác hẳn với một Trác Dực Hiên luôn đối đầu với y? Mà luồng suy diễn ấy không kéo dài lâu, phút chốc đã đến lúc y phải đối diện với gã.

Ly Luân bị xiềng gông quấn chặt mấy vòng, mái tóc bết rối rũ lên gương mặt sắc cạnh của gã. Bộ y phục rách rưới theo chuyển động của gã trượt xuống. Mi mắt gã đỏ ửng như vừa khóc, gã mở to con ngươi ra, tròng đen chiếm đóng che đi đôi mắt sáng ngần năm nào.

" Chu Yếm, huynh đến thăm ta sao? "

Giọng nói run run kèm theo sự vui mừng, Ly Luân thật sự rất giống một đứa trẻ bị bỏ rơi. Cũng phải, thiên đạo bỏ rơi gã, ngày ngày để gã phải đấu tranh với bao oán niệm nhân gian, khi mà gã gục xuống, gã đã bị cách ly với thế giới bên ngoài mà chịu dày vò trong mỗi hơi thở. Triệu Viễn Chu không nhịn được mà rơi nước mắt, y cũng chẳng khác thiên đạo là bao, cũng bỏ rơi Ly Luân bấy lâu nay. Nếu như hôm nay không tận mắt nhìn đến, có lẽ y thật sự cho rằng gã đã bị bào mòn bởi oán khí rồi.

Trác Dực Hiên im lặng giữa hai người, hắn đi đến gần Ly Luân, đưa cho gã Vân Quang Kiếm của mình. Ly Luân cầm lấy nó, chưa thắc mắc hắn là ai, oán khí đã lập tức tấn công Trác Dực Hiên. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, đến mức Ly Luân còn không kịp dung nạp oán khí lại vào thân thì nó đã bay xuyên qua người Trác Dực Hiên.

Trác Dực Hiên không xảy ra chuyện gì cả.

Chỉ là thân thể của hắn rất kì lạ, rất giống một linh hồn.

Đột nhiên hắn xoay người, hai người cũng theo hắn xoay qua. Triệu Viễn Chu nhận ra huynh đệ Trác gia, nhìn lấy Trác Dực Hiên đi phía sau Trác Dực Thần, y xoay người nhìn lại Trác Dực Hiên lúc ban đầu nhưng không tìm thấy bất cứ vết tích nào.

Trác Dực Thần phát hiện ra mọi thứ đã bị lệch đi so với dự định của hắn, rốt cuộc muốn để Triệu Viễn Chu quay về, mấu chốt phải giúp y hoàn thành tâm nguyện của mình. Trác Dực Thần không chắc về suy đoán của mình, nhưng có lẽ Ly Luân là chìa khóa giải quyết vấn đề. Đương lúc đương sự đuổi theo muốn giúp đỡ, Trác Dực Thần nói ra yêu cầu của mình.

" Đưa ta đến chỗ của ngươi. "

" Ngươi sẽ không thích nó đâu.."

Dẫu sao gã đã dành cả cuộc đời để chạy thoát khỏi nơi đó, gã chẳng bao giờ muốn trở lại. Nhưng Trác Dực Thần níu lấy tay áo của gã, cúi gầm mặt xuống.

Gã chịu chết.

" Được rồi, ta dắt ngươi đi, nhớ là đi nép vào ta. Không có hiệu lệnh của ta không được làm càn. "

Gã kéo lấy cánh tay Trác Dực Thần song song mà đi, đến một lúc làm hắn phải nhìn xuống để xác nhận có phải hay không mà gã từ kéo tay áo đến trượt xuống nắm tay hắn. Trác Dực Thần nhìn tâm trạng gã có chút tốt nên không nói gì, chỉ có điều nhìn lấy nơi tăm tối này, một con người sẵn sàng xông qua chiến trường như hắn lại không nhịn được muốn thu mình lại, Trác Dực Thần thật sự sợ hãi không khí nơi đây, mỗi một giây đều tiêu hao tinh thần của hắn. Ly Luân đột nhiên phá vỡ sự yên tinh, hắn cảm nhận tay của gã tuy ấm, nhưng mạch máu luôn hỗn loạn tựa như tim của gã vậy.

" Ta đã từng bị nuôi nhốt ở đây, rất lâu. Lúc đấy, sư phụ ta đã nảy ra một ý tưởng tuyệt vời, đấy là phong ấn oán khí lại, ngăn cản chúng xâm nhập nhân gian. Ông ấy chọn ta làm vật tế, kìm hãm ta với chúng, mặc chúng lúc nào cũng cào xé ta, ta đã rất trông mong được cứu rỗi, nhưng không ai cứu ta. Sư phụ ta càng không, Triệu Viễn Chu lại càng không, dũ y là người ta trông đợi nhất. Thiên địa tuần hoàn bao nhiêu lần, thời gian dài đằng đẳng nhưng ta không đếm được đã qua bao lâu, Triệu Viễn Chu chưa từng đến thăm ta, một vâu hỏi han cũng không có. Ta ngu dốt đợi chờ y, tin một ngày ta sẽ được trở lại với ánh sáng, nhưng bọn yêu ma lẫn chấp niệm của chúng không buông ta ta, chúng tẩy não ta, là ta là tai tinh, ta đã bị sử dụng như một món hàng, và thái độ của sư phụ cùng huynh đệ chính là minh chứng tốt nhất. Ta bị chúng dắt mũi, thay vì cầm cự giam chúng lại trong người dù ta đã cạn kiệt sức, ta chấp nhận để chúng hòa thành một với ta, để chúng được phép phục vụ cho ta, mà cái danh Ma Vương của ta từ đấy cũng xuất hiện. Ta muốn trở lại, trả thù từng ngưòi một. "

Trác Dực Thần đồng cảm với gã, suy cho cùng gã đã từng là một kẻ lương thiện, mới giữ được mình trong thời gian dài, rồi mới bị bức ép đến điên. Nhưng Trác Dực Thần vẫn nhìn thấy tính lương thiện còn sót của gã khi Triệu Viễn Chu chết, gã đáng lí phải nên hả hê mới đúng. Nhưng không, gã không biết phải làm gì ngoài việc ngây dại nhìn thân ảnh y tan vào hư vô. Triệu Viễn Chu đáng trách ở chỗ đã bỏ mặc gã, cho rằng gã bị nhập ma mà không biết chính gã đã coi y là ánh sáng và hi vọng để cố cầm cự với oán khí. Lúc nhận ra bản thân đã tệ như thế nào, Triệu Viễn Chu đã tâm sự với Trác Dực Thần rất lâu, đến nỗi hắn cũng chẳng buồn ghét Ly Luân nữa.

Vậy, sự hối tiếc nhất là Triệu Viễn Chu chính là không tìm gặp Ly Luân sớm hơn. Nếu y đến sớm hơn một chút, thì Ly Luân đã không..

Trác Dực Thần muốn giúp họ, cứ để Triệu Viễn Chu hoàn thành tâm nguyện không thể làm được ở hiện tại trong giấc mộng của hắn vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net