XIII. ĐÚNG NGƯỜI, ĐÚNG THỜI ĐIỂM: L'AMOUR T'ATTEND!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

||

- THẰNG NHÃI ĐẤY ĐÂU!? CÁI THẰNG ĂN CHÁO ĐÁ BÁT ĐÓ ĐÂU?!

Aurick Beilschmidt điên cuồng hất đổ mọi thứ bên trong chiếc tủ kính.

Từng chiếc đĩa than được trưng đẹp đẽ cứ vậy mà theo lực hất đổ mà rơi xuống, vỡ tan tành thành những mảnh góc cạnh.

- Tôi van ông chủ, xin ông chủ đừng làm vỡ chúng mà...!- Bà vú vội vã sụp xuống chân lão, một tay thì cố nhặt lại những mảnh đĩa than bị vỡ gãy nhọn hoắt, một tay bà cố níu lấy chân ông chủ người Đức của mình.- Những chiếc đĩa than này cụ bà để lại cho cậu chủ, cậu chủ rất quý chúng... Nếu quay trở về mà thấy chẳng còn gì, cậu ấy sẽ buồn lắm-

- Buồn thì sao?! Cứ cho nó buồn chết mẹ nó!- Aurick lại được nước thêm làm dữ làm tợn; lão đi như cơn cuồng phong và phá hủy mọi vật tồn tại trong căn phòng riêng của con trai lão: Ludwig Beilschmidt.- RÚT CỤC LÀ THẰNG CHÓ CHẾT ĐÓ ĐÃ ĐI ĐÂU?!

Vừa chửi loạn xạ, lại vừa mở toang các hộc tủ của con trai mình mà kiểm tra: một chiếc áo sơ mi, một chiếc cà vạt đen, một chiếc quần tây và đôi giày Âu đen, cùng với chiếc ví quơ kẹp hết tiền mặt, hộ chiếu, và căn cước công dân, tất cả đều bay biến theo thằng nhóc mười chín tuổi kia rồi!

- Cậu...cậu chủ bảo là vì sinh nhật mình nên muốn đi chơi với hội bạn qua đêm...- Đỡ bà vú khốn khổ nọ đứng dậy, ngài quản gia đằng hắng giọng và cố nói chuyện thật bình tĩnh với lão chủ sừng sộ của cái nhà này.- Tôi thấy cậu ấy cũng mười chín tuổi rồi, nên...nên-

- Ông có thực sự ở trong cái nhà này hay không mà không biết, hay là giả vờ không biết thế?! Thằng Ludwig đó mà ham hố tới ngày sinh nhật nó sao? Chưa bao giờ, đó là ngày Löwenzahn vì đẻ nó ra mà chết mà! Và ngoại trừ thằng nhóc Han Schmidt nhà bên cạnh ra thì thằng tõi Ludwig nó không có bạn, ông có hiểu không thế?- Aurick điên tiết túm lấy cổ áo ông già lọm khọm đáng tuổi bố mình. Lão vừa siết tay, vừa quát inh ỏi.- Thằng Han đang phụ bán bánh với mẹ nó ngoài tiệm thì ông nghĩ thằng Ludwig chó chết đó còn có thể đi đâu nữa?!

- Tôi...Tôi...

- NGAY TỪ ĐẦU TAO ĐÃ DẶN RỒI MÀ!

- ...Ông chủ, xin...xin ông tha cho ông quản gia đi mà-

- ĐÓ LÀ LÝ DO VÌ SAO THẰNG TÕI LUDWIG KHÔNG THỂ TỚI ĐÁM MA BÀ NÓ ĐẤY!- Gào lớn như một con thú, Aurick vả vào mặt ông quản gia một tiếng điếng người, trước khi ném ông già đáng thương vào đống đĩa than vỡ vụn.- NÓ SẼ PHÁT ĐIÊN VÀ SẼ LÀM PHẢN TAO BẰNG MỌI GIÁ, BỞI VÌ BÀ NÓ DO TAO THỜ Ơ, KHÔNG THÈM ĐẾM XỈA TỚI LỜI BÁC SĨ NÓI MÀ DẪN TỚI VIỆC BÀ NỘI NÓ "NGỎM" KIA MÀ, MẤY NGƯỜI CÓ HIỂU KHÔNG?! GIỜ THÌ NÓ KHÔNG CÒN LÀ QUÂN CỜ TAO CÓ THỂ ĐIỀU KHIỂN ĐƯỢC NỮA, CŨNG TẠI VÌ CHÚNG MÀY QUẢN KHÔNG KỸ ĐẤY!

- Tôi xin lỗi ông chủ...tôi không biết cậu chủ lại nói dối ông-

- BÀ NÓI NHƯ THẾ THÌ AI TIN CHO ĐƯỢC, HỞ BÀ VÚ?!- Tiếng loảng xoảng vẫn rơi đầy một phòng. Những chiếc đĩa than là khởi đầu, dẫn tới sự ra đi của những chiếc loa, những bộ đầu đĩa cổ điển mà Nadine để lại cho Ludwig. Và sau cuối là những chiếc tủ, những chiếc gương, những chiếc đồng hồ, và bình bông cắm đầy một bó dành dành. Aurick lấy tay vặt nát hoa rồi ném xuống chân, lấy mũi chân di di chúng cho nát bét và trây chúng ra khắp sàn nhà.- BÀ LÀ NGƯỜI NUÔI NÓ TỪ LÚC NÓ LÒI CÁI MẶT CHÓ CHẾT CỦA NÓ RA KHỎI CÁI XÁC CỦA MẸ NÓ CHO TỚI KHI NÓ MƯỜI TUỔI, RỒI HÈ NÀO BÀ CŨNG LẶN LỘI SANG FLORENCE ĐỂ THĂM NÓ, THẾ THÌ KIỂU ĐẾCH NÀO BÀ KHÔNG BIẾT NÓ CÓ ĐANG NÓI DỐI BÀ HAY KHÔNG?

- Tôi...tôi xin lỗi...- Bà vú xoa xoa hai bàn tay đang chắp lấy nhau. Nước mắt bà lã chã, trông đáng thương vô cùng.- Nhưng...thực sự tôi không biết cậu chủ đi đâu cả-

- BÀ KHÔNG BIẾT THÌ THẰNG NÀY BIẾT THẾ ĐẾCH NÀO ĐƯỢC! THẰNG LUDWIG ĐÓ NÓ ĐANG PHÁT ĐIÊN VÌ CÁI CHẾT CỦA BÀ GIÀ KIA MÀ! VÀ BÀ GIÀ CÒN CHƯA KỊP MẤT ĐƯỢC MỘT THÁNG TRÒN! NÓ ĐI ĐÂU, LÀM GÌ, CHUẨN BỊ MÃ TẤU ĐỂ GIẾT TAO Ở ĐÂU THÌ LÀM SAO TAO BIẾT ĐƯỢC?!

Nói rồi, Aurick hậm hực bỏ đi, để lại hai ông bà già vừa khóc vừa ho khục khặc ở bên trong căn phòng.

- Ông có sao không, ông quản gia...?

- Cảm ơn bà vú, tôi ổn-

- Chúa tôi! Tay ông sao mà chảy máu nhiều thế?!

- Tại nãy tôi đè trúng mấy mảnh đĩa than bị vỡ thôi, cũng không có gì to tát... Nhưng mà, may quá, chí ít thì ông chủ cũng đã không biết cậu chủ đi đâu...

- Chúng ta đã hứa với cậu chủ rồi mà, không thể phụ lòng cậu ấy được. Cậu ấy tội nghiệp và đáng thương quá...Mong cậu chủ sẽ ngủ được giấc trên xe lửa...

- Bà đừng lo quá, chẳng phải chúng ta đã dặn cậu ấy như vậy sao? Cậu chủ là một đứa trẻ ngoan mà.

- Cậu ấy đã thức gần như là trắng đêm, đêm nào cũng vậy, từ hôm bà cụ mất...

- Cậu chủ sẽ tới Nghĩa Trang Anh thành công thôi bà vú ạ...Cậu ấy đã phải vất vả nhiều rồi...

-

Ôm bó hoa lily, Ludwig Beilschmidt thở dốc sau một hồi hỏi thăm đường tới Nghĩa Trang Anh. Chiều tháng tám Florence khi ấy sao mà ảm đạm; gió tiêu điều thổi qua và những chiếc lá cuối hạ la đà hạ mình khỏi tán.

Giấc ngủ chập chờn vẫn còn lờn vờn nơi chân mày hàng mi của cậu bé mười chín tuổi, Ludwig đi liêu xiêu giữa những dự báo mưa sẽ đến.

Nghĩa Trang Anh không quá rộng lớn nhưng sao tìm với cậu, nó lại lớn rộng đến nhường này?

Những cây thông chóp nhọn mọc cao vút như thương trượng, đâm thẳng lên nền trời ngả xám như lông chuột. Hơi đất và hơi ẩm thấp bốc lên, mùi cỏ mới cắt cũng theo đó mà vươn lên khỏi màu xanh thẳm, đi tới hai cánh mũi phập phồng thở của cậu và leo lên mái tóc vàng ướt mồ hôi của cậu mà ngồi.

Ludwig cố nhấc từng bước chân rũ rượi và mỏi mệt tiến bước. Trời ấm và hầm hơn, nhưng cậu tuyệt đối không gỡ bỏ chiếc nút trên cùng nơi cổ áo sơ mi, cũng như là không buồn nới lỏng chiếc cà vạt đen ra, dù cho cơ thể cậu có đang thấy oi, thấy bức đến thế nào.

Và rồi...

- BÀ NỘI!

Ludwig la lên.

- BÀ NỘI ƠI!

Vội vã, cậu ném mình tới bóng hình đang hiện trước mắt.

Phải.

Phải!

Đó chính là Nadine! Là Nadine Beilschmidt chứ đâu!

Nhưng...

Dù sao đi nữa thì bà cũng đã mất rồi, và những gì ở lại với Ludwig bé nhỏ giờ đây chỉ là một bức tượng đá mang dáng dấp và nụ cười của người đã mất.

- Bà nội...Bà nội ơi...!- Bó hoa bị đánh rơi, cứ vậy mà đáp xuống phiến đá lát mộ. Ludwig ngã khuỵu xuống trước mộ của Nadine Beilschmidt, những ngón tay bủn rủn bấu lấy bức tượng.- Bà bỏ cháu bởi vì cháu quá nghe lời bố đúng không ạ...? Nhẽ ra cháu không nên về lại Munich vào thời gian đó...! Cháu đã không biết gì... cháu đã không biết khi đó bà đang hấp hối rồi...! Cháu không biết lúc đó bà đang rơi vào cảnh lâm chung...! Cháu xin lỗi... cháu xin lỗi...! Cháu cũng đã không đến đám ma của bà được... bố cháu đã chốt cháu lại ở trong phòng... Cháu đã không thể hoát ra...cháu đã không thể thoát ra khỏi nỗi sợ của mình...! Cháu xin lỗi, bà về lại với cháu nhé...nhé....?

Và đó là những giọt nước mắt đầu tiên mà một kẻ được dạy "Com trai thì không bao giờ được khóc" rơi xuống, làm cho cay xè mắt và nồng nàn thịt lẫn máu.

- Cháu có mang hoa lily cho bà đây... Vì, chẳng phải bà đã dặn cháu, trước khi cháu bị bố ép quay về Đức, rằng nhất định phải luôn mang hoa lily đến cho bà nếu đến viếng bà, v...vì bà muốn có một món quà cho người bà muốn chào lại sao...?- Đứa trẻ khổ sở nói trong tiếng khóc, khóe môi ướt lẫn nước mắt và nước mũi.- Nhưng người đó là ai, và tại sao...tại sao bà lại đi theo người đó mà bỏ cháu ở lại đây...?!

Ludwig cúi rạp người, dập đầu, lưng cong vòng; và cậu vùi mặt xuống chân bức tượng, lấy nước mắt mình lau rửa đôi bàn chân tuy vô tri nhưng chưa bao giờ vô hồn đối với cậu. Những giọt nước mắt của đau khổ, tức giận, ấm ức, rồi ân hận bắt đầu lũ lượt rơi ra khỏi hai khóe mắt cay đỏ của cậu. Ludwig ứa, rồi Ludwig trào nước mắt ra hơn cả thác.

Và trên cao, mưa đổ xuống và lau rửa cơ thể lẩy bẩy của cậu- một đứa trẻ tuổi thành niên tội nghiệp.

Đôi bàn tay che giữ chiếc máy ghi âm cho khỏi ướt nước từ trời đổ xuống, Ludwig nói thều thào giữa hai hàng nước mắt.

- Bây giờ...cháu nghe những gì bà ghi âm trong máy này đ...được chứ, vì bà bảo khi nào cháu quá đau khổ thì hãy lắng nghe những gì được lưu giữ trong nó mà nhỉ...? Và giờ đây, cháu...cháu thực sự không thể thấy mình có thể đau khổ hơn như này...!

Chiếc máy ghi âm trước khi Ludwig nghe lời bố mà quay về Munich bà đã gửi cậu, nay cậu mới dám lấy ra nghe. Bàn tay nâng niu giữ nó giữa chiếc khăn tay được giặt ủi gọn ghẻ trước khi đi, Ludwig mím môi nghe.

"Luddy bé nhỏ của bà," Giọng nói của Nadine Beilschmidt vang lên nhẹ nhàng, "nếu cháu phải cảm thấy đau khổ thì hãy nhớ rằng: cháu sinh ra là để yêu thương và được yêu thương. Sẽ có người thay bà yêu cháu; và dù có hay không thì bà cũng sẽ mãi luôn yêu cháu. Bà không bao giờ bỏ cháu, Luddy ạ, và cả Thiên Chúa cũng vậy, vì khi Chúa Jesus bị đóng đinh, thì cả Chúa Cha lẫn Chúa Thánh Thần cũng bị đóng đinh chung với Người và vì Người. Vậy nên, Luddy bé nhỏ của bà à, hãy đặt niềm tin vào chúng ta và cùng chúng ta đi trên mặt nước, nhé?"

Giữa tiếng mưa sụt sùi, giữa những tiếng dế kêu, và giữa tiếng khóc òa của Ludwig Beilschmidt, "Xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến cùng Thầy", và giọng nói của người quá cố vang lên đều đều, êm ả, dịu dàng qua chiếc mấy ghi âm rọt rẹt, đã trở nên một nốt xuyến xao giữa nhân gian của Ludwig Beilschmidt:

"Tin Mừng Chúa Jesus theo Thánh Matthew.

Khi dân chúng đã ăn no, lập tức Chúa Jesus giục môn đệ trở xuống thuyền mà qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán dân chúng. Giải tán họ xong, Người lên núi cầu nguyện một mình. Đến chiều, Người vẫn ở đó một mình. Còn thuyền thì đã ra giữa biển, bị sóng đánh chập chờn vì ngược gió.

Canh tư đêm tối, Người đi trên mặt biển mà đến với các ông. Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hồn mà nói rằng: "Ma kìa" và các ông sợ hãi kêu la lớn tiếng. Lập tức, Chúa Jesus nói với các ông rằng: "Hãy yên tâm. Thầy đây, đừng sợ". Peter thưa lại rằng: "Lạy Thầy, nếu quả là Thầy, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến cùng Thầy". Chúa phán: "Hãy đến". Peter xuống khỏi thuyền bước đi trên mặt nước mà đến cùng Chúa Jesus. Khi thấy gió mạnh, ông sợ hãi và sắp chìm xuống nên la lên rằng: "Lạy Thầy, xin cứu con". Lập tức, Chúa Jesus giơ tay nắm lấy ông mà nói: "Người hèn tin, tại sao lại nghi ngờ?" Khi cả hai đã lên thuyền thì gió liền yên lặng. Những người ở trong thuyền đến lạy Người mà rằng: "Thật, Thầy là Con Thiên Chúa!"

Khi đã sang qua biển hồ, các ngài lên bộ và ghé vào Gennesaret. Nhận ra Ngài, dân địa phương liền loan tin đi khắp cả vùng xung quanh, và người ta đem đến cho Ngài hết mọi kẻ ốm đau. Họ nài xin Ngài cho họ rờ đến tua áo choàng của Ngài thôi, và ai đã rờ đến thì đều được chữa lành.

Đó là lời Chúa."

(Rạng sánh 25/08 hai mươi hai năm về trước; Phúc Âm theo thánh Matthew, Chương 14:22- 36)

||

25/08/20xx

Florence, Ý.

Feliciano Vargas lướt mắt tới chiếc đồng hồ để bàn, đặt cạnh Luddy hình nhân.

Từng tiếng tích tắc rơi, đã sáu giờ sáng tự bao giờ.

Đứng dậy khỏi vùng chăn ấm nệm êm, thằng nhóc đầu hai lững thững đi đến tủ quần áo trong khi chỉ đóng trên người một cái quần lót.

Tiếng chim lanh lảnh gió mang vào, kèm chút ánh nắng mập mờ của giấc bình mình minh cuối hạ đầu thu, căn phòng của kẻ Florence gốc Napoli nhanh chóng tràn ngập hạnh phúc.

"Hôm nay là một ngày đặc biệt!"

Feliciano đã vui đến nỗi mà nhấc Luddy hình nhân lên mà hôn lấy hôn để.

Cánh cửa tủ được mở bung ra, nó với tay vào đó mà lấy ra ba bộ quần áo mình chuẩn bị trước từ- chà- ít nhất là phải từ hai đêm về trước.

Ấy thế mà đêm hôm qua nó vẫn thức hoài chỉ vì đắn đo lựa chọn, và cho đến ngày hôm nay, nó vẫn chưa biết mình nên chọn lựa bộ đồ nào!

- Thật khó nghĩ quá...!

Feliciano để những âm thanh vui vẻ thoát ra khỏi khuôn miệng của mình, trong khi mồm mép bôi trắng xóa kem cạo râu.

Cạo râu, cạo cả lông chân; rồi nó đi đánh răng rửa mặt, lâu lâu lại ngoái đầu nhìn tới chiếc giường nó đang đặt ba bộ quần áo xuống đó mà đắn đo miết thôi.

Chiếc túi giấy có chữ được nó viết nắn nót tự bao giờ đã được lấy ra và đặt ngay ngắn trên bàn:

"Vì hôm nay, ngày 25/08 là sinh nhật của anh ấy mà!"

.

Ludwig Beilschmidt chỉnh lại quần áo lần nữa, trước khi rời khỏi buồng thay đồ thuộc khu vực sauna của phòng tập thể hình gần nơi gã ở.

Là một trong rất ít những thói quen tốt của gã- đi tập thể dục từ bốn giờ sáng cho đến sáu giờ sáng, trước giờ đi làm- đây cũng là một trong những lý do giúp gã có lại được phong độ dẫu thời thế có trù dập gã đến đâu. Và hiển nhiên, không thể nào là không nhắc đến điều này như một lý do có thể ép gã đi ngủ sớm trong đêm- để ngày mai có thể dậy sớm, tập thể dục cho thật khỏe người, để mà có sức đối đầu với mọi phong ba của số phận ly kỳ này.

Thế nhưng, ngày hôm nay có gì đó khác.

Năm nào cũng thế, cứ đêm trước ngày hôm nay, gã lại không cảm thấy buồn ngủ dù chỉ là một chút.

Đêm 24/08 luôn là đêm dài nhất trong năm đối với gã. Có gì đó luôn nhộn nhạo bên trong máu thịt gã, luôn khiến cho đôi hàng mi gã không thể khép lại mỗi khi gã biết ngày 25/08 tồn tại và sẽ luôn đến với gã.

Chí ít thì năm nay, gã không còn phải thức trong sự cô độc nữa- dù cũng không hẳn là như thế hoàn toàn- chỉ là, năm nay gã có điều nhìn ngắm tới, trong khi chờ đợi thời gian lừ đừ trôi qua.

"Đêm hôm qua, làm sao mà thằng nhóc Feliciano đó mãi mới tắt đèn đi ngủ thế nhỉ?"

Ăn một chút tại khách sạn và đối đáp qua lại hai ba câu với nhân viên khách sạn, "Năm nay Signore Beilschmidt lại mất ngủ đúng đêm 24 sao?" "Phải thế. Cô cậu nhận ra sao?" "Vâng, năm nào chú cũng đến Florence vào giữa tháng Tám, và năm nào chú cũng mất ngủ vào đêm 24, chúng cháu không nhận ra thì cũng nhớ ra thôi", Ludwig trở về phòng khách sạn và ngồi trên giường.

Tiếng chim lanh lảnh gió mang vào, kèm chút ánh nắng mập mờ của giấc bình mình minh cuối hạ đầu thu, căn phòng của kẻ người Đức nhanh chóng trở thành một bài ca buồn.

"Ngày hôm nay... lại đến rồi..."

Ludwig thở dài.

"Tại sao ngày này lại tồn tại cơ chứ...?"

Mà, cũng phải thôi: làm sao gã có thể không thở dài chán chường đến thế cơ chứ? Vì...

"Lại là ngày 25/08...Và, mẹ mình đã mất được bốn mươi mốt năm rồi sao...?"

Đi đến tủ quần áo và chọn bộ com lê đen tuyền giản dị nhưng trang trọng nhất, Ludwig đứng trước gương và bắt đầu thắt chiếc cà vạt đen lên.

"Bôn mươi năm, rồi lại bốn mươi mốt năm, thế nhưng mình vẫn chưa bao giờ, v...và chưa thực sự biết chính xác mẹ mình được chôn cất tại đâu..." Để rồi, luôn như mọi năm, "Lại phiền bà nội rồi, ha ha... Năm nào cũng phải nhờ bà tìm mẹ ở nơi đó, nhờ bà chuyển lời chúc mừng sinh nhật đến mẹ, chỉ vì mình là một kẻ chẳng ra gì..."

Ti vi mở lao xao đằng sau lưng, thông báo về một ngày có mưa, Ludwig kiểm tra lại bóp ví, chìa khóa xe. Ttrước khi tắt ti vi, gã không quên mở tủ ra một lần nữa để lấy áo khoác.

Nhưng, tiếc thật...

"Nhưng, tiếc thật...cái áo khoác ulster này của mình đã từng dính máu kẻ vì mình mà suýt chết rồi... Feliciano đã vì nó mà nhận ra mình, nến mới bị gặp tai nạn, để lại sẹo đời đời... "

Vậy nên gã lại đóng cửa tủ, thở dài thêm một lần nữa.

Và rồi, hết sức đường đột, mắt gã sáng lóa lên, mở tròn như đứa trẻ lên bảy.

Mới nghĩ đến Feliciano một chút đó thôi, nhưng tay chân gã đã nhanh nhảu hơn thảy, vội vôi vàng vàng cho vào túi quần mà lấy ra chiếc di động.

Không phải là quá lâu rồi gã chưa được gặp nó- trái lại, từ khi nó được tuyển vào tổ biên đạo diễn chuyến này, gã với nó được gặp mặt nhau suốt. Thế nhưng, vẫn có điều gì đó khiến gã nhơ nhớ nó; "Ngộ thật!" tự gã cũng nghĩ thế!

Khuôn mặt ấm lên như được đôi bàn tay ai đó sưởi lấy, và lồng ngực phập phồng lên xuống như có ai đó nhảy múa mải mê ở bên trong ấy, Ludwig mất vài giây nghĩ ngợi, trước khi thực sự mở điện thoại lên mà di tay tới danh bạ.

Nhưng trước khi gã có thể làm thế, thì Feliciano đã gọi điện cho gã trước rồi!

Giọng nói của Feliciano mà gã cài làm chuông gọi đến, "Phải đó, Ludwig, em thực sự thích anh! Em thực sự thích anh nhiều lắm!", và tay người Đức bắt-đầu-lên-tuổi-bốn-mươi-mốt-trong-ngày-hôm nay vội vã bốc máy.

- Feli-

- Tổng giám đốc nè, bây giờ chúng ta gặp nhau được không?

Giọng nói cao vút và tươi roi rói của nó như điểm vào trong căn phòng gã một nốt thăng vậy: thực đặc biệt và đầy thu hút.

- Đã bảo là gọi tôi bằng tên "Ludwig" là được rồi mà-

- Vậy Ludwig nè, chúng ta gặp nhau được không? Bây giờ ấy?

- Hôm nay có chuyện gì sao? Và nếu tôi nghe không lầm, thì...có phải cậu đang thở dốc không thế?

- Anh nghe thấy sao? He he, vậy thì anh mau xuống sảnh khách sạn nhé. Em đang ở đó, chờ anh.

- Bộ cậu tính rủ rê tôi hay định bắt cóc tôi đi đâu sao?

- Bính boong bính boong!

- Ha ha! Đang đúng lúc tôi định rủ rê và bắt cọc đi đâu đó, định gọi cho cậu trước-

- Thật vậy ạ!?

- Nhưng, may quá, lại thấy cậu gọi tôi trước, đòi bắt cóc tôi trước khi tôi đòi bắt cóc cậu, ha ha...! Vậy cậu ngồi chờ ở ghế bành dưới sảnh nhé, tôi điện xuống cho tiếp tân Gianluca với tiếp tân Caterina lấy bánh và trà cho cậu nhé.

- Anh nhớ mau mau xuống nhé, Ludwig!

- Ừ.

Và Ludwig Beilschmidt để cho thằng nhóc đầu hai đó cúp máy trước.

- Xin chào, cậu Gianluca đấy à?

- Vâng, Signore Beilschmidt. Chú có yêu cầu gì ạ?

- Ở ngoài sảnh có một thằng nhóc ngốc đang chờ tôi, có gì cậu với Caterina mời bánh kẹo hay trà nước gì đó cho nó nhé.

- Là thanh niên lần trước chờ chú, phải không ạ? Hôm nay cũng là cậu ấy.

- Phải vậy.

- Thế để cháu bảo với chị Caterina đi lấy trà cho cậu ấy ạ-

- Cho cậu ấy thêm mật ong và sữa tươi nhé hộ tôi nhé. Cảm ơn cả hai người trước.

- Vâng. Nhưng mà, hình như ngày hôm nay của năm nay, chú có hơi khác ấy nhỉ?

- Cậu bảo khác thế nào cơ?

Ludwig bật cười một vài tiếng nhỏ nhẹ, tương đương với niềm vui vẻ đang chớm nở nơi lồng ngực.

- Thấy chú gọi điện có vẻ vui. Những năm trước đó vào ngày này, chú chưa bao giờ nói nhanh và nâng giọng lên, đến là tươi mới như thế này!

- Nghề tiếp tân có vẻ rỗi nhỉ?

- Ha ha!

- Thôi, cậu làm gì thì làm. Tôi cúp máy trước.

Rồi gã người Đức vui vẻ chải lại tóc tai, xoa xoa lại chiếc cằm mới cạo nhẵn nhũi của mình- và hiển nhiên, gã không quên xịt thêm chút nước hoa.

Phải đó, và lần đầu tiên trong bốn mươi năm vào ngày 25/08, phòng gã tràn đầy tiếng chim, ánh nắng, và niềm mong mỏi tuổi trẻ sẽ đến.

.

Ludwig vuốt lại ve áo và đi ra khỏi thang máy.

Gió ồ ạt lùa vào bên trong sảnh, mang theo ánh mắt bỗng dưng biết cười của gã vào dòng xao xuyến.

Feliciano lọt trên chiếc ghế bành của khách sạn, ríu rít trò chuyện với người mang trà ra cho nó. Đôi mắt sóng sánh nắng và hổ phách huyết hoàn toàn hút hồn kẻ người Đức, dẫu đang ở một khoảng cách nhất định.

Để rồi, cuối cùng thì hôm nay nó cũng đã thành công trong việc khiến cho tay người Đức ấy nhận ra, rằng cả thế giới này phải kính cẩn nghiêng mình mà quay chậm lại trước mọi khoảnh khắc mỗi khi nó xuất hiện trong tầm mắt gã.

Những bức tưởng như được xé ra nhẹ nhàng- như cách người ta khéo léo bóc gỡ lớp vỏ quýt và nhẹ nhàng gỡ những múi quýt ra- quang cảnh giăng trước mắt của gã giờ đây là một đồng cỏ xanh bất tận.

Và ở giữa đồng cỏ xanh tươi ấy là Feliciano- một Feliciano Vargas mơn mởn và căng tràn sức trẻ.

Ludwig thấy khung cảnh trước mắt và khẽ mỉm cười. Gã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net