XVII. LÖWENZAHN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

||

- Ludwig, anh đang thu xếp va li sao?!

- F...Feliciano...!? Sao giờ này em vẫn ở đây-

- Tại vì anh quên áo khoác ngoài ở phòng em, nhưng mà bây giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa rồi. Tại sao anh lại thu xếp va li vào giờ này?!

- Tôi xin lỗi, Feliciano, có lẽ tôi sẽ phải về Đức sớm hơn dự kiến-

- Cái gì cơ?!

- Chuyện bất ngờ quá, vậy nên tôi cũng không kịp báo em sớm hơn-

- Là từ cuộc điện thoại lúc bốn giờ sáng sao?

- ...

- Nhưng... nhất định phải là ngay trong hôm nay sao...? Anh lên kế hoạch về chuyện này từ bao giờ thế-

- Chỉ mới sớm nay thôi-

- "Chỉ mới sớm nay thôi", ý anh là sao chứ?!

- Tôi biết nó rất là đường đột, nhưng mà tôi thực sự cần phải quay về Đức-

- Là chuyện gì thế Ludwig? Có nghiêm trọng lắm không?

- Không sao đâu mà Feliciano, tôi sẽ gọi điện cho em khi mọi sự diễn ra êm ả-

- Không chỉ là gọi điện cho em khi mọi chuyện diễn ra êm xuôi không đâu Ludwig, anh nhất định phải gọi điện cho em bất kể sự tình có ra sao đi nữa, từ việc anh xuống máy bay lúc nào cho đến chuyện mắt anh lại chảy nước mắt nữa đấy nhé...

- Tôi sẽ không để em phải lo lắng đâu.

- Vậy anh có cần em giúp anh thu xếp gì nữa không, anh có cần em lái xe, đưa anh ra sân bay không? Qua nay anh trông đuối lắm đó...

- Tôi tự xử lý được những chuyện này. Việc em cần làm bây giờ là đến nhà hát và sửa soạn cho sân khấu tối nay-

- Vậy còn anh thì sao? Trong khi anh thì được biết tất cả về em, về lịch trình của em thì em lại chẳng được hay biết dù chỉ là một điều ở anh? Chỉ một chút ít thông tin về việc anh sắp sửa làm, tại sao đến giây phút này em vẫn chưa được biết? Không phải hai đứa mình đang yêu nhau sao, đừng bất công với em như thế chứ... Anh... Anh bảo anh sẽ không để em phải lo lắng, nhưng thực sự... thực sự bây giờ anh đang khiến em quan ngại đủ điều đấy-

- Tôi không sao thật mà, chỉ là đôi chuyện gấp rút thôi. Thực lòng tôi xin lỗi em vì khiến em phải cảm thấy như thế, nhưng mà em yên tâm, tôi sẽ khiến cho mọi chuyện bình ổn lại thôi. Và bao giờ mọi sự trở nên êm ổn, tôi nhất định sẽ kể toàn bộ câu chuyện cho em nghe, Feliciano. Còn bây giờ tôi phải đi rồi, súp bí đỏ ạ.

- Nếu anh đã nói vậy rồi thì... thì anh đi đi, Ludwig...Và... em chỉ mong rằng anh sẽ được an toàn, dù là thể xác hay... tinh thần...

- Tôi chắc chắn sẽ gọi điện cho em khi tôi xuống sân bay.

- Anh buộc phải giữ lời hứa đó đấy!

- Ừ. Em cho tôi ôm em nhé?

- Cho anh thêm một nụ hôn chúc bình an nữa nè. Nhất định anh phải về lại với em, cùng các hành trang là những lời nói thật lòng đấy nhé.

- Ừ.

- Em yêu anh, Ludwig.

- Tôi thương em, Feliciano. Tạm biệt em bé nhỏ của tôi.

(Sáng ngày 1/12/20xx tại Mát-xcơ-va)

||

1/12/20xx,

Munich, Đức.

Ludwig Beilschmidt chỉ vừa mới cúp cuộc điện thoại thông báo mình đã đáp xuống Sân Bay Quốc Tế Munich đầy bình an cho Feliciano xong thì ngay lập tức, Han Schmidt đã xuất hiện và đón gã đi.

- Là "người đó" sao?

Han Schmidt vừa đưa địa chỉ cho vị tài xế taxi, vừa quay đầu xuống nhìn Ludwig.

- Ừ.

- Khăn choàng màu vang hồng à, không giống một Ludwig Beilschmidt mà em biết-

- Cũng là Feliciano đan cho tao đấy. Tao mang nó theo mình tới bất cứ nơi nào tao đi.

- Ồ... Chà...

Han thở một hơi thực dài và cũng thực nặng nề. Có lẽ, anh còn muốn lắc đầu vài cái nữa cơ, song vì Ludwig nên anh lại thôi. Han có vẻ đang tiếc nuối và sợ sệt về một thực tế nào đó: một thực tế mà anh đang nửa giấu, nửa để lộ cho Ludwig thấy để gã có thể chuẩn bị tinh thần mà đón lấy nó.

- Mày đang giấu diếm gì đó khỏi tao sao?

- Không đâu-

- Mày thừa biết tao có thể đọc vị mày từ lần đầu tiên mày trèo lên cổng nhà tao chỉ để xin ăn thử một muỗng súp mà đúng không?

- Ha ha...

Anh cười như không cười, dầu cho đó vốn luôn là mảng ký ức khiến anh phải ngặt nghẽo mỗi khi nhắc tới hay nhớ lại; ánh mắt của anh đảo đi lung tung, và môi lợi của anh cứ va vào nhau- đầy lọng cọng - mỗi khi anh chuẩn bị cất tiếng. Ludwig quan sát tất cả, và gã trở nên nôn nao hơn bao giờ hết, vì Han chưa bao giờ cư xử một cách kỳ quặc như thế này.

"Munich rả rích mưa tuyết cả tuần nay mà chẳng nguôi", Han Schmidt đã cố tạo nên một câu mở đầu cho cuộc đối thoại vụng về bên trong chiếc taxi, và anh còn nói tiếp về cách những giọt mưa tuyết ấy đã bám vào quần áo của anh như thế nào suốt cả tuần qua. Ludwig ậm ừ nghe, ậm ừ gật gù, và gã ậm ừ so sánh thời tiết ở đây với Mát-xcơ-va. "Thất thường như linh cảm của tao vậy"- đó là cách mà Ludwig đã cố tình miêu tả về bầu trời của Mát-xcơ-va cho Han và chính gã nghe.

Nhưng hiển nhiên là với sự vụng về quá đỗi, vậy nên cuộc đối thoại cứ vỡ toang theo tiếng gió hú ở bên ngoài. Ludwig cứ hết quan sát Han như một sĩ quan quan sát một tên ăn trộm và không ngừng đặt ra những câu hỏi đầy rặt ẩn ý ở trong đó. Gã nghĩ, "Đằng nào mày cũng phải nói ra hết sự thực cho tao nghe mà Han", nhưng nào gã ngờ rằng hành động kéo dài thời gian của Han chính là điều tốt nhất mà anh có thể làm với Ludwig từ giờ cho đến... ít nhất là lúc Ludwig có thể làm quen với cái sự thực mà Han sắp giúp gã đào xới ra.


Chiếc taxi đi không nhanh cũng chẳng chậm, và điều đó khiến cho Ludwig cảm thấy bực mình- chuyện này chẳng khác gì bị trảm bằng một con đao cùn vậy.

Bước xuống xe và quay trở lại căn nhà của mình tại Munich, gã đã không ngờ mình phải cảm nhận lại cơn rùng mình gớm guốc ấy: lần cuối gã rùng mình khi đứng trước cổng nhà như vậy là khi gã quay trở về đây từ Ý, sau khi nổi loạn bỏ nhà và thăm khất người bà quá cố của mình tại đất Florence nhiều kỷ niệm.

Căn nhà của Beilschmidt lớn đến nổi trội ở giữa lòng khu dân cư này, với một khoảng sân trước có thể chứa một lúc hai cái đám cưới linh đình và chiếc cổng sắt cao đến mức mấy đứa nhóc trèo cổng "chuyên nghiệp" cũng phải cảm thấy mệt nhoài. Mặc dù việc được sống trong căn nhà lộng lẫy này là ước mơ của bao người, song với Ludwig mà nói, thà rằng gã phải sống trong một căn phòng dưới tầng hầm nhỏ xíu, với một chiếc giường đơn nhỏ bé và độc nhất một chiếc cửa sổ nhỏ tí ti ở trong phòng nhưng không phải chạm mặt với Aurick Beilschmidt thì vẫn là khá hơn rất nhiều so với việc sống trong một căn biệt thự lát đá hoa, với chiếc giường ngủ khổng lồ bên cạnh bức tường toàn kính với kính nhưng lại phải thấy cái bản chất tệ hại của Aurick hằng ngày. Aurick Beilschmidt giờ đây cũng đã chẳng còn nữa, song linh hồn của Ludwig vẫn cảm nhận được sự hiện diện chân thực của lão ở trong căn nhà này. Tệ hơn là giờ đây khi gã về, gã đã phải mang theo cả một bao tải thắc mắc đến ấm ức chỉ vì sự hiện diện của lão già đó ở trong kiếp người của gã. Đảo mắt quanh sự tồn tại của căn nhà này, gã chỉ nghĩ đến từ "khốn khiếp" - còn ai khốn khiếp thì gã không biết, vì gã cũng có thể là sự khốn khiếp đã luôn ám lấy căn nhà với kiến trúc mỹ miều này như một bóng ma không siêu thoát nổi.

Han đưa lại cho gã chùm chìa khóa và gã tra một trong mấy cái chìa óng màu đồng vào ổ. Hai cánh cửa cổng được đẩy ra một cách nặng nề, kêu ken két, và chuỗi âm thanh nhợn người ấy đã làm gã đàn ông ở tuổi tứ tuần vô thức cắn nhẹ lên đầu lưỡi mình.

- Han, bắt đầu kể đi.

Ludwig đi trước, ngay sau khi vứt sõng soài va li ở phòng khách, và Han đi sau. Cả hai tiến vào bên trong căn nhà im lìm.

Ngôi nhà vốn lạnh tanh, nay đã bán bớt đi rất nhiều đồ nội thất nên đâm ra lại càng trống trải hơn.

- Hôm qua có hai người nọ tới xem nhà. - Han nuốt nước bọt trước khi kể. Giọng của anh vang dưới trần nhà cao. - Là hai thầy trò đang tìm một nơi để dựng studio, để vẽ hay ghi nhạc thì em không biết, họ chỉ nói là muốn tìm một nơi để dựng studio mà thôi.

Ludwig vẫn sải bước, gã tiến thẳng về phía hành lang tầng trệt có phòng ngủ của Aurick lúc sinh thời.

- Là hai người đàn ông, một già một trẻ. Ông già thì bị mù, đeo kính râm và mặc áo len màu vang hồng, còn vị trẻ tuổi thì mặc áo sơ mi quần tây, trên tay lúc nào cũng giữ khư khư một quyển sổ để ghi chép mọi lời em nói ra, kể cả là mấy câu nói đùa vẩn vơ. À, còn có một cậu bé đi theo họ nữa, họ gọi cậu bé đó là "hậu cần" của họ. Cậu bé đó mặc đồ đen từ trên xuống dưới, áo cũng đen mà quần cũng đen, đến cái áo khoác và cái nón lưỡi trai cũng là màu đen nốt. Vậy là phải nói là ba người đến xem nhà mới phải.

- Kỳ dị đấy. Rồi sao nữa?

Tiếng giày nện trên sàn ốp đá, Ludwig ngày càng tăng tốc về phía căn phòng chết dẫm đó.

Dầu vậy, khi tiến về phía đó một gần hơn, gã đã trở nên khó thở và khó chịu với chính đôi chân của mình hơn, đến nỗi gã chỉ muốn chặt phăng đi đôi chân của mình. Thế nhưng, luồng ám khí xuất phát từ căn phòng đó vẫn mạnh bạo như ngày nào, cứ lôi kéo gã vào trong căn phòng đó như một trò đùa cuộc đời. Kể cả là vào những năm tháng trước đó, khi Ludwig chỉ mới là một thằng nhóc đáng thương hoàn toàn biết mình có thể bị ăn tát vào bất cứ giây nào, chỉ cần mình xuất hiện ở bên trong căn phòng đó, thì cũng chẳng có gì có thể ngăn cản đứa trẻ mang tên "Ludwig" - "Chiến Binh Nổi Tiếng" ấy bước vào căn phòng đó để gây nên một cơn cuồng phong với chính bố mình.

- Họ xem từ trên tầng thượng rồi trở xuống tầng trệt. - Han nói tiếp, trong khi cố đua theo cái tốc độ trời đánh của gã "đàn anh" của anh. - Phòng ngủ của chú Aurick chính là nơi cuối cùng họ muốn xem qua, mặc dù đó là nơi đầu tiên em ngỏ mời họ xem đầu tiên.

Dừng lại một chút, Han đằng hắng trước khi kể tiếp:

- Ông già vào trước, vị trẻ tuổi và đứa trẻ vào sau. Ông già đã đi qua đi lại như chỉ gõ cái cây gậy trắng của mình xuống sàn nhà xuống duy nhất một điểm trên sàn nhà. Có một tiếng dội lại nghe rất lạ nên em đã đến gần đó, và rồi...- Han đối diện với thực tại của Ludwig một cách ái ngại và nặng nề, vì hiển nhiên rồi, chẳng ai lại muốn mình là người đem tin xấu đến cho kẻ mình quý mến cả- Và rồi, ông ấy bảo với em rằng ở dưới đây có một căn hầm lửng. Em đã không tin cho đến khi đột ngột, miếng ván ép gỗ mà ông ấy gõ vào đã tự bật một đầu lên. Em cứ tưởng đó sẽ là điều kinh ngạc duy nhất mà em thấy trong ngày hôm ấy, nhưng mà-

Ludwig đã dừng trên trước cửa phòng ngủ của cố Aurick từ bao giờ, và gã cũng đã tra xong chìa vào ổ từ lúc nào mà Han chẳng hay. Đẩy mình về phía cánh cửa gỗ đen tuyền - "Cạch!" - gã đưa thân thể nóng bừng bừng của mình đi vào bên trong căn phòng đó. Đã bao lâu rồi gã chưa bước vào căn phòng này, kể từ khi ngày Aurick Beilschmidt mất; gã chưa bao giờ muốn đặt chân lại vào bên trong căn phòng này, vậy nên gã dường như đã "niêm phong" lại căn phòng này cho đến cái ngày gã cho phép Han bước vào đó để giúp gã lau chùi và bán đi nơi này.

Căn phòng của cố giám đốc Ansgar vẫn to lớn nhưng vẫn khiến Ludwig phải ngột ngạt như xưa. Những tấm áp phích vẫn được đóng khung, treo căng trên bức tường tối màu khiến gã nhớ về những ngày tháng gã bị lôi xềnh xệch vào trong căn phòng này, bị chốt lại ở trong đó và bị mớ cảm xúc của Aurick đánh cho thừa sống thiếu chết, và thứ duy nhất mà Ludwig có thể hướng mắt tới chỉ có thể là những nhân vật trong các bức áp phích kia, dầu là dáng hình của nhân vật Tosca trong tấm áp phích của vở kịch cùng tên hay là nhân vật Abigail trong vở Nabucco. Những kệ sách chất đầy các quyển giúp tạo dựng một thế giới quan tiến bộ mà Nadine Beilschmidt đã mua cho Aurick nhưng chưa bao giờ lão đụng vào chúng- vẫn y nguyên và chật ních như thế; Ludwig vẫn nhớ như in về những quyển sách đó, vì chúng là thứ duy nhất khiến cho gã ngày bé muốn lẻn vào căn phòng ngủ của bố mình và "chôm" một thứ gì đó ra. Để rồi với gã mà nói, căn phòng này thật kỳ quặc, vì nó khiến gã liên tưởng tới một cơn say mà ở "đó", con người ta có thể vừa nhớ về những hạnh phúc li ti lẫn những nỗi sợ hãi rải rác cùng một lúc- trong khi nằm giữa cung lòng của cơn ám ảnh vướng víu và bị túm đầu giật tóc bởi cơn lợn cợn của sự mơ hồ.

Han Schmidt tiến về phía mà anh đang nói về nó, và anh gỡ tấm ván ép mà anh đã nhắc tới, khiến cho Ludwig kẻ đang chìm nghỉm giữa biển quá khứ phải giật mình, tự kéo hồn mình trở về với thực tại. Bên trong khoang bụng của gã trở nên nóng hổi khi gã thấy Han nuốt nước bọt rồi quay lại nhìn mình. Gã giấu hai lòng bàn tay ướt mồ hôi hột vào trong túi áo mà bước về phía có sự thực.

"T...Tối ngòm.."- Đến phiên Ludwig Beilschmidt phải nuốt nước bọt.

Đi xuống căn hầm nhỏ bé này không có gì phức tạp cả, gã chỉ cần nhảy nhẹ xuống và chân tay gã đã tiếp đất rồi. Thế nhưng, điều khiến gã cực kỳ không thích cảm giác ngồi ở bên trong căn hầm lửng này- ngoại trừ lý do đây là nơi Aurick đã giấu diếm gã cho đến lúc gã xuống mồ ra- chính là việc gã chỉ có thể ngồi chứ không thể đứng lên ở trong căn hầm này. Nó khiến gã phải cảm thấy ngột ngạt và phải tự liên tưởng mình như một con chuột hôi thối đang sống chui sống nhủi, đời đời kiếp kiếp không thể ngóc đầu tới ánh dương. Tim đập mạnh khi gã phải trườn bò người để mà dò dẫm nơi tù túng này. Dù cho Han đã soi đèn xuống đó cho gã, song điều đó cũng chẳng khiến gã cảm thấy dễ dàng hơn khi chuyển mình ở trong vùng chật hẹp.

Có một vài thứ nằm bên chồng bụi mịn mà ngày hôm qua Han đã phải phủi chúng sang một bên. Là một cuốn nhật ký của Aurick mà Han đã nhắc tới trong cuộc điện thoại, cùng một chiếc hộp, à không, một cái rương mới đúng; Ludwig nhọc nhằn kéo nó về phía mình. Tiếng ọp ẹp rơi vãi khắp căn hầm lừng, và bụi mù bay tứ tung lên, khiến gã phải họ sặc sù rồi chớp mắt liên hồi. Cái tràng ho hen như bị ai móc họng vì bụi bẩn nọ chỉ dừng lại khi chiếc rương được mở ra bằng chiếc chìa khóa cũ kỹ dán trên nóc hầm. Cùng lúc khi gã tìm ra được chiếc chìa khóa dựa theo lời chỉ dẫn của Han, gã đã nhìn thấy vô vàn các bức hình cũng được dán chi chít ở trên đó, và chúng nhiều nhưng khó nhìn đến nỗi gã phải hoàn toàn nằm xuống sàn thì mới có thể nhìn thấy toàn diện nỗi ám ảnh này.

Tất cả đều là hình ảnh của "Löwenzahn"- nàng Carmen của bố gã: "Löwenzahn" trẻ trung ngồi gội đầu giữa sân nắng, "Löwenzahn" mỹ miều hóa thân làm nàng di-gan rít xì gà trên sân khấu, "Löwenzahn" rạng rỡ trong khi khoe chiếc thắt lưng bản to yêu thích của mình, "Löwenzahn" tươi tắn tự cắt tóc bên trong bồn tắm khô rang, "Löwenzahn" an bình nhắm nghiền mắt khi lắng nghe đài, vân vân và vân vân. Tất cả đều là ảnh của "Löwenzahn" làm những điều hết sức là "Löwenzahn".

Đúng như lời Feliciano miêu tả về sự xuất hiện của bà trong giấc chiêm bao của gã, "Löwenzahn" có mái tóc vàng rất đẹp và một đôi mắt mà gã vẫn luôn được thấy hằng ngày qua gương mà gã đã chẳng biết: đôi mắt của hai mẹ con gã rất, rất giống nhau.

Bàn tay lẩy bẩy khi cẩn thận gỡ từng tấm ảnh cũ mèm khỏi nơi chúng bị chôn giấu, Ludwig suýt thì sốc và đau đớn đến nấc nghẹn. Sống cho đến thời khắc này, có đến mơ gã cũng không thể ngờ rằng mình sẽ phải rơi vào hoàn cảnh như thế này- phải trở nên ngột ngạt và tức ngực và giống như một con chuột giẻ rách thì mới có thể tìm thấy mẹ mình. Kẻ khốn khổ mím chặt môi, và bên trong cổ họng của gã đang trào dần lên những nức nở. Thu thập xong từng tấm ảnh và cất chúng vào túi trong của chiếc áo ulster như cách gã đã nhồi nhét cuốn nhật ký vào đó, gã lấy một tay bịt miệng mình lại, một tay đấm ngực thùm thụp vì gã chẳng biết đến cách nào khác- ngoài cách này- để thể hiện sự thống khổ ở bên trong mình. Còn gì kinh khủng hơn khi đó chưa phải là tất cả, khi mà ở phía sau từng bức ảnh của bà là những dòng chữ loằng ngoằng của Aurick lúc lão đã bị mù hoàn toàn một bên mắt và đầu óc thì đã trở nên điên khùng, thiếu tỉnh táo khi nói những lời vừa tựa cánh chim bay mà cũng vừa tựa mũi cưa cắt đứt cánh chim mà lão muốn gửi đến cho "Löwenzahn".

Đã phải mất một lúc để Han Schmidt có thể kéo gã ra khỏi căn hầm. Han thấy khuôn mặt gã đỏ tía và anh chỉ có thể lắc đầu chia buồn. Rồi anh giúp gã đàn ông bốn mươi mốt tuổi kia kéo chiếc rương lên khỏi hầm. Dưới ánh đèn phòng, chiếc rương của Aurick quả chuẩn định nghĩa và khái niệm về một nỗi ám ảnh vạn kiếp- dù cho thực thể sở hữu nỗi ám ảnh đã chết thì nỗi ám ảnh đó vẫn tồn tại như một linh hồn khỏe mạnh, chỉ thiếu duy nhất một thể xác cụ thể để khiến nó trở nên "bình thường" trong mắt người đời mà thôi. Ludwig ước mình có thể bật ra những ngôn từ kinh khủng nhất để thóa mạ chính bố mình, nhưng rồi gã cũng không thể làm như thế được, bởi thực hiện việc ấy đối với gã mà nói thì nó chẳng khác gì việc gã tự thọc tay vào vết thương hở của mình mà móc, mà ngoáy cho mớ thịt nhão ở trong đó phải trào ra khỏi bề mặt máu me đó cả. Gã chưa đủ đau đớn hay sao mà lại còn ham muốn khoáy sâu vào nỗi xót xa ấy?

Thành ra, gã chỉ có thể tự vuốt mặt mình và mở rương ra; đầy đay nghiến.

Chiếc rương dán chồng chéo những tấm hình khác của "Löwenzahn" nhưng bị rạch nát bấy cuối cùng cũng được bật nắp sau hằng ha năm tồn tại như không tồn tại bên trong căn nhà này. Là một chiếc rương chuyên dụng của diễn viên sân khấu, có một tấm gương và ba cái kệ xếp nhỏ xíu để cho diễn viên có thể để son phấn lên trên đó. Trên bề mặt của những sự vật đó, tất cả đều được Aurick viết " LÖWENZAHN" bằng thỏi son đỏ sinh thời bà rất hay dùng. Những mẩu son được viết và được siết đến gãy nát đều được vứt lại ở bên trong rương: một số mẩu lão thả vào bên trong lọ nước hoa năm xưa của bà, một số mẩu lão ép chúng vào bên trong hộp phấn mắt, một số mẩu thì lão trây chúng ra bên trong đôi guốc màu be của bà.

Han Schmidt xin phép đi ra khỏi căn phòng và để lại không gian riêng cho gã. Và ngay sau khi cánh cửa được anh khép khẽ lại, Ludwig Beilschmidt đã gào thét lên như bị ai đâm ở ngay sau lưng. Tiếng hét gầm của gã nhuốm đầy oán hận đến nỗi, Primo Carmenio và Seconda Domanda đã co người lại ở bên trong góc phòng, giấu giữ Felice-bươm-bướm bên trong lòng bàn tay mềm nhũn của mình khỏi cơn giông tố đang ngày càng phát triển từ Ludwig mà bành trướng ra.

- AURICK, ÔNG LÀ ĐỒ KHỐN NẠN!!!!!- Trái với bàn tay cẩn thận lấy từng món đồ ra dầu cho đã rẩy run đến mức nào thì khuôn miệng của gã đã không ngừng mở banh chành ra, với hai bên mép trông như thể sắp sửa rách toạc ra. Gã chửi bới um sùm như kẻ lên cơn.- TÔI KHÔNG QUAN TÂM TÔI SẼ CHẾT NHƯ THẾ NÀO!!! TÔI KHÔNG QUAN TÂM LINH HỒN TÔI SẼ PHẢI ĐI VỀ ĐÂU SAU CÁI CHẾT, NHƯNG CHẮC CHẮN Ở THẾ GIỚI ĐÓ, TÔI SẼ GẶP ÔNG, NẾU NHƯ TÔI KHÔNG THỂ LÔI ÔNG TRỞ VỀ THỰC TẠI NÀY ĐƯỢC!!! TÔI CHẮC CHẮN SẼ ĐAY NGHIẾN ÔNG, VÀ TÔI CHẮC CHẮN SẼ LÀM LẠI LÊN ÔNG NHỮNG ĐIỀU TỒI TỆ MÀ ÔNG ĐÃ LÀM LÊN MẸ TÔI!!! TÔI... !! T...TÔI....

Ludwig tiếp tục xới, bới, và đi sâu vào sự thực của mình.

Ludwig tiếp tục tức tưởi.

Ludwig tìm thấy chiếc đầm trắng của bà, gã tìm thấy cả một bộ sưu tập cặp tóc và dây chun đủ màu của bà. Ngoài ra thì còn có cả một cặp castanets và vài sợi dây chuyền, vòng tay cùng lắc chân bằng bạc bị rối vào nhau như một đống bùi nhùi. Ô, cũng phải kể đến mấy cái khăn tay ở trong đó nữa; vấy đầy trên đó gồm có vệt son loang, một hai chấm cháy xém do bị dí đầu thuốc cháy, và cả mực bình màu đỏ nữa.

A phải rồi, gã còn tìm thấy mấy cái đĩa than vỡ tan tành mà có lẽ Aurick đã tự tay bẻ chúng chẳng vì mục đích gì ngoài khiến cho chính lão phải đau khổ, cho mẹ gã cũng phải đau khổ, và cho cả gã sau này cũng phải đau khổ nốt.

Từng món đồ cứ vậy được lấy ra, được săm soi, và được Ludwig ôm cứng vào trong người cho đến món đồ cuối cùng trong rương được đem ra.

Nó là một cái phong bì lớn, vốn dĩ là màu cam nhưng đã ngả màu, nay đã tróc keo nên miệng nó mở toang ra đầy gợi mời- nhất là với một hồn phách như hồn phách gã lúc này. Biết rằng sự tò mò và sự thực sẽ là hai điều kết liễu mình, nhưng sau cuối, gã thấy mình chẳng còn đường lui sau khi đã dấn mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net