X - [Valhein x Triệu Vân] Reincarnation

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Vân có một con quạ nhỏ, một sinh vật mà người ta gọi là điềm báo của cái chết, là thứ mà một bệnh nhân đang bị bòn rút dần cái sự sống mong manh như cậu không nên có.

Nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông đen óng mượt của chú quạ đang ngoan ngoãn đậu trên tay mình, cậu bất giác mỉm cười, khuôn mặt so với hôm trước xanh xao và yếu ớt hơn rất nhiều.

" Mày nói xem, ta tìm anh ấy... Tìm đến ba nghìn năm rồi. Kết quả vẫn chỉ là một con số không. "

Năm đó, Thành Khởi Nguyên thất thủ.

Vị thợ săn quỷ cùng người Kỵ sĩ rồng vô tình lạc mất nhau giữa chiến trường mịt mù khói lửa.

Tưởng chỉ lạc nhau một khắc...

Hoá ra lỡ nhau tận vạn kiếp người.

Ba nghìn năm tìm kiếm một người, vẫn chẳng nhận lại được gì.

Đáng không?

« Đáng! »

" Quạ nhỏ à... Có lẽ ta sắp phải đi rồi. "

Con quạ ấy tựa hồ hiểu được lời cậu nói, trong ánh mắt của nó như hiện lên một nét đau thương không thể diễn tả thành lời.

Giống như nó phải chứng kiến người nó thương chết đi ngay trước mắt.

Quạ là biểu tượng của chết chóc đau thương và mất mát.

Nơi nào có cái chết, nơi đó có quạ.

Nó nhặt nhạnh những điều nhỏ bé chẳng một ai thấy, chẳng một ai cần.

Đem về tự đan thành một bức tranh không hoàn hảo.

Nó giữ cho riêng mình những thứ đó, đến tận khi lìa đời.

" Kiếp này vẫn chưa gặp được... Mong là kiếp sau... Ta sẽ tìm được anh ấy. "

Bàn tay đang vuốt ve bộ lông nó chợt dừng lại, vô lực rơi xuống.

Cậu tựa vào chiếc gối trắng, khép đôi mắt lại và chìm vào giấc ngủ bình yên.

Giấc ngủ kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của một con người.

Ngày hôm ấy, căn phòng bệnh nhỏ vang tiếng quạ kêu.

Tiếng kêu thê lương và ai oán đến đau lòng...

~~~~~

Bỉ ngạn mọc đỏ hai bờ Vong Xuyên, ngàn năm trôi qua, hoa lá mãi mãi chẳng thể gặp nhau.

Một chuyện tình buồn không bao giờ mãi mãi sẽ chẳng có một kết cục có hậu.

Cầu Nại Hà hôm nay không một bóng người, chỉ có Mạnh Bà ngồi nơi đầu cầu như chờ đợi một ai đó.

" Ngươi lại không uống? "

Triệu Vân hơi dừng bước, ánh mắt đặt lên chén canh nhỏ đã được đặt sẵn trên bàn, chợt cười khổ một tiếng :

" Mạnh Bà... Người nói xem, ta không uống đã ba nghìn năm rồi... Vì cớ gì vẫn chưa tìm được... "

Mạnh Bà giấu khuôn mặt sau tấm màn che mỏng, im lặng không đáp.

Nàng từng chứng kiến vô vàn những mối tình, những lần con người tìm kiếm nhau, từ chối uống canh của nàng.

Nhưng cũng chỉ được một vài lần, rồi họ sẽ bỏ cuộc, chấp nhận bắt đầu một cuộc đời mới mà quên đi cố nhân.

Duy chỉ có cậu...

Ba nghìn năm trôi qua, vẫn lướt qua nơi này mà không chút lưỡng lự.

Chén canh đó, đợi cậu cũng ba nghìn năm rồi.

" Ngươi như vậy... Không mệt mỏi sao? "

Chậm rãi đặt bước đầu tiên lên cầu, cậu ngoái lại nhìn người vẫn ngồi đó, chờ đợi cậu sẽ có một lựa chọn khác.

" Thật sự... Ta sắp kiệt sức rồi. Nhưng làm sao đây, ngộ nhỡ uống vào, gặp lại người đó ta lại chẳng nhớ ra... Lại lần nữa bỏ lỡ... Ta phải làm sao đây? "

Từng giọt lệ tràn khỏi khoé mắt, lăn dài trên má cậu. Nụ cười trên môi lúc này khiến người đối diện nhìn vào chỉ có thể xót xa mà chẳng thể làm được gì.

Nàng nhìn người đang dần khuất bóng, bước từng bước vào chốn luân hồi, lại đảo mắt về phía con quạ vừa bay đến.

Con quạ nhỏ đó, ngay sau ngày cậu mất, tự lao đầu xuống dòng sông đang chảy xiết giữa cơn giông bão.

Chẳng ai nghe thấy nó kêu nữa.

Cũng chẳng ai quan tâm đến... Mỗi buổi chiều, nơi căn phòng bệnh chẳng còn vang tiếng quạ kêu.

Từng sợi lông đen tuyền bay phấp phới trong không khí, hình ảnh người thanh niên mà cậu kiếm tìm trong vô vọng suốt ngần ấy kiếp người bất ngờ xuất hiện.

" Ta lại chậm một bước... "

Mạnh Bà im lặng, không rõ là nàng vì chán chường bởi nhân loại cố chấp hay vì lý do nào khác, chỉ nhẹ nhàng đặt thêm một chén canh nữa lên bàn.

" Kiếp trước, ngươi là hoa, cậu ta là bướm. Kiếp này, ngươi là quạ, cậu ta là con người... "

Kiếp đầu tiên, kẻ là chim đầy tự do, kẻ là chim bị nhốt trong lồng... Lướt qua nhau mà chẳng gặp được nhau.

Kiếp thứ hai, kẻ là chú thỏ hoang, kẻ là một con sói... Đã định sẵn là chẳng nên gặp gỡ.

Kiếp thứ ba, kẻ giam mình nơi thanh lâu, kẻ cô độc theo kiếp du hành... Vô tình chạm mắt nhưng chẳng thể thành duyên.

Kiếp thứ tư, kẻ tu tiên nơi đỉnh núi cao vời vợi, kẻ tìm đến vì muốn gặp gỡ một người... Vì một lần bỏ lỡ mà vạn kiếp bất tương phùng.

Cứ như vậy, bao nhiêu kiếp người trôi qua, vẫn chưa thể nối lại mối duyên vẫn còn dang dở nơi trường thành năm đó.

Nhàn nhạt cất lời, nàng bất giác thở dài một tiếng. Bỗng nghe người kia cất tiếng hỏi một câu :

" Kiếp sau... Có gặp được không? "

Vẫn là bước đi không thèm nhìn lại, nhưng lần này hắn đã có chút chần chừ nhìn vào chén canh trên bàn, như nhận ra gì đó mới tiếp tục bước đi.

" Chuyện này ta không được phép tiết lộ... Nhưng mà không biết... Cách nhau nửa vòng trái đất liệu có tìm được nhau hay không... "

Chầm chậm bước vào chốn luân hồi, hai con người cùng mang một tâm nguyện.

" Hẹn người kiếp sau nhất định gặp gỡ. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#aov #ooc