XVI. TOREADOR

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

||

- Willems Govert, anh đang làm gì vậy? Trong đây người ta không cho hút thuốc đâu đấy.

- Yên tâm đi Acelynn, tôi cũng không có nhã hứng với việc hút thuốc trong phòng khách sạn, nhất là với một nơi sạch sẽ như thế này. Chưa kể, biết đâu tôi lại có ý định làm thêm một nháy nữa với cô thì sao, tôi không muốn cái chỗ lát nữa tôi lăn lộn sẽ có tàn thuốc.

- Vậy anh ra bàn để làm cái gì thế?

- Chẳng phải cô muốn tôi cướp thằng nhóc này khỏi Ludwig sao?

- Thì cứ cho nó làm cái chân nhỏ nhỏ thôi, anh xem xét gì mà kỹ thế-

- Tôi không thích đưa ruồi nhặng vào phòng ăn của mình-

- Mặc dù đúng là tôi rất ghét thằng nhãi đó, nhưng mà khách quan mà nói thì nó là một đứa có trí. Anh sẽ không uổng công rước nó vào công ty của anh đâu. Anh đã thấy cái video tôi gửi anh hôm nọ chưa?

- Cái video mà nó hát với mezzo-soprano Charlotte, người được Ludwig tuyển ra để luyện thanh cho nó ấy à? Tôi thấy rồi, một giọng countertenor rất khá, lại còn có khả năng làm bên sân khấu. Chính vì vậy nên tôi mới phải tìm hiểu thêm về nó đây, vì tôi nghĩ mình sẽ muốn có nó trong công ty. Thế nhưng, tại sao cô lại dùng cách này, chẳng phải nó quá có lợi cho tôi sao? Tôi vừa được ngủ với cô, vừa tìm được nhân tài mà không cần phải mất quá sức-

- Tuy anh không phải là kình địch của Ludwig, nhưng dù sao đi nữa cũng là một đối thủ nặng ký đối với anh ấy

- Và anh ta cũng là một kẻ đáng gờm đối với tôi, vậy nên tôi không thể khi dễ người mà Ludwig chọn được-

- Nếu như thằng nhóc đó làm cho anh, thì chắc chắn đó chính là cú tát như trời giáng đối với Ludwig. Đó chính là cái tôi muốn: tôi muốn Ludwig cảm thấy phản bội, tôi muốn Ludwig cảm thấy mình bị xem thường như cách tôi bị anh ấy phản bội và xem thường. Ngoài ra, không thể không kể đến việc tôi muốn Ludwig sinh hờn giận và căm thù thằng nhóc đó. Tôi muốn thằng nhóc đó bị ghét bỏ, và tôi muốn nó phải vác những thứ đó trên vai- nhất là cảm giác trách cứ của người mà nó thích.

- Cô đúng là khác xa so với bề nổi và đặc biệt là hình ảnh cô đang cố tạo dựng lại gần đây. Đúng là tôi rất thích hợp tác với cô, nhưng tôi có thể hiểu vì sao Ludwig chưa bao giờ là người cầm vô lăng trong mối quan hệ của cả hai người. Cô hẳn vẫn muốn quay lại, à không, muốn sở hữu lại được anh ta. Nếu như cậu bé Feliciano này chịu ký với tôi, thì chắc chắn Ludwig không thể đổ lỗi cho cô, mà cô lại càng có thêm thời điểm để nhảy bổ tới anh ta và làm vòng tay êm ái để ủi an anh ta.

- Anh đúng là rất hiểu phụ nữ nhỉ?

- Tôi chẳng hiểu ai ở đây cả. Tôi chỉ hiểu tình thế mà thôi. Với cả, dù cho kế hoạch của cô có ra thế nào đi nữa thì người bị ảnh hưởng cũng không phải là tôi. Nếu như tôi ký được với countertenor trẻ tuổi ấy thì tôi sẽ có gà chiến mới, còn nếu không thì thôi, tôi cũng chẳng bị lỗ dù chỉ là một đồng. Nhưng mà cô đấy, dù tôi không quan tâm tới việc cô sống chết như thế nào, nhưng mà tôi muốn bảo trước với cô rằng, nếu như mọi chuyện có đổ vỡ thì hãy tự mình chịu trách nhiệm, bởi vì một khi cái gã Ludwig Beilschmidt của cô ôm thù, thì gã ta sẽ căm hận đến mãn kiếp đấy. Và khi đó, cô sẽ là người bị ăn cú vả đau nhất đấy, Acelynn Dietrich-

- Nhân nói tới chủ đề này tôi muốn hỏi anh về chuyện cá nhân của anh. Nghe anh nói chuyện có mùi đay nghiến những người si tình như tôi lắm, và tôi đoán anh không hoàn toàn nhắm câu nói đó tới duy nhất tôi.

- Cô cũng hiểu đàn ông quá nhỉ?

- Willems, anh có hạnh phúc không, khi để cô soprano ấy quay về Nhật, và biến mất khỏi anh?

- Dù đúng là tôi có thể phần nào đoán được câu hỏi của cô sau khi phần mở bài kia, nhưng mà chịu thôi, cô hỏi tôi một câu hóc búa quá đấy Acelynn Dietrich. Chí ít thì tôi biết cô ấy đã hạnh phúc. Mở một tiệm udon, và hoàn toàn quên bẵng về những ngày tháng mỏi mệt dưới những ánh đèn sân khấu hoa lệ. Với cả, tôi thì có thể làm gì được bây giờ, bởi sự rời đi của cô ấy là tốt cho tôi? "Thôi nặng lòng, và thôi đau đáu tìm kiếm một bóng", cô cũng nghĩ thế, phải không, cô Dietrich? Cô ta cũng nói thế với tôi như thế, nhưng dù gì đi nữa thì "nói" cũng chỉ mang nghĩa là nói suông mà thôi.

- Đấy, tôi biết ngay mà-

- Nhưng mà tôi đã không buồn về chuyện đó, dù điều đó cũng không đồng nghĩa với việc tôi đã tìm thấy niềm vui khi nghe được lời nói đó. Về phần tôi, tôi chỉ thấy thêm bực dọc mà thôi, bởi tôi từ giờ cho đến mãi mãi sẽ không thể phân định được, rằng cô ta là kẻ có chiều sâu trong lương tâm, hay thực là kẻ vô cảm đến ác độc nhất...khi mà cô ta cứ kéo tôi đến, đẩy tôi ra, rồi lại kéo tôi đến, rồi lại đẩy tôi ra, tùy theo ý thích của cô ta. Nhưng kể ra thì phải nói đến những trò đê tiện tôi đã từng làm để giữ cô ta lại như một món con rối tiêu khiển. Cô ta là học sinh thông minh nhất mà tôi có. Để rồi khi cô ta bước đi khỏi nơi này, thì đấy cũng là điều tùy thuộc vào tiêu khiển mà cô ta đã học được từ tôi, chẳng cần biết việc làm ấy có khiến tôi sốc và hụt hẫng hay không. Chậc...có lẽ là vì tôi đã nhảy múa trên nấm mồ tinh thần của cô ta quá lâu rồi, vậy nên mọi sự mới thành ra thế này đây, rằng cô ta mãi luôn là mon petit femme fatale: thúc ép tôi phải để tâm đến cô ta sau khi học được trò đùa khốn nạn đó của tôi, và cho tới khi tôi không thể sống thiếu việc "để tâm đến cô ta", thì cô ta lại rời đi như chưa từng có chuyện xảy ra.

- Anh nghe rất nặng tình đấy, và nặng theo cái kiểu căm hận cô ta lẫn chính mình hơn là anh tưởng nhiều-

- Nếu tôi mà là cô, tôi sẽ khiến mình chìm nghỉm trong công việc thay vì ngã gục vào hố điên như cách cô chuẩn bị làm với chính bản thân mình-

- Ngày nào mà tôi chẳng luyện thanh, và tháng nào mà tôi chẳng có công chuyện để xử lý-

- Nếu tôi mà là cô, tôi sẽ để chính mình chết ngạt trong công việc còn hơn cả thế. Thà là như vậy còn hơn là tìm đến con dao của ái tình. Tôi biết cô rất muốn níu kéo cái kẻ đang đẩy cô ra, nhưng tin tôi đi, cô không nên kéo cái điều đang cố bay khỏi cái lồng của cô đâu. Nỗi hận của chú chim bị cô cầm tù sẽ giết chết cô như cách chú chim tôi từng cầm tù đã giết chết một khoảng trời trong tôi vậy.

(Buổi sáng ngày 25/11/20xx, vài tiếng trước khi vụ hỏa hoạn của Acelynn Dietrich xảy ra)

||

30/11/20xx,

Mát-xcơ-va, Nga.

Trỏ tay vào menu vì không biết tiếng, Feliciano Vargas gọi nhanh một đĩa súp solyanka* và một ly kvas*. Ánh đèn vàng hững hờ của các quán ăn tối khiến cho nó cảm thấy mơ hồ, nhất là khi nó đang ngồi giữa một nhà hàng chỉ toàn người Nga mà nó thì chỉ biết một vài từ tiếng Nga mà thôi. Tiếng dao, tiếng nĩa, tiếng lao xao của người ngoài đã tựa như một vỏ bọc êm dịu để che giấu tiếng thở dài lấn cấn của nó vậy. "Dầu thế, mình cũng không thể từ chối lời xin lỗi lẫn lời mời này của chị ta được. Chưa kể, chị ta đã chẳng để cho mình kịp mở miệng ra để nói thêm một tiếng nào, cũng như là chị ta đã chẳng để cho mình có đủ thời gian để mà bảo chị ta đừng đặt chỗ trong nhà hàng này cho mình..."

Mở điện thoại ra để xem giờ như một thói quen mỗi khi nó ra vào một nơi nào đó, kẻ người Ý vuốt mặt và nghĩ về cuộc đối thoại đã diễn ra một tiếng về trước giữa nó và diva Acelynn Dietrich. Nó đã không ngừng nghĩ về những gì người đàn bà đó nói với nó, cũng như là nó đã không thể khước bỏ cảm giác kỳ quặc khi nó nhìn thẳng vào mắt ả, và nó phát hiện ra cái hố sâu hoắm ở bên trong đôi mắt ấy.

- Chị gọi điện cho tôi để làm gì vậy?- Feliciano vẫn nhớ mình đã chạy qua dãy bên kia bệnh viện chỉ để nhìn thấy Acelynn đang ngước mắt lên trần nhà cả một quãng lâu hơn bất kỳ ai có thể ngờ.- Nếu chị muốn hỏi thăm về Ludwig thì anh ấy không sao-

- Cậu mang theo cái gì thế kia?

Và Feliciano vẫn nhớ như in nó đã giật mình đến mức nào khi mà nữ diva người Đức kia xoay mặt lại về phía nó, để lộ cho nó thấy vết bỏng ở ngay khóe miệng. Giờ thì nó hiểu vì sao Acelynn đã phải chốt cửa phòng bệnh lại và chỉ mở ra khi nó gọi điện trong quá trình đi tìm phòng ả ta.

- ...Là trái cây. Tôi không thể tới thăm một bệnh nhân mà đi tay không được.

Trông kinh khủng thực sự. Ngay cả việc miêu tả lại vết bỏng nó cũng không muốn nghĩ tới. Chắc chắn sau này chị ta sẽ phải đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi

- Chị có sao không?

Đó là một mảng da bị xâu xé, với những chỗ không lõm thì phồng, không căng phành ra thì cũng nhún chùn vào thành các đoạn da thịt méo mó.

- Gãy tay và bỏng loại một ở vùng miệng, cậu nghĩ nó sẽ mang lại cảm giác gì?- Acelynn nhìn nó nuốt nước bọt mà cười không nên hồn. Đoạn, ả trỏ về phía cái ghế gần giường bệnh mà nói.- Chịu khó kéo cái ghế gần lại rồi ngồi xuống đó đi.

- Trông chị xanh quá, tôi mua gì đó cho chị ăn nhé-

- Là táo ở trong cái túi đó, đúng chứ?

Acelynn bật ngửa đầu ra mà cười, và tiếng cười khô khan của ả lởn vởn qua lại trong không trung.

- Phải vậy, là tôi học theo chị đấy.- Feliciano chớp chớp mắt khi nghe ả nói, nhưng nhanh chóng nó thở một hơi thật dài.- Nhưng tôi xin chị đấy, đừng khiến nhau phải đau đầu vo với những ngôn từ đầy ngụ ý nữa. Đúng là tôi đến đây vì chị gọi tôi đến, nhưng tôi cũng đến đây vì quan tâm tới tình hình của chị đấy. Và chị thực sự không cần ăn gì bây giờ sao?

- Lát nữa sẽ có người đến săn sóc tôi tận tình, cưng không cần phải lo lắng đâu. Đưa cho tôi thỏi son ở trong ngăn bàn là được rồi, cái thỏi đỏ như màu của một táo xinh đẹp và tuyệt ngọt ấy.

Feliciano thừa hiểu cái cách Acelynn khiêu khích nó, song hôm nay nó không đến đây chỉ để tỏ ra hằn học hệt như cái cách mà ả đàn bà kia muốn thấy ở nó.

- Hôm nay tôi không đến đây chỉ để tỏ ra hằn học hệt như cái cách mà chị muốn thấy ở tôi đâu, Acelynn.

Rồi nó kéo ghế đến bên chiếc giường trắng toát của Acelynn, không quên đưa tay vào ngăn bàn. Chỉ có duy một thỏi son nằm ở trong đó: đỏ như màu của một quả táo xinh đẹp và tuyệt ngọt.

Nó đưa cho ả trong khi đảo mắt đi chỗ khác, bởi đâu nó hiểu cái hàm ý của sắc đỏ ấy và trong thoáng chốc, nó đã rùng mình vì nhớ lại cái ngày hôm ấy tại bệnh viện, nó và ả đã đối chất nhau như thế nào.

Nhưng -một lần nữa- đầu óc nó đã lặp lại sự thực rằng nó không muốn làm lại việc đó với Acelynn thêm một lần nữa: cả nó và ả đều quá đáng thương để trải qua việc này.

Acelynn Dietrich nhanh chóng đọc vị nó. Và ả cười khẩy:

- Thương hại tôi sao?

- Bởi thế tôi mới mua cho chị quả táo đỏ đấy.

- Vậy đúng là-

- Đúng, tôi thực sự công nhận chị là một quả táo đỏ. Chín mọng. Xinh đẹp.- Feliciano lấy ra con dao nhỏ mà nó mang theo trong túi trái cây. Nó tử tế gọt cho ả, thậm chí, nó còn xếp dải vỏ táo ấy thành một cụm mà đặt lên bàn: trông nhúm vỏ táo ấy chẳng khác gì một bông hoa hồng cả.- Kể cả khi chị chỉ còn mỗi xác thịt thì chị vẫn là tuyệt mỹ giai nhân.

Đến đây thì Acelynn không còn hiểu Feliciano đang chuẩn bị nói gì nữa rồi - ả đã lạc giữa rừng ngôn từ của nó tự bao giờ, và có thực sự là nó đã nói chuyện mà không có chút hàm ý nào không?

- Đúng, chị mong chị là quả táo đỏ, vậy nên tôi sẽ mãi coi chị như là một quả táo đỏ chỉ cho đến khi chị bảo không thì thôi. Nhưng có lời nói này tôi muốn nhắn với chị, chẳng hiểu sao, có lẽ là vì ở một khía cạnh nào đó, tôi và chị đã từng giống nhau chăng?

Feliciano cười nheo nheo mắt, như thể nó thực sự nhẹ nhõm về việc này vậy. Mà, cũng có lẽ là nó đã cảm thấy rất vô tư và nhẹ nhàng khi nói ra điều này thật.

- Mày lại chuẩn bị nói sáo ngữ như mày đã luôn từng sao?

- Có thể là như vậy, hoặc là không phải thế. Tôi đoán là tùy vào tâm trí của người nghe chứ không phải là do ngôn từ của tôi, bởi mọi ngôn từ tồn tại đều có ý nghĩa và giá trị khác nhau, đối với tôi mà nói thì không có khái niệm của sáo ngữ, và cái hoàn cảnh mà người ta tạo nên sáo ngữ đối với tôi mà nói chính là sự sắp xếp chưa được hoàn hảo của ngôn từ mà thôi, vì mọi suy nghĩ được thể hiện qua ngôn từ và việc sắp xếp của chúng đều có ý nghĩa, chỉ là có người thì tìm thấy được mà cũng có người thì chưa hay là không thể tìm thấy được ý nghĩa của nó mà thôi.- Feliciano đan tay lại với nhau và nghiêng nghiêng đầu.- Những lời tôi nói vừa rồi đã đủ sáo rỗng với chị chưa?

Feliciano khúc khích cười như không; và vô tình lẫn cố tình, nó đã khiến Acelynn đi vào một mê cung gương, bởi ở giữa những lời nói của thằng nhóc người Ý ấy, ả đã nhìn thấy những nghĩ suy của chính mình.

- Được rồi, vậy cậu thử nói cho tôi nghe về lời nhắn nhủ sáo ngữ của cậu đi-

- Acelynn, tôi vui cho chị về việc chị có thể nhận thức được giá trị của bản thân, vì một quả táo nhận thức được việc mình chín mọng đến nhường nào thì có thể nhận thức được xác suất mình sẽ được chọn bấy nhiêu. Thế nhưng, mong chị đừng luôn nghĩ rằng chị mãi mãi là quả táo đỏ, vì thứ nhất, việc quá tự tin mà cho rằng mình đã là một quả táo đỏ sẽ giới hạn khả năng trở nên chín mọng hơn của chị, và thứ hai là một quả táo đỏ sẽ chóng hư hơn một quả táo xanh, mà tôi nghĩ mình sẽ không thích việc chóng bị héo mòn hơn kẻ mình ghét đâu. Vậy nên, mong chị đừng là quả táo đỏ, quá ám ảnh về sắc rực rỡ của bản thân để rồi sẽ bị chính cái sắc cháy bỏng ấy thiêu trụi khả năng trở nên chín mọng hơn của mình.

Đoạn, nó nói thêm, không quên mở túi trái cây ra cho Acelynn nhìn thấy hai quả táo còn lại ở bên trong: màu xanh.

- Về phần tôi, tôi là quả táo xanh, không phải là vì chị đã nom thấy tôi tựa một quả táo xanh nhưng là vì một quả táo xanh như tôi nhận thức được mình còn rất nhiều những cơ hội để trở nên chín mọng hơn để mà vươn tới. Vì trái táo màu xanh không chỉ dừng lại ở sự non trẻ và chát chua, nhưng nó chính là sự khởi đầu cho chuỗi mộng mơ để mà cố gắng chín mọng hơn, hoàn thiện chính nó hơn.- Nó cũng gọt quả táo xanh ra và xếp dải vỏ táo ấy thành một đóa hoa xanh, đặt nó trên bàn.- Và tôi chắc chắn Ludwig cũng sẽ như vậy, đã đến lúc anh ấy cần một khởi đầu mới rồi, cần một sắc xanh non mới để chín mọng lại từ đầu rồi. Vậy nên làm ơn đấy Acelynn, đừng dùng ngọn lửa của chị để đốt chết sự trỗi dậy của anh ấy nữa.

- Mày đang định ám chỉ về điều gì vậy, nhóc con?

- Chẳng về gì cả,.- Feliciano chỉnh lại chiếc khăn choàng màu vang hồng trên cổ mình khi ửng má hây hây.-, tôi chỉ muốn khẳng định một chút về bản thân thôi, vì dù sao đi nữa, trái táo xanh cũng có giá trị của nó, táo đỏ à.

- Ha ha, khá đấy.- Acelynn phá ra cười.- Xem ra Ludwig đã trở nên thành thật với mày rồi.- Đoạn, ả nhún vai.- Biết làm sao bây giờ?

Rồi ả bảo nó lấy trong hộc bàn ra một tờ giấy và một cây bút. Hí hoáy, ả viết gì đó lên đấy mà đưa cho thằng nhóc đầu hai.

- Đừng có nhìn tao bằng ánh mắt vừa thương hại mà vừa khó hiểu như thế chứ?

Ả hất cằm, bảo Feliciano xem qua nội dung trong tờ giấy.

- Địa chỉ của nơi nào đây? - Nhìn chằm chằm vào nó, Feliciano thắc mắc trong đầu.

- Đúng là tao rất muốn được như mày, trở thành ân nhân của Ludwig để rồi Ludwig có thể dính chặt lấy tao như anh ấy đang dính chặt vào mày, nhưng tiếc thay, lời cầu khẩn của tao đã hóa ngược lại hoàn toàn, Ludwig cứu tao và tao nợ anh ấy. Đúng lá tao vẫn chẳng thích việc mày qua lại với Ludwig như thế này một chút nào nhưng có lẽ tao nên tạm thời buông anh ấy ra một chút, coi như là tri ân cái đức đã được biến đổi một cách kỳ quái của anh ấy, nhưng tao nói cho mày biết,.- Ả đã không quên hù dọa nó.-, tao sẽ chỉ buông thả anh ta một chút thôi và tao chắc chắn sẽ quay lại mà cũng chắc chắn sẽ lấy lại được anh ấy về tay mình, vậy nên mày hãy xem chừng tao đấy.

- Vậy đây là cái gì?- Feliciano hỏi thành tiếng.- Địa chỉ của-

- Đó là địa chỉ của một nhà hàng. Nó từng là nơi đã khiến cho Ludwig dính lấy tao đấy, nhóc con ạ. Mày đến thử nơi đấy xem duyên phận giữa mày và Ludwig có thể đi đến đâu đi.

- Ý chị như vậy là sao cơ?- Feliciano nhướng mày và trở nên bối rối giữa mê cung hành động của Acelynn: hệt như cái cách Acelynn đã đi lạc giữa mê cung ngôn từ của nó vậy.- Chị chỉ bị bỏng chứ có phải là bị cái thanh gỗ từ trên trần nhà rơi xuống đâu nhỉ-

- Vậy mày muốn tao đối đãi có qua có lại với mày hay là mày muốn điều ngược lại?

- Tôi không hiểu cho lắm về sự đường đột này-

- Vì mày đã cứu Ludwig cho nên Ludwig mới có thể sống một cách lành lặn để mà đã cứu tao, vậy nên dù sao đi nữa thì tao cũng nên cảm ơn mày một chút.- Acelynn nhìn ra ngoài cửa sổ và liếm môi trong vô thức. Ả tặc lưỡi, ra vẻ mình hẵng còn ghét cay ghét đắng thằng nhóc quái quỷ này.- Đến đó ăn luôn vào ngày hôm nay đi, tao đã đặt bàn cho mày rồi, chỉ cần nói tên tao là họ sẽ sắp cho mày một bàn ngay ấy mà. Nhưng một lần nữa, mày vẫn cần phải cẩn thận với tao đấy, vì chỉ cần có một lỗ hổng giữa mày và Ludwig thì chắc chắn Ludwig sẽ lại thuộc về tao và trở nên làm một với tao mãi mãi, vì bản chất của anh ấy là một quả táo đỏ. Một quả táo đỏ chỉ vì nó được đặt cạnh một quả táo xanh ở nơi thiếu ánh sáng sẽ không đồng nghĩa với việc nó sẽ trùng màu lẫn mùi vị với quả táo xanh.

Và đó! Vậy nên nó mới có mặt ở cái nhà hàng Nga này.

Feliciano nhấp ly kvas sau khi ăn xong và nó xoa xoa hai lòng bàn tay với nhau. Qủa nhiên nhà hàng do diva chọn có khác, thức ăn phải nói là ngon tuyệt vời. Rồi nó ngả lưng ra sau một cách thoải mái dù ở trong đầu vẫn còn có chút lấn cấn về hành động của Acelynn.

Bất chợt, trong khi dòng suy nghĩ của nó đang chảy trôi một cách êm dịu thì đã có một âm thanh vang lên ở phía sau nó.

Là giọng nói của một người mà nó không quen, nhưng chẳng hiểu sao nó lại bị thu hút một cách kỳ lạ bởi giọng nói đó.
Và ngay sau khi giọng nói ấy cất lên thì mọi ti vi treo trên tường nhà hàng đều được chuyển sang kênh khác, để rồi thứ xuất hiện trên những cái màn hình lớn ấy chính là đoạn cắt của vở Carmen cùng đoạn quảng cáo vở opera đó của Ansgar.

Hiển nhiên là nó lại càng bị thu hút hơn rồi - nó là một phần của tác phẩm đang được trình chiếu ấy kia mà!

Vậy nên nó đã xoay người lại vì sự hiếu kỳ.

Đó là một người đàn ông cao ráo, vai ngang, tóc vàng, mắt sâu, mũi hơi khoằm, mặt hơi xương. Nói chung là rất đẹp mã - dầu anh ta có một vết sẹo chạy từ đỉnh trán xuống chân mày. Và anh ta còn nói một câu nữa khiến cho nó phải thêm phần chú ý hơn - "Hãy bảo với mọi người rằng tôi sẽ trả tiền ăn tất cả mọi người, vậy nên nói họ đừng ngần ngại mà cứ gọi bất cứ thứ gì họ muốn". Anh ta nói bằng cả tiếng Nga và tiếng Anh, như thể anh ta cố tình làm vậy, để những kẻ không hiểu tiếng Nga như nó cũng có thể nắm bắt được điều đang diễn ra vậy.

Trong khi chủ quán thông báo cho toàn nhà hàng và thu được tràng vỗ tay lẫn hú hét ngợi ca từ mọi người, người đàn ông kỳ lạ đó đã đi thẳng -phải, không một chút chần chừ nào- tới bên bàn ăn của Feliciano.

- Cậu ngồi ở đây một mình sao?- Anh ta bắt chuyện với nó bằng tiếng Anh.- Tôi ngồi xuống ở đây có được không?

- À vâng-

- Miệng cậu dính đồ ăn kìa.

- Ối trời đất! Thật n...ngại quá!

Feliciano chớp mắt trong bối rối rồi vội vã lấy khăn lau miệng. Rõ ràng, đầu óc nó vẫn chưa kịp tiếp thu và nhận thức xong những gì đang xảy ra xuyên suốt ngày hôm nay.

Anh ta có vẻ không phải là người ngại ngùng. Rất tự nhiên là đằng khác, anh ta kéo chiếc ghế đối diện nó và ngồi xuống; anh ta cũng bắt đầu xem qua menu.

Tiếng khúc aria Toreador của vở Carmen vang lên và anh ta ngâm nga hát theo. Là một giọng ca chặt chẽ biết mình đang hát những điều gì:

- Le cirque est plein, c'est jour de fête,

Le cirque est plein du haut en bas.

Les spectateurs perdant la tête,

Les spectateurs s'interpellent à grands fracas:

Apostrophes, cris et tapage

Poussés

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net