Chap 3 : Rất giống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xin chào a, cảm ơn vì đã xem :> chúc bạn một buổi sáng/tối tốt lành. 

———————————HIỆN THỰC LUÔN LUÔN TÀN KHỐC...—————————

"..."_ cậu đổ mồ hôi như suối. Sao Boss chẳng hé một lời nào nhờ, hay là mình bị Boss ghim rồi !?

Vẻ hoang man hiện rõ trên khuôn mặt của cậu, cậu liếc lên nhìn người trước mặt. Chẳng có phản hồi...

"Anou xin lỗi, nhưng ngài bắt tôi đến làm gì vậy ạ ?"_ cậu chỉ đành mở lời trước.

"Tra hỏi. Làm sao mà cậu có mặt ở cuộc họp hôm đó ?"_ giọng điệu lạnh như cục băng của y làm cậu không biết giải thích làm sao.

"Tôi chắc là ngài sẽ không tin, nhưng umm tôi rơi từ trên trời xuống 😅"_ cậu cố gắng cười 1 cách tự nhiên nhất có thể.

"Haiz cậu đùa tôi sao, làm thế nào mà cậu xuất hiện ở cuộc họp và cậu đã biết gì rồi !?"_ y nhấn mạnh từng chữ, nhưng cũng không quá áp lực. 

"Thì tôi leo lên cái trực khăng xong cái bị rơi xuống "_ đó là cái lời biện hộ xàm xí đú nhất mà cậu từng nói. Nhưng giải thích kiểu gì bây giờ ? Vì cậu thật sự rơi từ trên trời xuống mà.

Y chẳng nói nên lời, cái thằng nhóc này định lừa y sao ? Nhưng nhìn khuôn mặt, thân hình nhỏ bé đó y lại nhớ đến Việt Nam... làm sao mà có 1 người y đúc cậu có thể ở đây nhờ ? Nhìn con người này y lại không nỡ tra khảo.

"Tạm thời bỏ qua chuyện đó đi, cậu tên gì ?"_ y xoa xoa vùng thái dương. 

'Tên tên tên, tên gì bây giờ ???'_ Não cậu đang cố gắng nghĩ ra 1 cái tên thích hợp.

'Đông... đông Lào !'_ một cái tên loé lên đầu cậu.

"Tôi tên Đông Lào, 17 tuổi"_ cậu cố gắng liếc sang 1 bên để không nhìn ánh mắt như viên đạn đó.💦

'17 tuổi... Nếu Việt Nam còn sống thì chắc cũng đã 17 tuổi. À không gần 18 rồi ấy chứ..'_

"Đất nước cậu nằm ở đâu trên bản đồ ?"_ từ bỏ dòng suy nghĩ vu vơ, y đưa cho cậu tấm bản đồ.

"Anou tôi chỉ là hậu vệ thôi a"_ cậu cũng chẳng biết nói sao nữa vì cậu có tồn tại ở đây đâu mà đất với nước

"Cậu là hậu vệ của nước nào"_ sát khí của y càng ngày càng nhiều khiến cậu run không thôi, hỏi câu này là cắt mịa đường sống của cậu rồi.

"Eh-"_ mồ hôi chảy thành dòng sông trên trán, có ai cứu không cậu sắp khóc rồiiiii.

//Cạch// //có ai đó mở cánh cửa ra//

"Cha, có việc gấp !"_ 1 giọng nói của nam khàn khàn vừa lạnh cất lên.

"Chuyện gì?"_ y nhìn người đó.

"Quân Đức có lẽ sẽ phản công vào 2 ngày tới !"_  mặt thanh niên đó lấm tấm mồ hôi có lẽ đã chạy rất nhanh đến đây.

"Ở yên ở đây"_ y đứng dậy quay lại nhìn cậu cảnh báo.

//cạch...// tiếng cửa đóng lại

"Phù-..."_ chưa bao giờ cậu thấy yêu đời như thế này (ủa chứ không phải mới tự t* à :))) ) 

//cạch.//

Lại là ai nữa đây, cậu mới được nghỉ chưa tới 2 phút nữa.

"Việt Nam?"_ 

"?"_ cậu nhìn lên, oh anh bạn thân của cậu đây mà.

"Là-à cậu phải không ?"_ anh nắm chặt tay lại, cố gắng để không khóc trước mặt cậu.

"A không xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi. Tôi tên Đông Lào 17 tuổi."_ cậu cười 1 nụ cười với hi vọng có thể an ủi được anh bạn đồng chí của mình. Cũng cố gắng không nhào lấy ôm chặt anh vào lòng...

"Vậy sao... xin lỗi nhé"_ anh dụi đôi mắt thâm quầng của mình, nhìn cậu anh không nỡ rời. Có khi nào đây là Việt Nam mà anh mong nhớ? Anh cũng không chắc nữa.

.

.

.

.

.

.

.

Nhưng nếu là người trước mặt anh thật sự là Việt Nam thì anh sẽ không bao giờ để cậu gặp nguy hiểm nữa...1 lời hứa đấy ^^

"Vậy anh đến đây để làm gì vậy ?"_ cậu ngây thơ hỏi 

"Tôi sẽ thay Boss tra khảo cậu"_ 

45 phút sauuuuuuuuuuuuuuuuu

"Tạm thời thì cậu được tạm thời tin tưởng, cậu cứ ở đây nhé. Tôi sẽ đi lấy chìa khoá phòng cho cậu."_ 

//cạch//

'Đúng là Cuba dễ thở hơn Boss nhiều'_ cậu dựa lưng vào ghế nhìn lên trần.

——————————————trong lúc đó————————————-

"Tính cách, cách nói chuyện rất giống Việt Nam"_ chỉ có điều cậu ấy khá e dè.

"Chào nhé:)"_ 

"Cậu đến đây làm gì"_ 

"Tôi đến đây đương nhiên là có chuyện rồi:)"_ hắn cầm cây quạt che đi khuôn mặt của mình.

"Tốt nhất cậu đừng có gây rắc rối"_ anh lướt qua hắn.

"Nhìn cậu có vẻ tốt lên hẳn nhỉ? Tìm thấy gì rồi sao~"_ hắn cười ranh ma

"Không phải chuyện của cậu"_ anh bước đi

'Không nói thì thôi, làm gì căng'_ hắn đảo mắt rồi đi khỏi đó.

———————————quay về hiện tại nè——————-

"Cảm- ơn nhé"_ cậu e dè lấy chìa khoá. (Đang diễn nhá)

"Để tôi chỉ đường cho cậu"_

.

.

.

.

.

.

.

.

8 phút sau ~

Cậu đang nằm trên một chiếc giường trắng tinh, tay cầm cuốn sách "How to đề phòng biến thái".

"Chán quá ~"_ 

'Hệ thống.'_

'Cần gì sao kí chủ ?'_

'Cho ta xem thông tin nhân vật của Cuba đi'_

'Loading.. 10% 17% 24% ....'_

———————————————-vote cho me pls 😚—————————————

Cảm ơn vì đã xem chúc các bạn 1 ngày/đêm tốt lành.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net