XIV. TRÁI TIM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

24/11/20xx

Mát-xcơ-va, Nga.


Chuyến bay chở tổ biên đạo diễn, tổ marketing, một nửa nhân sự tổ thiết kế - xây dựng sân khấu, và gã tổng giám đốc của Tổ Chức Ansgar chỉ sau sinh nhật gã đầu tàu kia năm ngày. Không có nhiều thời gian nghỉ ngơi như họ đã dự đoán, bởi sự ra đi của đạo diễn Bertram Krüger dường như đã rút đi mất rất nhiều bậc thang của đoàn lưu diễn. Mọi sự chòng chành, người cũ vẫn chưa quên sự điều đình của vị đạo diễn quá cố, và người mới thì lại càng thêm hoang mang, chột dạ.

Ludwig Beilschmidt hùng hục như một con chó từ khi một phần ba đoàn đáp xuống Nga; và cách ví von đó đã chẳng ngoa chút nào, vì ngay sau khi thông qua xong cửa hải quan, gã đã vội vã giao hành lý của mình cho đoàn rồi mau chóng bắt taxi đi gặp gỡ ngay với cục trưởng Cục Nghệ Thuật Biểu Diễn và cục trưởng Cục Văn hóa cơ sở Nga để xin giấy phép hoạt động ngắn hạn tại Nga. Nói đến gã lại thở dài, vì vốn dĩ gã không định sẽ tới Mát-xcơ-va sớm đến mức này, nhưng vì việc đột ngột mất đi Bertram khiến mọi việc trở nên đình trệ đến thảm hại nếu như không kịp đưa tay ra mà chống đỡ. Để quay trở lại với guồng quay bình thường mà không có Bertram, Ludwig buộc mình (và những người khác trong đoàn) phải chạy đua nhanh gấp hai, gấp ba, gấp nhiều lần so với sức lực và công suất của ngày xưa.

"Chúng ta chưa bao giờ hợp tác với bất kỳ đối tác nào ở Nga cả, vì vốn dĩ luôn có rất nhiều sự cạnh tranh trong việc làm nghệ thuật tại Nga, vậy nên tất cả chúng ta buộc phải nỗ lực gấp nhiều lần ở mảnh đất này."

Nga là một đất nước có nhiều sự cạnh tranh trong việc xây dựng và sản xuất sản phẩm nghệ thuật, đặc biệt là khả năng sân khấu hóa của họ quá tốt đi, vì từ biểu diễn văn hóa truyền thống nói chung cho tới các hình thức nghệ thuật khác như ballet, kịch nói và kịch hát, tất cả đều khiến cho một tổ chức sân khấu - nhạc kịch đến từ nước Đức nọ thoáng muốn chùn bước. Có quá nhiều vở diễn cùng các tiết mục hay ho khác ở Mát-xcơ-va nói riêng đã khiến cho gã tổng giám đốc cảm thấy mình cần phải vung nhiều tiền hơn trong việc quảng bá và thu hút sự chú ý của khán giả lẫn truyền thông. Để rồi, điều này khiến ga đau đầu nhiều, dẫn đến cơ thể gã cũng suy nhược nhiều, và chứng khô mắt ngày càng gây cản trở gã- càng éo le cho gã hơn khi trời bắt đầu đi vào giấc sang đông, ấy lại còn ở ngay trên đất nước Đông Âu này nữa chứ. Có một vài hôm, Ludwig không chỉ uống thuốc chống trầm cảm, gã còn phải uống thêm cả thuốc ngủ để dễ vào giấc hơn- dù chuyện này cũng chẳng ích lợi gì với gã cho cam, vì trong một đêm gã gặp ác mộng ít nhất là một lần, vậy nên gã cứ ngủ rồi lại bật dậy, cố ngủ lại rồi cũng bật dây thêm.

Nhưng, ít ra thì giữa những bộn bề bát nháo của công việc, điều duy nhất khiến gã ưng lòng giờ đây chỉ có thể là Feliciano, và đó là điều duy nhất khiến cho gã cảm thấy thực tại của mình không tồi chút nào: mắt gã vẫn còn thấy đường.

Mắt gã vẫn còn thấy đường. Mắt gã vẫn còn thấy ánh sáng.

Và mắt gã vẫn còn thấy Feliciano.

Có những đêm gã bị mờ mắt lâu hơn cả bao mươi giây, bốn mươi giây- tức là lâu hơn rất nhiều so với hồi gã mới phát hiện ra và lúc gã đi khám thị giác tại Florence, Ý- vậy nên khi ngày mới đến, gã lại được đến gặp Feliciano, nhìn nó nói cười, đi lại, bàn tán, chỉ dẫn, gã lại thấy thở phào nhẹ nhõm vì mắt gã vẫn còn có tương lai. Nhưng rồi, mọi sự cũng chỉ yên bình đến im ắng như thế thôi, bởi vì sau cái đêm hôm ấy, cả hai đều quá bận rộn với công việc và chuyến lưu diễn này. Ludwig thì khỏi nói, nhưng Feliciano giờ đây cũng là người có ảnh hưởng tới vở "Carmen" của Aurick trong thời gian sắp tới, vậy nên chẳng thể có lấy một ai lơ là nổi chuyện công- dù có muốn đi chăng nữa. Nhưng chí ít thì Feliciano đã có trạng thái hoàn toàn đối lập với Ludwig khi phải đối diện với chuyện nhảy lên một guồng quay mới, một con thuyền mới, một số mệnh mới.


Ngay từ những đêm trước khi bay, Feliciano đã không ngừng nghêu ngao hát và tỏ rõ niềm hạnh phúc ở trên khuôn mặt. Nó đi đường cũng huýt sáo, giặt giũ phơi đồ cũng ngâm nga, đến nỗi có những lúc nó đi va phải người ta, hay có những lúc nó quá bận tâm đến chuyện tương lai mà quên thực tại để rồi bị người ta mắng ngay giữa trung tâm thành phố, nó vẫn mỉm cười, không thể ngừng việc trở nên hồi hộp xen hạnh phúc ở bất kỳ giây nào. Đó là lần đầu tiên nó được sang đất ngoại.

Nó sốt sắng và hăng say làm việc ngay khi tới Mát-xcơ-va. Những tuần đầu mới tới thì nhẹ nhõm hơn, khi công việc chỉ mới ở mức phác thảo kế hoạch về đưa ra đề xuất, làm rạch ròi ý tưởng, cũng như là cố gắng thống nhất phương pháp xây dựng sau khi thực sự quan sát, đánh giá những gì có tại hiện trường.

"Hóa ra, để có thể tận dụng được sân khấu xoay và phối nó với các đạo cụ là chuyện không dễ như em nghĩ."- Feliciano đã nói với gã sau một buổi họp. Nó lắc đầu, vừa cười vừa thở dài vì tốn sức hơn nó nghĩ. "Chưa kể, không ai là vừa ý ai."

Nhưng nó vẫn luôn cố gắng hết mình; nó viết, nó vẽ, nó tranh luận- có hôm nó còn cãi nhau. Đúng là chẳng mấy khi một người như nó lại trở nên to tiếng- nhưng rồi, cũng đã phải có hôm như thế đấy, vì bản chất của làm việc nhóm là thế. Ludwig vẫn phải thường xuyên là người giảng hòa giữa nhóm người trẻ tuổi này. Có hôm thì gã sẽ rót cho mỗi người một cốc sữa hoặc một ly rượu để vực dậy tinh thần nhóm, và cũng có hôm gã dùng cơn tam bành của mình để gắn kết các thành viên lại. Nhưng đặc biệt với Feliciano, dù hoàn cảnh có là thế nào đi nữa thì gã vẫn âm thầm rót cho nó một cốc sữa và bí mật để lên trên bàn làm việc của nó sau mỗi giờ giải lao.

Nhìn chung thì mọi sự đều bắt đầu không tồi một chút nào- Ludwig Beilschmidt đánh giá- lựa chọn Nhà Hát Moskovskiy Teatr Braski Opera của gã vốn dĩ là một lựa chọn tốt, và lựa chọn nhân sự cho tổ biên đạo diễn mới toanh lại càng khiến cho gã có niềm tin hơn vào khả năng phán đoán của mình, dẫu tình hình chung có thể chông gai đến nhường nào.

Rồi khi hết lịch trình ở Florence, nhóm còn lại của đoàn lưu diễn đã mau vội bay sang Nga để có thể làm quen với những cải cách và thiết lập mới đến từ tổ biên đạo diễn. Rồi ai lại vào việc nấy. Tổ trưởng tổ biên đạo diễn Charlotte Schwarz và nhạc trưởng Yanni Elder phải phụ trách nhóm diễn viên - ca sĩ; họ bắt đầu ngày mới trước nhóm diễn viên - ca sĩ vài tiếng để chuẩn bị. Yanni luôn là người tập huấn riêng cho đệ nhị diva Françoise Bonnefoy, và Charlotte thì luôn là một huấn luyện đôn đốc nhóm hợp xướng cho đến đau cả cuống họng. Tim Egerton phải luôn ở lại sau cuối với những anh em bên tổ âm thanh - ánh sáng. Nhi Nguyễn phải thường xuyên cắm mặt cắm mũi cùng tổ đạo cụ - phục trang - trang điểm để chuẩn bị gần sáu mươi, bảy mươi trang phục cho các thành viên, đấy là chưa tính đến những bộ xiêm y phức tạp hơn rất nhiều dành riêng cho kép chính, cũng như là chưa tính đến một khối công chuyện trong việc tìm kiếm chất liệu phù hợp để ăn vận lên người. Tim và Nhi có nhiều lịch trình khiến họ phải đụng mặt nhau- họ phải thử đi thử lại rất nhiều loại vải vóc dưới một loạt kiểu đèn với công suất khác nhau để chọn ra loại ánh sáng phù hợp với một số loại vải đặc biệt. Còn Feliciano Vargas, nó thường xuyên phải có mặt tại sân khấu của Nhà Hát Moskovskiy Teatr Braski Opera cùng tổ thiết kế - xây dựng sân khấu để sắp xếp vị trí các đạo cụ, các vũ điệu lẫn vị trí đứng của các diễn viên khi vở kịch diễn ra. Nói ngắn gọn, nó làm về hình ảnh và bố cục tổng quan của của vở opera lần này.

"Nếu sử dụng chức năng xoay của sân khấu không đúng lúc, hiệu quả của sân khấu xoay sẽ không được tôn lên. Nhưng nếu sử dụng chức năng xoay của sân khấu đúng lúc, thì đó chính là đòn tấn công hiểm vào sự thường thức của khán giả, và việc khiến họ phải trầm trồ sẽ không còn khó nữa."

(Ngoài công việc chính ra thì Charlotte và Feliciano còn phải bắt tay nhau trong việc tuyển chọn hai diễn viên đóng vai linh hồn- hay có thể nói là "nội tâm"- của Carmen và Don José. Feliciano là người đề ra ý tưởng này, vậy nên sự hiện diện của nó tại các buổi casting là rất cần thiết trong việc đánh giá thần sắc của người sẽ được chọn, và Charlotte có thể nói là người có kinh nghiệm và khả năng nhận xét tốt nhất, vậy nên cô cũng buộc phải có mặt tại các buổi casting cùng Feliciano, cộng thêm nhạc trưởng Yanni Elder- hiển nhiên, ông ấy cần làm rõ khả năng cảm nhạc của người sẽ được tuyển mà- và cộng thêm tay tổng giám đốc Ludwig Beilschmidt khó tính kia nữa. Đã rất khó khăn để cho cả bốn người họ tìm ra được hai diễn viên mới cho đoàn, nhưng điều tuyệt vời là họ đã tìm ra được hai vũ công địa phương rất xuất sắc để sắm hai vai này.)


Để có thể ngoi lên trên chiến trường nghệ thuật với tình cảnh thế này quả nhiên không phải là chuyện đơn giản, nhưng Ludwig cũng quen rồi; "Chỉ là có một chút đổi thay mà thôi". Và với quan điểm "mất cái này thì nhất định phải được cái khác", gã nhắm đến con cá lớn hơn để quên đi nỗi buồn mất thuyền viên: gã muốn mở rộng sang Nga.

"Tôi muốn hoạt động lớn mạnh tại Nga, cụ thể là Mát-xcơ-va"- Đó là lời khẳng định của tổng giám đốc Tổ Chức Ansgar tại buổi họp báo kiêm phỏng vấn. Và chắc chắn rồi, một kẻ có đầu óc như gã thì không bao giờ tới một nơi mới mẻ mà không ủ ấp bất cứ tham vọng nào: đến nội dung đĩa bán tại Nga cũng khác so với nội dung đĩa bán ở Ý kia mà. Ở Ý, có thể người ta đã nghe biết đến Ansgar rồi, nhưng ở Nga thì khác- đây là một vùng biển mới đối với gã, và hoàn toàn tiềm năng để gã vươn lên "nếu thời tới!"

Gần như là tất cả công đoạn chuẩn bị đều được quay lại, và đăng trên trang web chính chủ của Ansgar, rồi từ đó, Ludwig Beilschmidt sẽ cho người bên tổ marketing đem đi khắp nơi. Để đảm bảo mọi việc không trở nên trục trặc, bản thân gã cũng phải nhấc chân lên mà đi làm việc quảng bá với tổ marketing, để cho những tấm áp phích, những đoạn teaser, bài phỏng vấn, những cảnh quay đắt giá của "Carmen" được quảng bá ở mọi ngõ ngách: từ những cột đèn, trạm bus, trong toa tàu điện ngầm, cho đến các trang mạng xã hội, phương tiện truyền thông, thậm chí là trên các kênh tin tức văn nghệ được phát sóng từ đài truyền hình thành phố- Ludwig đã chẳng tha lấy vị trí nào, dù cho đó là vị trí quảng cáo đắt đỏ nhất hay nhỏ bé nhất.

Và dần dần, gã cũng bắt đầu thấy mọi sự trở nên tốt đẹp; gã cuối cùng thì cũng tìm được một vài hôm để nghỉ ngơi. Dẫu vậy, gã cũng không hoàn toàn ở khách sạn vào những ngày gã nghỉ làm.

- Anh bảo hôm nay anh nghỉ mà, tổng giám đốc?

- Thì tôi có làm việc đâu.

- Vậy sao anh ngồi ở đây, ngay dãy đầu tiên của nhà hát và giám sát tụi em như mọi ngày thế-

- Tôi không giám sát. Tôi chỉ nhìn thôi.- Ludwig luôn mang đến một ly cà phê đậm vị tới nơi Feliciano làm việc và ngồi chống tay ở đó.- Em không muốn tôi ngồi ở đây sao?

- A..không phải thế...- Feliciano luôn dúi nhanh cho gã hai ba hộp sữa nhỏ để gã bỏ thêm vào ly cà phê đắng ngắt đó, mỗi khi gã tới và ngồi thừ ra ở chỗ nó làm việc. Nó biết- vì nó để ý- rằng gã không thể uống được thứ quá đậm, nhưng vì sĩ diện, gã không bao giờ mua cà phê sữa tại các quán cà phê dù nơi đó nhỏ lớn thế nào.- Chỉ là, hôm nay là ngày nghỉ của anh mà-

- Cảm ơn em nhưng tôi thấy việc mình ngồi ở đây cũng không tổn hại gì đến bản thân.- Gã thường nhún vai mỗi khi nó nói thế- quả nhiên là một kẻ sĩ diện cao chót vót.- Công việc này có vẻ khó với em nhiều đấy, Vargas, nên em cứ tập trung làm vệc đi, mặc kệ tôi.

Gã thích nhìn nó làm việc. Dáng đi nhanh nhẹn và vui vẻ, những ngón tay múa may chỉ trỏ, những lời nói cùng những tiếng cười mỗi khi sự việc diễn ra theo kế hoạch hoặc tốt hơn cả kế hoạch đã đề của nó, gã thích nhìn những điệu bộ ấy của nó- để rồi từ đó mà cơ mặt của gã có thể giãn ra và tạo nên một nụ cười vô thức trên môi. À, gã cũng thích hỏi thăm nó vào những giờ nó được giải lao nữa. Gã biết chuyện đo đạc, sắp xếp, trang trí bày biện và biên đạo diễn không phải là việc ngày một ngày hai là có thể làm được, chưa kể Feliciano còn quá trẻ và không thuộc chuyên ngành này. May thay, sau cái lần gã (âm thầm) đứng ra giải quyết việc bắt nạt nhân sự của Charlotte Schwarz và Giovanni Landolfi, mọi người trong đoàn có vẻ đã học được cách trở nên hòa thuận cũng như là thân thiện hơn với nhau- để rồi, chính gã cảm thấy thực tốt khi Feliciano có thể kết thân được thêm với nhiều người, trong đó có người ở tổ thiết kế - xây dựng sân khấu hơn trong quá trình này. Họ giúp đỡ cho thằng nhóc đầu hai kia rất nhiều điều, cũng như là giúp gần như là tất cả các ý tưởng của nó trở nên hiện thực.

- Anh thấy thế nào, tổng giám đốc?

- Hôm nay đâu phải là ngày làm việc của tôi đâu chứ...

- Nhưng mà anh là vị khán giả và là nhà phê bình duy nhất có thể đưa ra lời nhận xét vào lúc này-

- Trông tạm ổn đấy,.- Ludwig vẫn là ưng bụng nhất những khoảnh khắc như thế này, khi mà Feliciano quay xuống khán đài và hỏi ý kiến của gã.-, ngoại trừ tóc của em ra thì mọi thứ đều tạm ổn đấy.

- Tóc của em ấy ạ...?

- Em làm việc kiểu gì vậy, chỉ nghe mỗi vế nhận xét tóc tai thôi sao?

- Nhưng mà về sân khấu anh đã nói "ổn" mà-

- Chính xác là "tạm ổn". Đấy em xem, em không hề nghe rõ điều em cần nghe rõ mà.

Và mỗi khi gã buông lời khó hiểu như thế, Feliciano cùng mọi người đều trở nên lúng túng, để rồi điều đó khiến họ buộc lòng phải kiểm tra lại từng chi tiết nhỏ.

- Chúng ta đâu có lơ là đâu nhỉ?- Đôi lúc có một vài người quay sang, xì xầm với Feliciano và khiến nó phì cười.- Tổng giám đốc đúng là khó từ mặt mũi đến trí óc...! Với cả, tóc của cậu cũng có gì đâu nhỉ?

- Ha ha, tôi kết câu "khó từ mặt mũi đến trí óc" ấy!- Feliciano cũng to nhỏ xầm xì mỗi khi tụ lại một góc và sửa sang lại đạo cụ.- Tôi đoán là do tóc tôi dài chấm cả mắt khiến anh khó chịu chăng?- Feliciano nghiêng đầu nghĩ; cũng có một vài hôm Ludwig đã gọi riêng nó ra chỉ để bảo nó cắt ngắn tóc mái hơn. "Nhưng vì sao chứ...?"- Thực ra, nói cho công bằng thì mặt anh ấy trông cũng không khó chịu lắm, trái lại tôi thấy khá dễ nhìn đấy chứ-

- Gì chứ?!

- Anh ấy điển trai mà, hay là chỉ mình tôi là cảm thấy điều đấy nhỉ?

- Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi, Feliciano. Bị nói cho đỏ mặt mà vẫn còn khen được anh ấy sao?

- Ha ha, chắc là tôi hết thuốc chữa thật rồi! Tôi thấy anh ấy tuyệt mà!

- Đúng là tuyệt đấy, nhưng hà khắc quá đi mất. Đến ngày nghỉ của anh ấy, anh ấy cũng ráng đến đây để giám sát chúng ta, dù chính miệng anh ấy bảo là không.

- Anh ấy "máu lửa" với công việc như thế, chẳng phải là rất thu hút sao?

- Cậu thích tổng giám đốc à? Có phải tôi đang được biết tin cực mật của một nhân sự tiềm năng của tổ biên đạo diễn không thế?- Đôi lúc, cũng có người để ý thấy nỗi tương tư của nó.- Tôi chưa từng thấy tổng giám đốc của chúng ta yêu đàn ông bao giờ, nhưng đúng là anh ấy rất thích "gây sự" với cậu đấy. Và đúng là trong cái "gây sự" đó lại có sự bảo bọc cậu lại. Cậu thấy đó, chưa bao giờ anh ấy để phần công việc của cậu có lỗ hổng, và anh ấy luôn giúp cậu sửa lại những lỗ hổng ngay cả cái bé nhất-

- Tôi nghĩ anh ấy chỉ trích tôi thật đấy.Với cả, tôi là người mới mà, chắc là vì thế nên mới có một vài đặc cách thôi.- Feliciano chỉ biết cười mỗi khi nghe thế.- Anh ấy không phải là dạng có thể có tình cảm "như thế" với tôi đâu.

Đã mấy tháng trời trôi qua, và dù cho công việc có bộn bề đến mấy thì nó cũng không thể quên được cái đêm hôm ấy. Ánh trăng bên sông Arno cùng sự ấm áp đã chạm nhẹ lên đầu môi nó; cho dù sự việc kéo dài chưa quá năm giây, song chỉ như thế thôi đã đủ khiến cho một kẻ đầu hai nọ phải ám ảnh mãi với mảnh kí ức hư ảo lẫn lộn đó. Cho tới bây giờ, khi vở "Carmen" đã được trình diễn ra với công chúng rồi, nó vẫn ám ảnh không thôi. Mỗi khi nó nhìn Ludwig, nó lại phải tự hỏi rất nhiều lần câu "Liệu thực sự giữa mình và anh ấy đã có gì không, hay liệu đó thực sự chỉ là những ảo mộng tự luyến của bản thân? Liệu...những kí ức và khung hình ghi giữ lại những kí ức đó của mình đã sai lệch ngay từ đầu?"

Nó không biết, và nó lâu lâu vẫn cứ bị phân tâm bởi chuyện này. Có lần, trong một buổi phỏng vấn được ghi hình lại, nó đã không thể tập trung được khi ngồi cạnh nó là Ludwig. Nó đã nhìn gã trả lời phỏng vấn không nguôi và cho đến khi nó được phỏng vấn, nó đã không thể đưa được câu trả lời của mình vì không kịp sắp xếp trước đáp án cho bản thân.

"Em hồi hộp sao, Vargas?"

Gã hỏi nó như thế khi ngồi ở trường quay đông người.

"Em hồi hộp sao, Feliciano?"

Và đó là cách gã hỏi nó khi họ ở riêng.

Ludwig vẫn chưa sẵn sàng tâm lý với chuyện này khi trời hẵng còn sáng bảnh mắt.

Gã rung động trước nó, đó là sự thật mà giờ đây gã không còn khả năng kháng cự hay từ chối nữa. Nhưng để lộ chuyện này ra cho bất kỳ ai ngoài chính mình ư? Không- Ludwig Beilschmidt chắc chắn vẫn chưa đủ can đảm để nói cho nó nghe và cẩm lấy tay nó ở giữa thanh thiên bạch nhật. Có quá nhiều điều cản trở gã, và một trong những nguyên do thuộc bề nổi nhất chính là "thiên vị". Nếu như tình cảm của gã dành cho Feliciano bị phát hiện thì chẳng phải những gì Feliciano có được đều sẽ bị liệt vào "món quà của sự thiên vị" sao? Feliciano đã cố gắng vươn lên, hoàn toàn là bằng thực lực, vậy nên gã không thể nào cứ vậy mà phá đi kết quả của sự nỗ lực mà nó đã dốc công ra. Vậy nên, khi tình cảm của gã dành cho Feliciano ngày càng lớn, gã lại càng phải dặn lòng mình đối xử với nó càng bình thường càng tốt. Và nếu gã không thể giữ vững bản thân mình ở mức "bình thường" được, gã buộc lòng phải diễn cho thật tốt vẻ ngoài khó chịu lẫn lãnh đạm mỗi khi gã tương tác với nó. Có những hôm nó đã nghĩ gã khó chịu với nó thật, nó đã chẳng chịu uống dù chỉ là một giọt từ bất kỳ ly cốc nào gã rót ra cho nó.

"Tôi xin lỗi, Feliciano"- Những lúc như thế, gã chỉ biết tựa tay lên trán và cắm mặt xuống, thầm lặng xin lỗi nó ở trong lòng- "Vì những chất chứa của tôi mà em phải rơi vào tình cảnh khó khăn."



Hôm nay cũng là một trong những ngày trình diễn vở "Carmen" tại Nhà Hát Moskovskiy Teatr Braski Opera. Lại một ngày bận rộn nhưng không còn tất bật nữa, vì mọi sự dường như đã đi vào guồng quay đúng của nó. Những sự chuẩn bị từ trước đó đã rất hiệu quả, và người dân ở Mát-xcơ-va đã đón nhận vở "Carmen" của Ansgar nhiều hơn bất kỳ ai có thể dự đoán; họ bán được rất nhiều vé, dù là thông qua mạng hay ngay tại phòng vé. Những ngày bận rộn cũng vơi đi hơn khi những tháng ngày thực sự trình diễn tới. Tổ marketing - quản lý truyền thông cuối cùng cũng có thêm nhiều ngày nghỉ ngơi, tổ đạo cụ - phục trang - trang điểm rồi cũng tìm thấy ngày có thể thở phào nhẹ nhõm- họ đã xong xuôi với các bộ đồ và chỉ còn mỗi việc trang điểm cho kép chính mà thôi. Các diễn viên - ca sĩ cũng được tăng thêm ngày nghỉ để giữ giọng, đồng nghĩa với việc có ngày được uống cà phê xả láng. Nhưng đó là chuyện của những ngày không có suất diễn.

Tổ biên đạo diễn chia người ra để kiểm tra trước giờ G- sau khi nhận hiệu lệnh của nhạc trưởng Yanni và tay tổng giám đốc Ludwig. Charlotte thì giám sát tổ trực phòng vé, tổ marketing - quản lý truyền thông. Tim thì giám sát tổ điều khiển âm thanh - ánh sáng - hiệu ứng. Nhi thì giám sát tổ đạo cụ - phục trang - trang điểm. Còn Feliciano thì giám sát hậu trường nói chung, chẳng hạn như là xếp sẵn ra các đạo cụ ở sau cánh gà, chuẩn bị libretto để "nhắc tuồng" nữa, và ngoài ra thì còn nó còn có nhiệm vụ giám sát kép chính xuyên suốt quá trình, từ lúc họ còn ở trong hậu trường cho đến khi họ hoàn toàn rời khỏi sân khấu khi trình diễn xong.

- Tính ra việc của mày là vất vả nhất đấy, tuy trước giờ G không nhọc lắm nhưng trong lúc mọi người trình diễn, mày là người không được lơ là nhất đấy.- Đệ nhị diva Françoise Bonnefoy nhai nốt viên kẹo gừng vì nó đã không kịp tan trong miệng chị.- Khi mọi người thuộc hậu trường được nghỉ ngơi rồi thì mày vẫn phải loay hoay trong cánh gà.

Chị chỉnh lại mic gắn trên người rồi phủi tay đứng lên khỏi bàn đánh bài tại phòng nghỉ. Ở mọi sân khấu đều có một cái phòng nghỉ gần nhất với sân khấu, và ở đó trữ hàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net