Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào, cảm ơn vì các bạn đã xem + ủng hộ câu truyện này.

"..." = lời nói

'...' = suy nghĩ

#...# nói chuyện qua bộ đàm, gọi đt.

——————Tôi cứ ngỡ hạnh phúc chỉ ở cuối chân trời mới tìm thấy :)—————

từ đâu đó, vọng nói vang vọng chợt kéo đến.

"Thế ngươi chấp nhận không cái tên Búa Liềm kia?"_ ???

"Hm ngươi nghĩ ta ngu chắc ? Điều khoản ngươi đặt có vẻ là có lợi cho nên ta nhưng thật chất nó chỉ có lợi cho ngươi..."_ ???

/BỊCH !!!/ 

" ???"_ sau khi bước qua cánh cổng đó cậu đột nhiên bị rơi xuống 1 nơi lạ hoắc. Ủa alo :))

"Việt Nam?"

"Eh?"

Cậu nhìn kế bên thì thấy người mà cậu đã nghe theo và tôn trọng bằng cả cuộc đời mình. Thật sự lúc này cậu chỉ muốn nhào vào lòng và ôm người ấy, nhưng thế thì dễ quá rồi. Thế nên phương án tốt nhất bây giờ là việc giả ngơ.

"Um xin lỗi vì đã lỡ việc mọi người đang làm.."_ Cậu nhanh chóng bước xuống chiếc bàn và chạy nhanh ra ngoài cửa, trong khi những người khác đang còn bàng hoàng.

'Chẳng phải tên nhóc đó đã chết rồi sao ? Chuyện 1 tên đã chết bất ngờ xuất hiện từ ở đâu rơi xuống dưới đây là 1 chuyện không thể,...'_ hắn đắm chiều trong suy nghĩ trong khi những người khác đã kịp suy nghĩ. xong và đuổi theo cậu.

Giờ làm sao để trốn đây ? Nhảy qua cửa sổ chăng ? Um cũng ko tồi...

Thế là cậu quẹo vào 1 phòng gần đó lấy 1 bức tượng đồng, phan vỡ mợ tấm kính rồi nhảy qua. Đôi chân cậu tiếp đất 1 cách an toàn trên đất, cậu đạm trúng vài mảnh thuỷ tinh "nhỏ" máu nhỏ giọt trên nền đất nơi cậu đi.

USSR đã sai vài tên lính đi bắt cậu, bây giờ còn phải chơi đuổi bắt nữa à ? Cậu chạy vào 1 khu rừng tàn có lẽ nó có thể giúp cậu lẩn trốn được 1 chút thời gian.

"Aizzz cắt đuôi được rồi"_ cậu nhìn lại dưới đất, ơ cậu đã dẫn địch vào chỗ trú mịa rồi. Còn nhớ những vết thương "nho nhỏ" dưới bàn chân của cậu chứ ? Nó vẫn tiếp tục nhỏ máu để lại manh mối cho lính của USSR.

Cậu mở Balô ra xem có cái gì có thể cầm máu lại không thì thấy 1 cái gì cầm máu không cái đã. 

'Còn chuẩn bị băng gạt luôn sao ? Tâm lí phết'_ cậu tìm thấy 1 cuộn băng gạt trong Balô.

Làm vài đường sơ cứu đơn giản rồi cậu bỏ cuộn băng vào cặp tiếp tục đi tiếp. Nhưng trời cũng có vẻ tối rồi nên chắc nay ngủ tạm trên cây vậy.

'Kí chủ không đói sao ?'_ 

'Không'_ 

Cậu mở chai nước ra, uống một ngụm thế mà cái bụng nhỏ của cậu chẳng kêu la gì. Hệ thống tự hỏi cậu ta thường ăn vào lúc mấy giờ vậy ? Nó mà biết câu trả lời thì chắc sẽ sốc lắm... ( ở thế giới cũ cậu thường chỉ được ăn 2 bữa trong 5 ngày thôi đấy). Cậu leo lên 1 cái cây gần đó, hưởng thụ phong cảnh tuyệt đẹp này, bầu trời đầy ánh sao khiến cậu tròn xoe mắt. Đã lâu rồi cậu chưa được nhìn thấy cảnh đẹp thiên nhiên. Mà lâu là bao nhiêu lâu rồi nhỉ?

1 năm...?

.

.

3 năm...?

.

.

Cậu cũng chẳng nhớ nữa...

/ting !/  [nhiệm vụ thứ nhất: có được sự tin tưởng của USSR][50 ánh dương. Thời gian: 1 tháng]

.

.

.

Cơn gió lạnh thổi qua lưng cậu, đừng đùa cậu chứ. Có biết là Boss của cậu đa nghi lắm không ? Một tháng sao mà lấy được sự tin tưởng từ ngài ấy chứ ??? ;-;

Cậu xoay người lại thì thấy 1 bụi cây đi động đang cầm bộ đàm. Anh Phóng ? Cậu lẩm bẩm rồi xoay người lại.

'Không được yếu đuối, mày không được yếu đuối, không được khóc, không được khóc,...'_ cậu tự nhắc với bản thân mình, cứ lặp đi lặp lại.

'Dù sao đó đâu phải là anh mày đâu chứ Nam ?'_ mày là Nam không phải nguyên chủ.  Cậu lặp đi lặp lại với bản thân rằng đây là người thân của nguyên chủ không phải của cậu.. cậu không được phép tự tiện như thế.

'V-việt Nam !?'_?? Ngước nhìn cậu thanh niên đang ngồi trước mặt mình, khuôn mặt y đúc em trai của ?? Làm hắn nhớ lại khoẳn khắc mà em của hắn bị bắn.... Bất giác 1 giọt nước lăn xuống má hắn.

#Boss tôi thấy 1 tên có khuôn mặt y đúc Việt Nam ở trước mặt tôi, tôi có nên đem theo cậu ta về không ?#_

#cứ đem tên đấy về#_ 

Aiz.. cậu biết hết đó nhưng cậu muốn diễn thử xem xem nó như nào thôi. Đột nhiên mọi thứ mờ ảo dần. Chỉ còn lại 1 màu đen tối mịt.

1 giấc ngủ ngon... cậu tỉnh dậy trong 1 căn phòng.. tra khảo... Mồ hôi cậu đổ như thác nước..

"Làm thế nào mà ngươi có thể rơi từ trên trần nhà xuống phòng họp"_ sát khí của người đàn ông trước mặt khiến cậu như muốn khóc.

Tôi chỉ đang ngắm cảnh thôi mà có nhất thiết phải bắt về tra khảo như vầy không ???

———————————-———Vote cho tui nha :> pls—————————————

Thanks for reading, have a nice day/night <3











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net