Tom Riddle và Voldemort _ Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tom Riddle biến mất

"Đừng lo, dược rất nhẹ"

Đầu óc dù đã bắt đầu thức dậy nhưng kí ức cả đêm qua vẫn trống rỗng một mảng thật lớn, từng tế bào, từng thước da trên cơ thể đều co siết lại đầy kháng nghị theo một phản ứng bài trừ rất bản năng trước độc dược kém an toàn.

Bàn tay run rẩy của Severus Snape.

Lọ dược.

Cái ôm và nụ hôn dịu dàng.

Hương trúc.

"... sao em trở về?"

"... đừng, đau..."

"Biết đau sao? Biết đau sao còn về?"

Harry Potter ôm lấy đầu, co người lại, song hành động vô thức hành hạ bản thân của nó lại bị cản bởi một vật to lớn nặng nề, cùng hơi thở lạnh lẽo phả vào hõm cổ làm nó rùng mình.

"Đừng sợ, mơ thôi"

Giọng nói trầm ấm khác thường của người kia vang bên tai nó, đối lập hoàn toàn với hơi thở lạnh lẽo kia tạo nên một tổ hợp kì quái. Nhưng người nọ cũng chỉ nói vậy, dường như còn chưa tỉnh giấc, hai cánh tay hữu lực đặt ở eo nó lần lên trên, vỗ nhẹ, hơi thở lành lạnh kia cũng di chuyển, vương vấn dừng ở môi nó.

Nó chậm chạp mở mắt, cả cơ thể đều như muốn nhũn ra cùng cánh tay chắc khỏe của người bên cạnh đang bó cả người nó chặt như bó giò làm nó có chút không thể chịu được sự bức bối chật chội thêm một phút giây nào nữa.

Nó gạt tay người bên cạnh, song hoàn toàn vô dụng khi sức lực người này ngay cả khi ngủ còn quá lớn, không biết làm gì đành nhìn chằm chằm lên trần nhà, phân tích từng vết nứt nhỏ trên đó, cố gắng trong vô vọng làm bản thân tỉnh táo hơn, nhưng dường như nỗ lực của nó là vô vọng khi mà người bên cạnh bắt đầu cựa mình, và siết lấy eo nó, buộc nó phải đối diện với anh ta.

"Dậy sớm?"

Giọng người kia khi mới ngủ dậy hơi khàn, cùng khuôn mặt ngái ngủ không chút đề phòng hiển nhiên sẽ vô cùng lạ lẫm, dễ dàng làm nó hơi khựng lại mất vài giây. Nó chớp mắt, đẩy tay anh ta, lập cập bò dậy, lại phát hiện quần áo của mình đã được thay bởi một bộ đồ ngủ khác.

"Hôm qua, mày ngủ sớm, quên thay đồ"

Tom Riddle giải thích, đưa tay vò đầu nó loạn thành một đoàn rồi rất tự nhiên vạch áo nó ra, hài lòng gật đầu.

"Xem ra sắp liền sẹo rồi, thật khó coi mà"

Harry cúi đầu nhìn, giật mình khi thấy vết sẹo dài chạy dọc theo ngực trái xuống tận hông đã được lau rửa và bôi dược cẩn thận, trong lòng trùng xuống. Nó quay sang nhìn Tom Riddle, phát hiện người kia cũng đang nhìn chằm chằm vào vết sẹo này, liền thô bạo gạt tay anh ta nhân lúc anh còn chưa kịp chạm vào mình. 

"Sao vậy?" Tom Riddle bật cười ngồi dậy, đôi mắt hắn diệu thạch như có như không ẩn hiện lên một tia đỏ như máu "Cứu Thế Chủ xem ra cũng sợ dung nhan bị hủy hoại nếu trên người có sẹo..." Anh xuống giường, vòng tay qua eo nó kéo nó lại gần để hai người đối diện nhau, nụ cười ôn nhu dịu dàng như nước "Vì chỉ có sợ, mới bất chấp tử xà yêu quý của Slytherin để tạo dược che sẹo do vật phẩm Hắc Ám gây nên như thế, nhỉ, Harry?"

"Mày biết những gì?"

Harry Potter khẽ cau mày khi nhận ra bàn tay Tom Riddle luồn vào áo mình còn thích nghịch ngợm, dứt khoát túm tay anh ta khi vết thương bắt đầu kháng nghị.

"Tất cả"

Tom Riddle thì thầm vào tai nó, bế xốc nó lên, còn thoáng thấy được bàn tay nghịch ngợm kia đã đầy máu đen ngòm, theo cử động của anh ta mà bám đầy trên bộ đồ ngủ của nó, bước chân vững vàng thả nó vào bồn tắm.

Harry Potter kéo áo, nhìn chất độc mà bản thân trì hoãn chữa trị chỉ sau vài động tác của người kia đang chậm chạp rỉ ra từ vết thương đã sắp kết vảy, không biết nên có tư vị gì.

Tom Riddle nửa ngồi nửa quỳ trước mặt nó, nhẹ nhàng cầm khăn bông lau máu trên người nó, nhàn nhạt giải thích:

"Dược hôm qua, là dược Severus Snape chuẩn bị để chữa thương cho mày, và... chữa một vài thứ khác. Nếu không chữa..." đôi mắt đen đong đầy ý cười "... mày sẽ bị chất độc này ăn mòn, sa đọa và chết"

"Mày không cần nói"

Harry nhếch môi cười.

"Chúa Tể Hắc Ám tương lai đang giễu cợt Cứu Thế Chủ vì ngu si mà chung chăn chung gối với lão ta đấy à?"

"Đúng vậy" Tom khúc khích cười "Đem qua chúng ta đã rất vui vẻ, cũng là, nhờ vị giáo sư đáng kính kia cả, Potter à"

Câu cuối gần như thì thầm, nhưng vẫn đủ để người còn lại trong phòng nghe thấy và làm nó mất tập trung.

"Sev làm sao biết được vụ này?"

Nó gằn giọng, không thể có chuyện Severus Snape dễ dàng biết được như thế, bởi ngay cả khi tắm, khi ngủ, bất kì đâu nó cũng cẩn thận che đi tình trạng thân thể của mình, tuyệt đối không để người ngoài nào biết được, huống gì, một người cả tuần mới gặp nó một lần như y.

"Harry, Harry, Harry..." Tom Riddle cúi đầu xuống, cười cười áp trán mình lên trán nó, nơi vết sẹo kia chạm phải làn da lành lạnh của hắn liền tỏa ra một luồng ấm áp dễ chịu "... đừng quên chúng ta luôn ngủ chung giường, chung một phần cảm xúc..." Anh ngâm nga, nheo mắt lại "Và cũng đủ để biết mày đối mảnh hồn của tao đã làm gì, Harry Potter"

Harry Potter cứng người, theo bản năng hơi lùi lại, song liền bị người nọ kéo lại, đối diện là cái nhìn từ đôi mắt mỗi lúc một trống rỗng kia làm nó chỉ thấy được toàn thân buốt lạnh.

"Thôi, đùa đủ rồi"

Tom Riddle đứng dậy, trực tiếp kết thúc màn dạo nhảm bằng cách ném cho nó một cái khăn mặt rồi tự nhiên như ở nhà bắt đầu cởi đồ, một bộ sắp tắm tắm rửa rửa chào buổi sáng.

Harry Potter vốn không để ý, ngơ ngác nhìn thân trên trần như nhộng của người kia phơi bày trước mắt mình, trong mắt cũng không có nửa điểm cảm xúc, nhưng đến khi người kia xong việc, ra bộ túm lấy áo nó, nó mới định thần lại.

"Làm gì?"

Nó sầm mặt, hất tay người nọ.

"Tắm, chứ sao?"

Tom Riddle vẻ mặt hiển nhiên nói.

"Mày thì còn cái gì mà tao chưa thấy còn bày đặt, xem đi, hãy tận hưởng hạnh phúc của mày khi là người đầu tiên nhìn thấy... mày đi đâu, Potter?"

Bốn từ cuối cùng gần như hét lên khi Harry Potter thậm trí còn không có chút rung động lạnh nhạt quay đi, đóng sầm cửa chặn mọi âm thanh ầm ĩ từ anh ta, vẻ mặt không biết suy chuyển là gì. Mặc dù nó không bài xích chuyện này, trước kia tắm cùng Đội cũng không phải là hiếm, nhưng những chuyện kiểu đồng giường cộng chẩm hay tắm rửa cùng Chúa Tể Hắc Ám vẫn éo bao giờ có thể là chuyện hay ho cho được. Dù trước kia quả thực đã có không ít lần lõa thể trước mặt nhau mà không ngại, nhưng sáng dậy và được kẻ kia bày tỏ quan điểm tự tiện mật thiết vẫn éo thể nào chấp nhận nổi ( TT: ấy ấy con trai... thả thính cho no rồi bắt người ta ăn bả à =]]]]])

"Mày ngại à, Potter?"

Từ trong phòng tắm vọng ra tiếng cười đùa cợt nhả, Harry Potter bỗng có suy nghĩ rằng mình đã chọn nhầm đối thủ, khi mà hình tượng thiên- tài- toàn- năng- gương- mẫu- bậc- đầu của Hogwarts năm thập niên trước vừa tan thành mây khói. Suy nghĩ này đáng sợ đến mức khiến nó phải rùng mình, lẩy bẩy bám vào tường mà mò xuống tầng dưới, không, nếu không nói thẳng ra là Cứu Thế Chủ đang bò.

"Potter, quay lại đây~ đi~ nào~"

"Chết tiệt Merlin, câm miệng!"

Harry Potter rít lên, vò đầu.

Sao không ai nói, Tom Riddle chính là kẻ bị bệnh ấu dâm vậy?

Đột nhiên, suy nghĩ của nó tua thật chóng váng về những ngày vừa qua trong phòng riêng của tụi nó.

Nuốt nước bọt.

Ai có thể cho nó biết, tại sao chỗ kia lại đột nhiên đau như vậy TTvTT

(*góc chen chân của tác giả* kì thực Tom rất tốt, cũng rất nghiêm chỉnh, chỉ là đứng trước mặt Harry anh luôn có ý đồ...)

- - - - - - - - - - - -

Tom Riddle nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đã khép lại, rất lâu vẫn chưa di chuyển, tận đến khi tiếng nước chảy từ dưới tầng một vọng lên qua những bước tường cách âm chất lượng cực kì tệ, anh ta mới thu lại nụ cười, ánh mắt cũng lạnh đi nhanh chóng.

"Ngại ngùng sao..."

Vươn tay vặn vòi hoa sen cho đổ thẳng xuống ướt cả sàn, Tom xoa xoa mi tâm, bật cười, đột ngột kéo vòi nước xối xả vào người, thô bạo chà rửa rồi để mặc vòi nước chảy rào rào ở đó, lan theo từng vết sạn cũ mới bởi độc dược, ngấm cả vào vết thương người kia gây ra khi đâm quyển Nhật kí vẫn chưa lành. Anh cúi xuống nhìn, khi mà cơn đau rất nhẹ kia rốt cuộc làm anh phải chú ý, nơi đã từng là một vết đâm rất mạnh đang dần kết vảy, dù không thể nhiễm trùng, nhưng nước chà sát qua cùng sự lau rửa thô bạo vừa đây cũng đủ khiến nó tróc vảy. 

"Cũng được mà..." Lướt qua ngoại hình mình trong gương, Tom thầm nghĩ, và bắt đầu lầm bầm "Đồ không có mắt..." Phải biết năm thập niên trước kia, bọn ngu xuẩn kia đã say đắm anh như thế nào.

Nhưng nghĩ về thằng kia có vẻ hơi mệt người.

 Tom thở dài, vươn tay lấy khăn lau người rồi mặc bộ quần áo Muggle hôm qua cùng Severus Snape kiếm được vào, sau khi chắc chắn rằng bản thân đã đủ gọn gàng sạch sẽ, anh vặn vòi nước một lần nữa rồi nhẹ nhàng lách mình qua cửa phòng, xuyên qua căn phòng nhỏ của Harry Potter đi xuống tầng một.

Tiếng nước xả từ phòng tắm chưa dứt, xen vào còn có vài câu lẩm bẩm của thiếu niên đang nhỏ giọng càu nhàu, Tom Riddle mường tượng bộ dáng giả bộ sang chảnh khó coi của người kia khi tắm, không kìm được nâng mày, bước chân tiến ra ngoài cũng nhanh hơn.

Cạch.

Cửa nhà chậm rãi đóng lại, Tom Riddle lặng người nhìn bóng tối vẫn còn phủ kín con đường nhỏ giữa phố, thong thả bước đi như thể một nhân viên công chức bình thường đang đi dạo sau một tuần làm việc mệt mỏi trong một buổi trưa đẹp trời.

"Tối qua, chúng con đã ngủ cùng nhau, thưa cha"

Anh bỗng mở miệng, giọng nói ma mị luẩn quẩn quanh không gian tối như mực càng trở nên rờn rợn lạnh lùng. Không phải ảo giác khi mà đâu đó xung quanh bắt đầu vang lên tiếng gầm gừ nho nhỏ, tiếng xào xạc từ những bụi rậm và mùi cỏ khô bị xới tung lên khi sương đêm còn chẳng kịp làm chúng mục rữa, Tom Riddle hơi mỉm cười.

"Hẳn lão ong mật đã ghé thăm cha vài lần, đủ để cha biết chúng con đã cùng nhau làm gì...Harry em ấy rất tốt, tốt...hơn tất cả những tình nhân của con ngày trước à nha"

 (TT: *tát* nói láo thành quen, láo cả cha vợ cơ à)

 Bóng tối chậm chạp dịu đi một chút, không kịp che đi một bóng đen khổng lồ vừa lao lên trong bóng tối, cùng tiếng thét gào của loài Thiên Cẩu vọng lại trong không khí, Tom Riddle nhẹ bẫng nghiêng mình tránh khỏi cú vồ hoang dại của kẻ kia, xoa cằm, hai lúm đồng tiền thật đậm kia càng làm nụ cười của anh thêm rạng rỡ.

"Nếu con nói, ngay ở đây, cùng một chục Thần Sáng từng bước một theo dõi chúng ta, rằng tên sát nhân vừa trốn thoát đang ở trước mặt Harry thân yêu của con để bày trò, liệu rằng cha có kịp còn sống để đợi Harry trưởng thành, và dự lễ cưới của chúng con không nhỉ, cha vợ thân yêu?"

Theo từng bước chân tiến về phía Thiên Cẩu, giọng nói thì thầm như gió càng lúc càng nhỏ đi, theo đó, diện mạo thanh niên không mấy rõ ràng trong bóng tối cũng thay đổi, cơ thể khúm lúm kì lạ không giống thường ngày biến mất, vẹo vọ co rút lại, xương cốt nhỏ đi, cùng những bước chân giảm đi vài phần trọng lượng, quần áo vừa vặn dáng người trở nên rộng đến thùng thình, khi quá trình biến đổi hoàn tất, cũng là lúc bình minh vừa vặn lại rình rập sau những mái nhà cổ xưa tận cuối chân trời.

Thiên Cẩu chết lặng nhìn kẻ mang dáng vẻ thiếu niên mắt xanh đang đứng trước mặt mình, phát hiện dù trong bộ dáng nào, bản thân cũng vô lực đối phó, hắn hơi lùi lại, cổ họng chỉ cất ra được những thanh âm khàn khàn bối rối, khi chạm phải màu mắt kia, dù biết chúng là giả, vẫn không kiềm được mà run rẩy quỳ sụp xuống.

"Kìa, sao vậy?"

Giọng nói thanh thoát khác hẳn khi nãy, thiếu niên ngạc nhiên kéo hắn dậy, sức lực mạnh mẽ khác thường không hề thích hợp với thân hình gầy nhỏ cùng độ tuổi của cậu ta.

"Để con đưa cha đến một nơi khác nghỉ, cha nhé?"

Thiên Cẩu cứng người, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ lành lạnh của đôi đũa phép chọc vào cuống họng mình, nhìn sang kẻ kia, lại phát hiện, dù là mang khuôn mặt thiên thần và biểu cảm ngọt ngào của con trai hắn, Ác quỷ vẫn mãi là Ác quỷ.

"Đừng sủa bừa, nếu cha không muốn vợ con gặp lại cha chỉ là một cái xác được tẩm hương vô dụng. Dù sao con cũng có quà mừng, khi mà mới chỉ một đêm, khuôn mặt cha vợ con đã nổi danh khắp mọi mặt báo, uy lực làm cho cả bọn Muggle còn khiếp đảm, hén? Sẽ ra sao nhỉ, nếu cha thử mường tượng mà xem..." Người mang dáng vẻ thiếu niên tinh sạch nở một nụ cười tươi rói "Nếu ngày này của mười hai năm trước đươc lặp lại?"

Phải, hắn chợt nhận ra mình đã nông nổi thế nào.

Chỉ chưa được vài ngày nữa thôi, khi 6 giờ của buổi sáng cuối tuần sau, Thần Sáng sẽ coi xét Giám ngục hàng tháng, và giờ là mỗi tuần khi Dumbledore để Chúa Tể Hắc Ám thoát được, sau khi làm điều tồi tệ nào đó với một học sinh của Hogwarts mà theo lời cụ ta ám chỉ, hắn chẳng dám gọi tên, hẳn chúng sẽ phát hiện ra thứ ngoan ngoãn cùng hạnh phúc yếu ớt mà hắn để lại trong căn ngục kia chỉ là đồ giả mạo.

"Ừm, để con đếm..."

Ngay khi hắn còn chưa vững, người kia đã thả tay ra, xoa cằm tỏ vẻ ngẫm nghĩ, rồi đột ngột cúi đầu nhìn hắn, thì thào:

"Hôm đầu tiên con về đây, chưa nổi một người theo dõi, mà giờ, đã đủ để hai chúng ta chơi 1 chọi bảy mất rồi..."

Thần Sáng.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng hắn.

Bằng một cách nào đó, rất nhanh thôi, chúng sẽ biết được.

Chúa Tể Hắc Ám có liên quan đến vụ này.

- - - - - - - - - - - - -

Trời dần sáng, Tom Riddle dừng lại trước cửa nhà, ngó lại bản thân mình, khi chắc rằng những dấu vết không hay ho đã không còn, anh hơi mỉm cười, đẩy cửa, không nghĩ ngợi gì nhiều liền bước thẳng vào phòng bếp với tờ báo Buổi sáng trên tay.

"Riddle, mày vừa đi đâu?"

Harry Potter đặt đĩa bánh và sữa xuống bàn, đẩy một đĩa cho Tom Riddle, cả quá trình đều không dời mắt khỏi anh ta.

"Vết thương sao rồi?"

Tom cũng không ngại mặt dày, thảy báo lên bàn rồi trực tiếp vạch áo nó ra, thấy lọ dược mình thả ở đầu giường đã được dùng tới, nhướng mi.

"Xem ra Cứu Thế Chủ ngoan ngoãn  hơn lời đồn"

"Câm miệng" Harry gạt tay anh ta, giọng nói giảm xuống âm độ "Mày, đi, đâu?"

"Thăm hàng xóm" Tom Riddle cũng không đùa nữa, đưa tay đón lấy đĩa bánh, chậm rãi nhai nuốt trước cái nhìn đe dọa từ ai kia rồi mới tiếp tục "Bà già Figg chắc phải hai, ba tháng nữa mới khỏi, lảm nhảm đến phát ớn lên được"

"Mày đi, thăm, bà, Figg?"

Harry nghiến răng, dự cảm éo thể lành chợt trồi lên trong nó, và Merlin, nó thề rằng trên khuôn mặt éo bao giờ của tên Chúa Tể dở người kia vừa hiện ra một nụ cười cổ quái, dù chỉ tích tắc thôi nhưng cũng đủ khiến nó phải dè chừng.

"Ừ, gián điệp hàng đầu trong loạt tin theo dõi Potter ngu xuẩn suốt mười năm năm mà cậu ta không hề hay biết, và còn giỏi giang đến mức không nhận ra nổi Chúa Tể Hắc Ám đang trong lốt đứa trẻ mà bà ta chăm sóc, dù bả đã theo nó hơn phần mươi cuộc đời của bả..." Anh châm biếm, môi hơi nhếch lên làm khuôn mặt vốn "tử tế" càng thêm đểu giả, Merlin, Harry Potter lần đầu tiên bày tỏ ý muốn giết người.

"Vậy là Sev đã kể cho mày?"

Nó trầm giọng hỏi, và đáp lại là một cái nhìn thản nhiên của người kia.

"Không, tao biết" Tom cười cười đưa tay ra, lau đi vệt sữa còn đọng lại trên khóe môi nó, chậm rãi liếm thử "Tao biết mọi thứ, Potter" Anh đứng dậy, vỗ nhẹ má nó, vò đầu nó thành một đoàn "Đồ ăn rất ngon- sữa cũng vậy"

Harry Potter nhìn theo bóng người kia khuất sau cánh cửa phòng bếp, thất thần một lúc lâu, rồi cơ thể căng cứng dần thả lỏng, nó chậm chạp đứng dậy, nhặt đĩa và cốc cho vào khay rửa, sau đó, tiếp tục thất thần.

Bên tai chợt nghe tiếng rúc nho nhỏ cùng bờ vai bị đè nặng xuống, nó theo thói quen nhìn sang, cũng không ngạc nhiên khi chạm phải một đôi mắt màu hổ phách.

"Hedwig, cũng chịu về rồi?"

Nó nhướng mi, đáp lại là một cái nhìn khinh thường của cô nhóc.

"Sao nào?" Nó buồn cười sờ sờ bụng cô nàng, đan tay vào lớp lông tơ mềm mại, tâm trạng cũng tốt lên không ít "Mấy ngày nay đi đâu mà béo ụ thế này?"

Hedwig liếc nó qua khóe mắt, xì ra một hơi giận dỗi, rồi bực bội vỗ cánh bay đi, đó là sau khi đã thành công cào vào mặt nó, và thảy cho nó một vài sợi mảnh màu đen như mực, còn lẫn lộn giữa một đống những sợi mảnh nhạt màu hơn, và một vài nhành hoa cẩm chướng khô đã phai màu được kẹp trong một mảnh giấy nho nhỏ nhàu nát.

Nụ cười vừa hé mở đã vội tắt trên môi.

Harry Potter ngơ ngác nhìn những cánh hoa kia bị bay loạn, đặt lọn tóc lên cánh mũi, thì thào vài câu nho nhỏ, khi ánh sáng màu hổ phách nhẹ nhàng thoát ra, nước mắt không kiềm được lăn dài trên má, tờ giấy nhỏ thôi vương lại trên lòng bàn tay chưa từng nặng nề đến như thế.

Chẳng thể ngờ, qua hai kiếp, người nó phải đề phòng vẫn là y.

- - - - - - - - - - - - - -

Bộp.

Một chồng sách dày ụ nặng nề đặt trên bàn, Harry Potter lười biếng dời mắt khỏi trang sách đang đọc dở, nhướng mi nhìn Tom Riddle.

"Chúng ta sẽ bắt đầu bài luyện tập mùa hè, ngay tại đây và ngay lúc này" Tom Riddle giựt lấy quyển sách trên tay nó, nhướng mi "Độc dược Cấm và Thảo dược suy tàn? Tin tao đi, Potter, thứ này không giúp gì cho mày trong trường hợp này hết, trừ khi..." Đôi mắt đen nheo lại khi anh ném quyển sách lên sofa rồi đột ngột nhìn thẳng vào nó "... mày muốn dùng cho Trường Sinh Linh Giá của tao, như cái cách mày đã dùng cho thứ đó"

Harry Potter im lặng đáp lại cái nhìn của anh, không hiểu sao lại muốn cười, và đúng là nó đã làm thế thật.

"Mày đang sợ sao, Riddle?"

Tom Riddle nhếch môi cười.

"Tao nên hỏi câu đó chứ, Potter?"

"Ừ, tao đang sợ" Harry nhún vai, đứng dậy, rút đũa phép, chĩa thẳng vào anh, đầu đũa xẹt xẹt bắn ra vài tia sáng nho nhỏ "Tao sợ không chỉ thứ nằm trong não này, mà ngay cả mày tao cũng muốn giết"

"Gân Vong Mã và Nhựa Ruồi?" Tom giật giật môi lách mình khỏi chúng "Mày có thể bình thường một phút không, Potter?"

"Biết sao được, tao cần một đôi không phải của mình, để tránh lằn tuổi giới hạn" Nó lầm bầm "Albus Dumbledore đã gạt tao quá nhiều, trong khi tao chỉ cần thay đũa và đổi mới nguyên tố pháp thuật, vậy mà cụ ta bắt tao chịu đựng mỗi năm một lần cái gia đình ba con lơn này quá nhiều... Mà dù sao, cũng chỉ là tao muốn đổi gió, vì tuổi linh hồn của tao cũng hơn 17 từ lâu rồi"

Tom Riddle mất hình tượng đảo mắt.

"Được rồi, để đủ khả năng đối đầu với tao ở tương lai- đm thật quái đản khi tao dạy mày giết chính mình- mày cần học Cổ Ngữ để học phép cổ, chúng ta không thể dùng cách liều lĩnh như trước được, nhất là khi có nhiều chuyện vô cùng khác với tương lai của mày, không có gì đảm bảo chủ thể của tao có tìm lại được khả năng như cũ hay không, nghĩa là, trong tuần này sẽ không dùng đũa phép, Potter"

"Mày đùa hả?"

"Không"

Anh thích thú đáp lại cái nhìn éo- thể- tin- được vô cùng hiếm hoi của Cứu Thế Chủ, khoanh tay.

"Đây là ý kiến của Severus Snape. Muốn vượt qua và sống sót ở tương lai, ít nhất là cự một số người, mày phải sống đã"

Harry căng mắt nhìn anh ta, nhằm moi ra một chút dối trá từ lời nói luôn không có nửa điểm thật thà của người kia, song cuối cùng vẫn phải chịu trận trước sự cười cợt không đúng đắn trong thái độ của anh ta.

Thực ra lời của họ rất có lý, khi mà hiện  tại này dường như thay đổi quá nhiều so với tương lai mà nó đã từng trải, vả lại, kiếp trước là nó quá may mắn, bây giờ, may mắn cũng không thể trì hoãn mãi được bao nhiêu, đối mặt thì cũng phải đối mặt thôi.

"Đm, học thì học" Nó lầm bầm "Phí công tao lẻn ra ngoài sắm đũa mới..."

Nhưng phàn nàn cũng chỉ dừng ở phàn nàn, khi mà nó phải thừa nhận, Tom Riddle là một giáo viên không tồi, nếu bỏ qua những suy nghĩ ngời đời không coi là tốt đẹp trong cái đầu thiên tài đó, cùng thi thoảng thích dùng Triết tâm trí thuật với nó, thì vị thầy mới này cũng không có gì để chê trách cả.

Mỗi ngày đều như vậy, dậy sớm, ăn sáng, học, đọc sách, ăn, học, đọc sách, và cuối ngày dù nó đã đề phòng đến đâu, buổi tối luôn là một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net