XI - [Volkath x Mascot][AU diệt nguyệt]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 10 tuổi

Lần đầu gặp được ngài

Ngài tặng ta một nhành hoa tím

Cảm giác trong lòng xuất hiện một cảm xúc đầy mới lạ

Chẳng biết phải gọi tên là gì

Chỉ biết bóng dáng ngài đã in sâu vào trong tâm trí.

___

Năm 14 tuổi

Ngài cứu ta một mạng

Bên bờ vực sâu không thấy đáy

Khỏi nanh vuốt của quái thú tàn độc

Bóng lưng ấy...

Thật đơn độc... Nhưng cũng thật oai hùng.

___

Năm 18 tuổi

Đến bên ngài

Thề nguyện trung thành

Đến chết tuyệt đối không phản bội

Cảm xúc kì lạ ngày bé

Bây giờ ta đã có thể xướng tên bằng hai chữ

"Tình yêu".

___

Năm 22 tuổi

Ngài cứu ta thêm lần nữa

Trước lưỡi kiếm không có mắt của kẻ thù

Ngài đỡ cho ta một nhát

Ta hỏi ngài

" Ta đáng để ngài làm vậy sao? "

Ngài im lặng

Vết thương ngài rỉ máu, nhưng ngài không đau

Con tim ta vẹn nguyên

Nhưng đau thắt đến nghẹt thở.

___

Năm 27 tuổi

Đỡ cho ngài một mũi tên

Trả được một mạng ngài đã cứu

Ngài bế ta trên tay

Ta thấy trong ánh mắt ngài

Là cái gì đó xót xa

Ngài hỏi

" Đáng không? "

Ta đáp

" Vì ngài... Giá nào cũng xứng đáng. "

___

Năm 30 tuổi

Tìm được trong phòng ngài một bức tranh

Vẽ một người thiếu niên rất đẹp

Người đó giống ta như hai giọt nước

Ngài nhìn thấy ta cầm bức tranh đó

Im lặng không nói gì

Ta cảm thấy tim lại quặn đau

" Với ngài ta rốt cuộc là thứ gì? "

___

Năm 35 tuổi

Nguyệt tộc bất ngờ tấn công giữa đêm trăng rằm

Tiên phong tử trận

Nguyên soái đại bại

Toàn bộ binh lính gục ngã

Ngài vẫn đứng đó

Đợi địch đến

Thân vận chiến giáp

Tay cầm đại đao

Cưỡi lên chiến mã

Ta vẫn bên cạnh ngài

Vì đã thề

" Đến chết không phản bội. "

___

Năm 35 tuổi

Cùng ngài xông pha chiến trường

Quét tan hàng vạn binh lính Nguyệt tộc

Dáng vẻ oai hùng của người Đại tướng

Khắc sâu vào trong ký ức của ta

Dù đã uống canh Mạnh Bà

Qua cầu Nại Hà

Vượt dòng Vong Xuyên

Ngàn vạn kiếp sau cũng sẽ không quên.

___

Năm 35 tuổi

Máu chảy thành sông

Xác chất thành núi

Ngài vẫn đứng vững

Hiên ngang

Oai hùng

Mặc cho chiến giáp vỡ thành từng mảnh

Mặc cho vũ khí đã gãy làm đôi

Quân địch nhìn ngài

Một bước cũng không thể tiến lên.

___

Năm 35 tuổi

Ta thấy lưỡi kiếm từ đâu đang nhắm đến ngài

Đôi chân như có ý thức tự động lao lên

Ta thấy máu chảy

Nhuộm đỏ bạch y ngài tặng ta

Ta cảm thấy cơ thể vô lực

Ngã vào vòng tay của ngài

Quân địch không rõ vì sao lại rút lui

Giữa bãi hoang tàn đổ nát

Chỉ còn ta với ngài

___

Năm 35 tuổi

Trả thêm một mạng năm đó ngài cứu ta

Ta cảm thấy má mình thật lạnh

Những giọt lệ cứ thế rơi xuống

Vì đau?

Không!

Vì ngày mai chẳng còn được thấy ngài nữa.

___

Năm 35 tuổi

Nằm trong vòng tay của ngài

Đem lời luôn cất giấu sâu trong lòng nói ra

" Ngài yêu người trong bức tranh đó? "

Lần đầu tiên

Ngài trả lời câu hỏi này của ta

" Đã từng. "

Đã từng yêu

Vậy rốt cuộc ta là gì với ngài?

" Vậy... Ngài có từng yêu ta chưa? "

Ngài im lặng

Ngài ôm chặt lấy ta

Ta thấy cơ thể càng lúc càng lạnh

Ngài cố truyền hơi ấm cho ta

Nhưng có lẽ

Không được rồi.

___

Năm 35 tuổi

" Ta yêu ngài. "

Yêu người Đại tướng xông pha chiến trận chưa một lần lùi bước

Yêu hình bóng ngài dưới những cánh hoa rơi

Yêu bàn tay xoa đầu ta mỗi lần khen ngợi

Yêu nụ cười vốn chẳng dành cho ta

Yêu ngài

Chỉ vì năm đó được ngài tặng một nhành hoa

Chỉ vì năm đó ngài đã gieo vào lòng ta một hạt giống

Giờ hoa nở rồi

Ngài còn muốn ngắm không?

___

Năm 35 tuổi

Giã từ nhân gian

Từng bước đến bên bờ Vong Xuyên

Ngắt một đoá Mạn Châu Sa

Uống một chén canh Mạnh Bà

Quên hết tất cả những gì từng trải qua

Quên đi lời thề đã trao cho ngài vào mùa hoa năm đó

Quên đi tình yêu ta dành cho ngài

Quên đi tất cả

Duy chỉ có bóng hình của người Đại tướng

Uy nghiêm

Hiên ngang

Oai hùng

Dù một vạn kiếp trôi qua

Uống một vạn chén canh Mạnh Bà

Tuyệt đối không quên.

___Thời gian cứ trôi, vạn kiếp người ngỡ dài thế nhưng thoáng qua nhanh như một cơn gió___

" Rei, ngươi không định xuất chinh sao? "

" Bạch Xích chủ công, ta nói ngài nghe, ta chính là đã mắc phải một căn bệnh rất nặng, tay và chân đều không nhấc lên được! "

Triệu Vân đang chuẩn bị ngựa chiến, nghe thấy mấy lời đó liền buộc miệng :

" Có chăng là bệnh lười? "

Khuôn mặt hớn hở bị thay bằng một dáng vẻ phụng phịu trông như đứa trẻ bị ai đó giành mất kẹo. Cậu đành ngậm ngùi dẫn chú ngựa bên cạnh bước theo Triệu Vân đang đi phía trước.

Bạch Xích nhìn theo dáng vẻ đó, bất giác thở dài ngán ngẩm :

" Chiến giáp cũng đã mặc, vì cớ gì lại không muốn xuất chinh? "

Vì trong lòng dâng lên một nỗi sợ sẽ gặp lại một người.

Một người mà bản thân đã bỏ lỡ từ rất lâu về trước.

Thế nhưng còn nợ ắt phải trả

Còn duyên chắc chắn sẽ tương phùng

Vạn kiếp đã qua

Món nợ năm đó... Đến lúc phải trả rồi.

Bạch Xích Công Quốc chính thức xuất quân, toàn quân hướng về Vực Hỗn Mang.

Thế nhưng càng đến gần, trong lòng cậu lại càng dâng lên một thứ xúc cảm kì lạ.

« Mùa hoa đào năm sau... Ta có thể ngắm cùng ngài chứ? »

« Nếu ngươi muốn... Rei. »

Dọc theo con đường đoàn quân đang tiến bước...

Đào đã nở rộ, sáng rực cả một vùng trời.

Liệu mùa hoa năm nay...

Có được cùng người ngắm nhìn hay không?

~~~~~









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#aov #ooc